Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 812: Chúng Ta Cùng Cố Gắng.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc ăn sáng, Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi Lục Dung Nhan: “Thứ tư có rảnh không?”

Khúc Ngọc Khê ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn, lắc đầu: “Bữa đó… bạn em sinh nhật ngay ngày đó…”

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Ngạn Diễm chợt lạnh, kế tiếp nghe Thôi Trân Ái nói: “Ngạn Diễm, tuần sau là sinh nhật con nhỉ?”

Lục Dung Nhan kinh ngạc. Hèn gì, hôm đó cô cứ nhớ thứ tư có cái gì quen vậy, hóa ra là sinh nhật của Lục Ngạn Diễm, vậy mà cô không nhớ rõ!

Mấy  ngày nay đúng là cô có chút ngây ngốc mà. Mặt Lục Ngạn Diễm càng lạnh hơn: “Em hoàn toàn quên rồi sao?”

“…” Cô thật sự không nhớ tới! Mà trọng điểm là hôm đó cô còn hẹn ăn cơm với Giang Trình Minh! Nếu mà Lục Ngạn Diễm biết thì… chỉ sợ…

Lục Dung Nhan chột dạ cắn miếng bánh mì trong tay, “Thì… tới đó em sẽ cố gắng mà… anh muốn quà gì nào? Em mua tặng anh.”

“Không cần!”

Lục Ngạn Diễm từ chối, rồi sau đó, lại làm như không có việc gì mà cúi đầu ăn sáng.

Hắn tuy không nói tiếng nào nhưng Lục Dung Nhan có thể cảm giác được hắn hoàn toàn không vui.

Vì sao? Vì mình quên mất sinh nhật hắn? hay do sinh nhật hắn mà mình còn muốn đi với người khác?

Dù là lý do nào thì Lục Dung Nhan đều cảm thấy mình không ổn, cô thật sự quên mất ngày đó là sinh nhật của hắn, nếu không cô sẽ không đáp ứng với Giang Trình Minh. Nhưng mà nói thật, với tình huống hôm đó, có khi cô dù nhớ vẫn cứ nhận lời mời của Giang trình Minh.

Lục Dung Nhan bắt đầu cân nhắc nên mua quà gì cho hắn. Vốn dĩ trước giờ cô cũng chẳng để tâm tới việc tặng quà hay ăn sinh nhật cùng hắn, năm nay có phải cũng thế không nhỉ?!

Hơn nữa, hắn vừa mới nói không cần, không phải sao?

Đang lúc Lục Dung Nhan rối rắm hết sức, chợt nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nói: “Đi thôi nào, không thì muộn giờ làm đó.”

“…a, dạ!”

Lục Dung Nhan vội đứng lên theo. Giờ này, Tiêu Tiêu còn chưa ngủ dậy.

Khúc Ngọc Khê thấy thế cũng vội vàng đứng lên theo, “Ngạn Diễm, vừa tiện lúc, đưa em đi làm với!

“Chị kêu Lý thúc đưa đi đi! Tôi với Dung Nhan đang gấp.”

Lục Ngạn Diễm không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng rồi nắm tay Lục Dung Nhan kéo ra khỏi phòng ăn.

Thôi Trân Ái ở phía sau nhìn con mình và con dâu hiếm khi ân ái như vậy, trên khuôn mặt tiều tụy cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, vội  nói với Khúc Ngọc Khê: “Ngọc khê, con đừng có gấp, để mẹ an bài Lý thúc lái xe đưa con đi.”

Khúc Ngọc Khê sắc mặt hơi tái, ả biết, Thôi Trân Ái không muốn ả đi theo làm  bóng đèn. Nhìn cảnh Lục Ngạn Diễm nắm tay Lục Dung Nhan, biểu tình trên mặt ả càng lúc càng khó coi, nhưng trước mặt Thôi Trân Ái ả chỉ có thể cười nhợt nhạt: “Cảm ơn mẹ.”

Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm một đường nắm tay kéo ra khỏi Lục trạch.

Bị bàn tay to của hắn nắm lấy, Lục Dung Nhan có cảm giác được cả thế giới bao bọc lại, trong lòng lại bất chợt có cảm giác vô cùng kiên định, mà phần kiên định không phân định rõ này khiến cô có chút hoảng hốt, vốn cô định rút tay ra thì hắn lại buông tay, “Lên xe!”

“… dạ,”

Hắn buông tay ra, bàn tay hắn không còn nắm lấy khiến trong lòng cô bất giác có chút mất mát.

Ngồi trên ghế phụ vừa đeo dây an toàn thì nghe Lục Ngạn Diễm hỏi:” Sinh nhật ai?”

