Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 822: Tiêu tiêu mất tích




Lục Ngạn Diễm cũng không biết Lục Dung Nhan rốt cuộc vì sao nổi giận với mình, hắn vốn nghĩ là do cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên, nhưng mà hắn vốn có lý do, dù sao cũng do công việc phát sinh gấp mà, hơn nữa trước lúc đi hắn cũng không biết cô sẽ xảy ra chuyện mà. Không ngờ, tới thăm thì cô lại nháo lên đòi ly hôn, nếu nói bản thân hắn không có cảm giác thất bại thì là giả.

Hắn thật lòng muốn sống thật tốt cùng cô, nhưng đổi lấy lại bị cô đẩy ra thật xa, thậm chí không buồn cho hắn một cơ hội nào.

Nhưng, hắn cũng có thể lý giải được vì sao cô nổi giận.

Vợ sảy thai, vậy mà chồng không ở bên cạnh, dù cho ngàn vạn lý do cũng chỉ là tự hắn tìm cớ thoát tội mà thôi.

Ngày thứ ba, Lục Dung Nhan chính thức xuất viện.

Nằm viện ba ngày cô cũng không có hành lý gì, chỉ thu dọn một chút rồi ra viện, định về nhà Giang Mẫn ở cùng vài hôm.

Vừa thu dọn xong thì điện thoại vang lên, cô nhìn qua, là bà Thôi Trân Ái gọi. Cô vội bắt máy.

“Dung Nhan!! Ngạn Diễm đâu? Sao gọi nó mãi không được!! Tiêu Tiêu…… Tiêu Tiêu đột nhiên không thấy đây!!”

Giọng bà Thôi Trân Ái run rẩy trong điện thoại.

Lục Dung Nhan cả kinh, “Không thấy? Sao lại thế này?”

Cô lập tức luống cuống.

“Mẹ kêu tài xế đưa đi nhà trẻ đón nó nhưng mà tìm khắp không thấy bóng dáng Tiêu Tiêu đâu! Con hay Ngạn Diễm đón Tiêu Tiêu rồi ư?”

“Dạ con không!” Lục Dung Nhan nói, ngẩng đầu nhìn giờ. “Ngạn Diễm giờ còn đang mổ, bọn con không có đón Tiêu Tiêu đi.”

“Tại sao lại như vậy? Mẹ… để mẹ gọi Ngạn Sanh!”  

Thôi Trân Ái đã gần khóc, bà vội cúp máy.

Lục Dung Nhan mặt cũng trắng bệch, không quan tâm hành lý mà chạy vội ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc đụng vào Lục  Ngạn Diễm đang đi vào.

Hắn vừa mổ xong, vội tới đây tìm cô.

“Làm sao vậy?” Thấy Lục Dung Nhan thất hồn lạc phách, Lục Ngạn Diễm vội vàng ngăn cô lại.

Lục Dung Nhan lúc này mới phản ứng lại, vừa thấy người đến là Lục Ngạn Diễm, sự căng thẳng trong lòng cô đột nhiên như bùng phát, nước mắt tuôn rơi như châu đứt, “Mẹ mới gọi điện nói là không thấy  Tiêu Tiêu đâu.”

“Tiêu Tiêu không thấy đâu?”

Lục Ngạn Diễm nhíu chặt mày.

“Dạ! ở nhà trẻ không thấy Tiêu Tiêu đâu! Làm sao bây giờ? Liệu con có xảy ra chuyện gì không?”

Lục Ngạn Diễm mím chặt môi, không nói gì, kéo tay Lục Dung Nhan chạy như điên về phía bãi giữ xe, vừa đi vừa gọi cho mẹ.

Máy bận một lúc rồi mới gọi lại được.

Vừa bắt máy, Lục Ngạn Diễm chưa kịp nói gì đã nghe bà Thôi Trân Ái khóc rống lên, “Con làm cái quỷ gì vậy, sao gọi hoài không được, có biết là Tiêu Tiêu mất tích rồi không? Hu hu hu…”

“Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này??”

Thôi Trân Ái lại ở trong điện thoại, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.

Lục Ngạn Diễm trấn an nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, có chuyện gì, chờ con về rồi nói!”

Lục Ngạn Diễm cúp máy, lên xe, hai người phóng về Lục trạch, tốc độ như vũ bão, có lẽ cũng phải 150km/h.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ bảo hắn giảm tốc độ, nhưng hôm nay trong đầu cô chỉ nghĩ tới con trai nên chỉ hận không thể mọc cánh mà bay nhanh về Lục trạch.

