“Ưm…ưm…”
“Anh không muốn nghe thấy tên hắn từ miệng em!”
Giọng Lục Ngạn Diễm khàn khàn, tiếng vang lên giữa lúc đôi môi triền miên tương giao.
Giọng điệu, vô cùng bá đạo không ai bì nổi.
“…Ưm, ưm … ừ…”
Không nói thì không nói, dù sao với cô thì Giang Trình Minh thực sự chẳng có gì đáng nhắc tới. Cô Meo_mup khó nhọc hít thở, hôn hển đẩy Lục Ngạn Diễm: “Vậy chúng ta cũng nên nói rõ ràng về đại tẩu của anh ở ga"c sa"ch cha^"m com…”
“Sao lại vòng tới cô ấy rồi?” Lục Ngạn Diễm bất mãn nhăn chặt mày.
“Không phải anh hỏi sao em không đi ăn với anh sao?”
Lục Dung Nhan cảm thấy bờ môi tê dại vì bị người đàn ông này dày vò.
Đúng là chẳng biết ôn nhu gì cả.
Lục Ngạn Diễm rời khỏi cô, “Uh, em nói đi.”
Lục Dung Nhan cân nhắc từ ngữ, không biết nên nói như thế n ào, ấp úng một lúc rồi nói: “Hôm đó em thấy anh và Khúc Ngọc Khê trong phòng ân ân ái ái! Hình ảnh đó của hai người có chút khiến cho người ta cay mắt nên không nhẫn tâm đi vào quấy rầy! Anh thấy vợ anh có thật tri kỷ không hả?”
“Ân ân ái ái?” Lục Ngạn Diễm nhướng mày, nhớ tới chuyện phát sinh ngày ấy giữa mình và Khúc Ngọc Khê ở trong văn phòng.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cơ thể xinh đẹp của Lục Dung Nhan: “Chúng ta bây giờ, có phải cũng đang tính là ân ân ái ái không?”
Lục Dung Nhan có chút hoảng loạn: “Anh đừng có đánh trống lảng!”
“Ghen à?”
“Ai mà thèm ghen!!! Nếu ghen em đã vọt vào rồi, có phải không?” Lục Dung Nhan cổ đỏ như gà chọi cố cãi lấy được.
Lục Ngạn Diễm vừa cười đã lại xị mặt ra.
Lại nghe Lục Dung Nhan nói: “Nhưng em thật sự khó chịu! chúng ta còn chưa ly hôn, hơn nữa, tốt xấu gì em cũng tận tâm tận lực chăm sóc anh hơn một tháng, còn Khúc Ngọc Khê cô ta thì sao? Vừa nghe tới anh có thể bị HIV thì vội bỏ chạy, vừa biết tin không sao thì vội nhào vào lòng anh mà khóc lóc kêu gào lo lắng cho anh?! Có ý nghĩa sao? Lục Ngạn Diễm, em cũng thật mệt cho anh đó! Cái loại đàn bà như vậy mà sao anh để mắt tới vậy? mà trọng điểm là, tới giờ vẫn còn thích! Chẹp chẹp… đúng là si tình quá thể đáng mà!!”
“Ai nói anh còn thích cô ta?”
Bàn tay Lục Ngạn Diễm bắt đầu không an phận sờ loạn trên người Lục Dung Nhan, vừa nói: “Người si tình phải là anh của anh cơ! Anh không phải!”
“…” Ờ, đúng là không phải người si tình mà là hoa tâm đại củ cải!!!
“Hôm đó, đúng là Khúc Ngọc Khê chủ động nhào vào ngực anh, nhưng anh cự tuyệt mà.”
“…” Chính nghĩa gớm chưa! Lục Dung Nhan có chút buồn cười.
“Cười cái gì? Không tin à?”
“… Anh nói em làm sao mà tin đây?” cô thật sự không tin mà!
Lục Ngạn Diễm vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Dung Nhan nói: “Nói tới thật sự cũng rất kỳ quái, sao anh lại đột nhiên đối với cô ta không còn cảm giác gì.”
Lục Ngạn Diễm vừa nói, vừa vuốt mái tóc dài của cô, tiếp tục nói: “Hồi trước, anh không chịu nổi khi cô ấy khóc, chỉ cần cô ấy khóc anh sẽ đầu hàng vô điều kiện, nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy cô ấy khóc anh chỉ thấy phiền lòng và mất hết kiên nhẫn, không có thêm một cảm giác nào khác, giống như chẳng còn chút nào đau lòng vậy…”
Lục Ngạn Diễm thở dài, “Đại khái có lẽ do đã mệt mỏi quá lâu rồi!”