“A?” Lục Dung Nhan còn chưa kịp phản ứng.

Lục Ngạn Diễm khởi động xe, nhắc nhở một câu: “Thứ tư tuần sau.”

“……” Lục Dung Nhan hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng có phản ứng. Cô có chút xấu hổ mím môi: “À, à… chỉ là một người bạn bình thường.”

“Em chột dạ à?” Lục Ngạn Diễm vừa nhìn kính chiếu hậu vừa liếc cô. Bị hắn nhìn chằm chằm, Lục Dung Nhan có chút ảo giác, như bị hắn đi guốc trong bụng, cô cảm thấy mình dường như đã không thể gạt được hắn, hay nói cách khác, kỳ thật Lục Ngạn Diễm sớm đã đoán được, chỉ là không có vạch trần cô mà thôi.

Cô quyết định nói thật, “… người bạn đó là Giang Trình Minh.”

Quả nhiên, vừa nói xong thì chân mày của hắn đã cau chặt thành hình chữ xuyên川.

Lục Ngạn Diễm còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lục Dung Nhan lên tiếng, cô vội giải thích: “Lúc đó, em cũng không nhớ ra cũng là sinh nhật anh mà!”

Lục Ngạn Diễm quay đầu đi tới, lạnh lùng u ám liếc cô nói: “Em cảm thấy anh sẽ vừa lòng với cách nói này của em sao?”  

Sinh nhật hắn mà dám quên!! Quên xong còn dám trắng trợn nói ra nữa!

“…” Lục Dung Nhan cũng biết việc mình quên sinh nhật hắn có chút không đúng, nên chỉ ngoan ngoãn ngồi yên không hé răng.

Một lúc lâu sau, thấy Lục Ngạn Diễm mặt vẫn đen xì không nói lời nào, Lục Dung Nhan trộm ngắm hắn rồi cẩn thận hỏi: “Anh thật sự không cần quà sinh nhật sao?”

“Dọn về Thanh Nhã cư đi!”

“A?”

“Anh muốn quà sinh nhật.”

“……”

Lục Dung Nhan sửng sốt. Chẳng lẽ, thật sự hắn không có ý định ly hôn với cô sao? Trong lòng Lục Dung Nhan thêm phần khẩn trương, tối qua lời nói của hắn vẫn còn vang bên tai cô, cái gọi là ‘sinh tử gắn bó, đến chết không phai’, bất luận là ai, hẳn đều sẽ dễ dàng đã bị bốn chữ này cảm động đi?

“Dọn về Thanh Nhã cư đi!” Lục Ngạn Diễm lại lặp lại một lần nữa, liếc cô một cái, “Đón cả Tiêu Tiêu trở về! anh sẽ thuê bảo mẫu chuyên nghiệp sang chăm sóc con.”

“…” ý hắn là?!?

“Lục Dung Nhan……”

Lục Dung Nhan gọi cô, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, không quay sang nhìn cô mà chỉ nói: “Mọi điều anh nói tối qua đều là nghiêm túc!”



Lục Dung Nhan tâm đang bồi hồi, bàn tay nhỏ đã bị nắm lấy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cô ngượng ngùng nhẹ nhàng giãy giụa một chút, nhưng đổi lại là Lục Ngạn Diễm trở tay càng nắm chặt hơn.

“Nghe rõ không?”

Lục Ngạn Diễm nghiêng đầu hỏi Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

“Trả lời anh!”

Lục Ngạn Diễm lại nói.

Lục Dung Nhan suy nghĩ vài giây, sau một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi hắn một câu: “Ý của anh là… anh không định ly hôn sao?”

Lục Ngạn Diễm bất mãn nhăn chặt trán, “Câu hỏi này anh đã trả lời em!”

“… vậy em đổi cách hỏi, ý anh là, về sau này, chúng ta sẽ… sống cùng nhau?”

Lục Ngạn Diễm liếc cô một cái, “Có thể thử xem.”

“……” đáp án này?!

Quá không thành ý đi?!

“Thử xem ý tứ là…… anh sẽ nỗ lực.”

Lúc Lục Ngạn Diễm nói những lời này, hắn không nhìn Lục Dung Nhan.

Nhưng ngữ khí, lại nghiêm trang chưa từng có.

Lục Dung Nhan biết, hắn kỳ thật là không có mặt mũi nhìn cô.

Lục Dung Nhan cũng không có đáp lại, nghĩ một lúc, rồi trở tay nắm chặt bàn tay của hắn.

Cái này…

Đại khái tính là… đáp ứng rồi ư?