Chưa vào đến nhà đã nghe tiếng khóc thảm thiết của bà Thôi Trân Ái.

Thôi Trân Ái thương yêu nhất là cháu nội của mình, huống chi Tiêu Tiêu vẫn là độc đinh, lúc này bé mất tích, quả thực là muốn nửa cái mạng của bà Thôi Trân Ái, bà nằm liệt trên sô pha, không ngừng kêu khóc, bất kể người khác khuyên như thế nào đều không nghe.

Lục Ngạn sanh cùng Khúc Ngọc Khê cũng đã tới.

Vừa thấy Lục Ngạn Diễm trở về, Thôi Trân Ái lập tức nhào vào ngực con trai mà khóc: “Ngạn Diễm, con nhất định phải giúp ta đem Tiêu Tiêu tìm trở về!! Tiêu Tiêu của bà ơi!!”

“Mẹ, con sẽ! Tiêu Tiêu là con trai con, con sẽ không để cho nó có chuyện!!!”

Lục Ngạn Diễm bảo đảm.

Lục Dung Nhan cũng lo lắng tới ràn rụa nước mắt, nhưng nhìn dáng vẻ mẹ chồng cũng k hông dám khóc nữa.

Toàn bộ Lục gia, đều bị mây đen bao phủ.

Lục Ngạn Sanh nói: “Con đã phái người đi ra ngoài tìm! Hiện tại chỉ có thể ở đây chờ tin tức.”

Lục Ngạn Diễm ngồi trở lại trên sô pha, cúi đầu, đôi tay đỡ trán, tựa ở ghế lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Hắn cũng đã kêu người của Cô Lang đi ra ngoài tìm Tiêu Tiêu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi……

Trong phòng khách, chỉ có tiếng Thôi Trân Ái khóc sướt mướt cứ đâm thẳng vào lòng người.

Khúc Ngọc Khê ở một bên nhẹ giọng an ủi Thôi Trân Ái.

Lục Dung Nhan ở huyền quan đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không cách nào ngừng lại được.

Hiện tại mọi người đều đang đợi điện thoại!

Trong lòng nóng như lửa đốt.

—— “Reng reng ——”

Mười phút sau, điện thoại Lục Ngạn Diễm vang lên.

Là người của Cô Lang.

“Thế nào??” Không nói nhiều mà hắn hỏi thẳng vào kết quả.

“Lục thiếu, đã điều tra khu vực xung quanh, CCTV khu vực nhà trẻ có vấn đề, xem ra có người đã chủ mưu đã lâu.”

“Tra! Tiếp tục tra! Để xem bắt đầu có vấn đề từ ngày nào? Xem tiếp trước đó có ai tình nghi lảng vảng không?”

“Vâng! Chúng tôi đang làm, sẽ nhanh chóng có kết quả!”

“Ừ! Càng nhanh càng tốt!!”

Cúp máy, mọi người đều nhìn Lục Ngạn Diễm chờ mong.

“Thế nào? Có tin tức sao?” Thôi Trân Ái nóng vội hỏi con.

Khúc Ngọc Khê cũng truy vấn nói: “Tra được người khả nghi sao?”

Lục Dung Nhan đứng ở huyền quan cũng hướng Lục Ngạn Diễm với ánh mắt dò hỏi, Lục Ngạn Diễm có chút mỏi mệt nhìn về phía Lục Dung Nhan, vài giây, lắc lắc đầu.

Tỏ vẻ, không có tin tức.

Lục Dung Nhan trong nháy mắt ảm đạm, hơi nước lại bao vây đôi mắt đã sưng tấy.

Thôi Trân Ái lại khóc rống, thiếu chút nữa té xỉu ở trên sô pha.

“Mẹ! Mẹ ——” Khúc Ngọc Khê vội đi đỡ Thôi Trân Ái, “Mẹ, bảo trọng thân mình!!”

Thôi Trân Ái khóc lóc, “Là ai? Là ai, cư nhiên gan lớn như vậy, dám trói bảo bối tôn tử của nhà chúng ta!! Tìm ra, ta nhất định phải khiến hắn bầm thây vạn đoạn!! Tôn tử của ta mà có chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ không cho hắn chết tử tế!!”                          

Thôi Trân Ái hận đến cắn răng.

Khúc Ngọc Khê tay khẽ vuốt ngực Thôi Trân Ái, “Mẹ, đừng kích động, Tiêu Tiêu cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì……”