Lục Dung Nhan ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, cô cũng không ngờ hắn laại có thể tâm sự với mình thẳng thắn như vậy.
Hôn nữa, cô thật sự cảm giác được mỗi một câu của hắn đều vô cùng nghiêm túc, không hề có ý gạt mình.
Cô không phải là người hắn yêu nên cũng không cần phải nói để lấy lòng cô.
Lục Dung Nhan có chút ngơ ngác nhìn hắn.
“Cho nên, hôm đó thật ra là em có tới tìm anh?” Lục Ngạn Diễm rốt cuộc phát hiện ra trọng điểm.
“… Mổ xong em chạy qua.” Lục Dung Nhan thật thà nói, nhưng rồi lại biện bạch: “Em bận bịu chăm sóc anh cả tháng, có kết quả đương nhiên em muốn biết rồi, bất quá, vừa qua thì đã nghe Khúc Ngọc Khê nói nên…” Lục Dung Nhan nhún nhún vai, “Em cũng không cần hỏi thêm.”
Ánh mắt thâm thúy của Lục Ngạn Diễm khóa chặt cô, thật lâu sau, hắn nuốt nước bọt, cúi đầu, lại hôn cô… thật sâu.
Nụ hôn này, so với những gì cô tưởng tượng thì ôn nhu hơn rất nhiều… nụ hôn khiến cô hoàn toàn lạc lối, cô không hiểu nổi người đàn ông này đến giờ có tâm tư gì với m ình, càng không biết, ý nghĩa của nụ hôn này là thế nào…
Lục Dung Nhan kỳ thật có chút sợ hãi, sợ mình lại trầm luân vào nụ hôn sâu này mà không thể tự kềm chế, sợ chính mình lại một lần nữa trầm luân vào ôn như của hắn.
Lục Ngạn Diễm ôm lấy thân thể mềm mại bị mồ hôi ướt nóng của cô mà tùy ý rong ruổi, hai người cứ thế buông thả cho bản thân, hoàn toàn để những dục vọng từ bên trong hoàn toàn phóng xuất…
Chợt… nghe tiếng Lục Dung Nhan hổn hển hỏi, “Anh có định ký giấy ly hôn không đây?”
Lời nói vừa buông, Lục Dung Nhan có thể rõ ràng cảm giác được người đàn ông ở trên mình toàn thân cứng đờ.
Vẻ mặt nhu tình đê mê còn chưa kịp rút, nghe cô hỏi câu này thì mặt Lục Ngạn Diễm lạnh lùng, rồi sau đó, hắn mở miệng, bất ngờ cắn vào tai cô, giọng trầm khàn: “Vừa dùng xong đã đá người ta đi rồi à?”
“… Là anh đòi mà!”
“Em bị nói sảng hả?”
“Em đang nói chuyện ly hôn với anh mà! Anh có thể nói chuyện đứng đắn không?”
“Có thể! Đứng đắn.”
“……”
Lục Dung Nhan đành trợn mắt lên mà nhìn trời, cô cảm thấy mình hình như đang đàn gảy tai trâu.
Lục Ngạn Diễm ngồi thẳng dậy, lấy khăn tắm ném lên mặt cô.
“Anh chưa từng nói là muốn ly hôn, cho nên, Lục Dung Nhan à, em tốt nhất là gạt bỏ cái suy nghĩ này đi.”
“……” Hắn chưa từng nói qua muốn ly hôn?!
Lục Dung Nhan bật dậy thì hắn đã bước về phía phòng tắm. Cô gọi vọng theo: “không phải anh đã đáp ứng Khúc Ngọc Khê sao?”
“Tình huống lúc đó chẳng lẽ lại để cho cô ấy chết sao?”
Lục Ngạn diễm không buồn quay đầu, nhưng ngay khi đóng cửa phòng tắm lại, hắn nghiêm túc nói: “Em đừng quên ngày kết hôn, anh đã thề giới thánh giá rằng bất kể sinh lão bệnh tử vẫn gắn bó nương tựa cùng nhau, đến chết không phai!”
Vô luận sinh lão bệnh tử, gắn bó nương tựa, đến chết không phai……
Lục Dung Nhan không thể phủ nhận, những lời Lục Ngạn Diễm nói khiến cô thật sự dao động…