Lục NGạn Diễm trấn an người phụ nữ trong lòng muốn kéo cô ta ra, nhưng Khúc Ngọc Khê càng khóc to hơn: “Anh có biết mấy hôm nay em chịu đựng thế nào không? Mỗi ngày đều là ác mộng! em sợ, sợ anh xảy ra chuyện… em lo cho anh cả đêm không ngủ được, cơm cũng chẳng ăn vào… Ngạn Diễm, anh không thấy sao? Em gầy đi năm sáu cân luôn đó. Em thật sự rất lo cho anh…”
[Mèo: Đâu ra cái thể loại trơ tráo như vậy chứ?!??!?!]
Lục Dung Nhan đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa khép hờ, nhìn màn kịch ‘cảm động’ bên trong, bao nhiêu khẩn trương, mong chờ, sợ hãi, tất cả đều hóa thành bi thương và chua xót!
Hai người họ… lại bên nhau rồi!
Cũng may, ít nhất là hắn kh ông bị bệnh! Xem dáng vẻ họ vui mừng như vậy thì kết quả chắc chắn là tốt rồi!
Thật tốt!
Thật tốt quá!
Lục Dung Nhan thở ra một hơi dài nhẹ nhõm! Cô quay lại nhìn hai người bên trong rồi xoay người rời đi! facebook: Meo_mup
Hắn không có việc gì, đồng nghĩa, hai người bọn họ… nên ly hôn!
Trước nói rồi mà, nếu hắn bình an thì bọn họ ly hôn!
Như vậy, khá tốt!
Dù sao hắn về sau cũng không cần mình chiếu cố.
Lúc này, Khúc Ngọc Khê còn ôm Lục Ngạn Diễm khóc sướt mướt, ủy khuất hướng hắn kể lể lo lắng, quan tâm, nhưng Lục Ngạn Diễm nghe mà nửa phần cảm giác đều không có.
Hắn không biết cô có thật sự quan tâm và lo lắng cho mình không, đối với hắn chỉ có sự quan tâm của cô gái khác mới quan trọng.
Mấy ngày nay nếu không phải nhờ có cô lo lắng cho mình, chỉ sợ, hắn không thể dễ dàng vượt qua tới vậy.
“Đại tẩu…” Lục Ngạn Diễm kéo Khúc Ngọc Khê ra.
“Ngạn Diễm, đừng gọi em là đại tẩu mà, em van anh!! Anh biết rõ mà, anh biết rõ em và anh trai anh sắp ly hôn…” Khúc Ngọc Khê khóc càng dữ, hai tay bám lấy cổ hắn, không chịu buông ra.
Không biết sao, nghe cô ta khóc nức nở, Lục Ngạn Diễm lại có chút phiền lòng, hắn có thể rõ ràng được sự kiên nhẫn mình giành cho cô đã không còn trước, “Ngọc Khê, đừng như vậy.”
Lục Ngạn Diễm cố hết sức mới gỡ được cô nàng ra, vì dùng sức nên tay cô ta cũng bị đau.
“Ngạn Diễm ca……”
“Có thể nhìn tôi và nói chuyện chưa? Giữ khoảng cách cho an toàn được không?” Lục Ngạn Diễm nghiêm túc, “Tôi và cô hiện tại đều là ngừoi đã kết hôn! Dù là xuất phát từ sự tôn trọng với anh trai tôi, hay là tôn trọng vợ tôi, chúng ta đều không nên thân thiết nhưv ậy.”
“Ngạn Diễm ca, anh đang nói cái gì…?” Khúc Ngọc Khê vẻ mặt tựa hồ hoang mang nhìn Lục Ngạn Diễm facebook: Meo_mup, “Ngạn Diễm ca, trước giờ anh đâu có như vậy! Anh và Lục Dung Nhan…”
“Được rồi, thương thế của cô vừa đỡ xong, không nên quá kích động, về nghỉ đi! Tôi gọi tài xế đưa cô về!”
Lục Ngạn Diễm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hơn 11h, theo lý thuyết thì cô ấy mổ sắp xong rồi nhỉ.
“Không phải là anh tính không ly hôn với Lục Dung Nhan chứ?” trên mặt Khúc Ngọc Khê lạnh lẽo.
Lục Ngạn Diễm nhíu nhíu mày, “Đại tẩu, tôi không muốn ly hôn với cô ấy, chắc chẳng liên quan gì đến cô đâu nhỉ?”
“Anh từng hứa với em!!” Khúc Ngọc Khê đột nhiên gào lên, “Ngạn Diễm, anh từng hứa với em là ly hôn với nó, giờ anh làm gì? Anh đổi ý phải không?”
Khúc Ngọc Khê kích động nhào tới.
Lục Ngạn Diễm sắc mặt cũng không tốt, ánh mắt lạnh lẽo “Chẳng lẽ cô không nhìn ra, hôm đó tôi đáp ứng cô chỉ là kéo dài thời gian, là kế hoãn binh?”
“Kế hoãn binh?” Khúc Ngọc Khê cười lạnh, “Anh hiện tại định không tuân thủ hứa hẹn sao? Lục Ngạn Diễm, anh đừng quên, anh là đàn ông! Đàn ông phải có trách nhiệm với lời mình nói!”
“Hứa hẹn?” Lục Ngạn Diễm cười trào phúng! “Tuân thủ hứa hẹn gì?! Lúc trước, chúng ta bên nhau hứa hẹn còn ít sao? Nhưng cô có giữ lời không?! Vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục, cô đã dễ dàng từ bỏ bao ước hẹn không phải sao?!”
“Ngạn Diễm, anh là đang trách em sao?” nước mắt Khúc Ngọc Khê, nhất thời liền như mưa rơi mùa hạ, nhào tới ôm chầm lấy Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, em sai rồi! Em biết em sai rồi, em sai quá rồi, cho nên em muốn bù đắp những sai lầm đó! Em cầu xin anh, cầu xin anh cho em cơ hội? Em sẽ đem từng ước hẹn một hoàn thành mà.”
“Ngại quá, thật ngại, những lời ước hẹn đó tôi cũng quên mất rồi.”
Lục Ngạn Diễm tuyệt tình Khúc Ngọc Khê đang khóc tới náo động ra, lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi nhớ rõ những lời tôi đã hứa hẹn trong hôn lễ của tôi và Lục Dung Nhan! Tôi từng trước mặt cha mẹ cô ấy, từng trước mặt đứa nhỏ còn trong bụng cô mà hứa hẹn, bất kể là sinh lão bệnh tử tôi cũng sẽ đều chiếu cố cho cô ấy trọn đời này! Lục Dung Nhan là người phụ nữ của tôi, là vợ tôi, là người duy nhất mà tôi cần có trách nhiệm! Cho nên cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không từ bỏ! Tôi cũng nói thật với cô, từ khi tôi kết hôn cho tới tận lúc này, chưa từng có ý niệm ly hôn! Ngày đó, nếu không phải cô dùng cái chết để uy hiếp tôi sẽ không bao giờ nói vậy!”
Đúng thế! Hắn cùng Lục Dung Nhan kết hôn mấy năm nay, tuy hắn không có tình yêu với cô, nhưng hắn chưa từng muốn mất đi mái nhà này, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn ly hôn.
Có lẽ, vì muốn cho Tiêu Tiêu một mái nhà hoàn hảo! Nhưng tóm lại, hắn chưa từng muốn gia đình mình phải chia năm, xẻ bảy! Đặc biệt, hiện tại, hắn càng không muốn!
“Đại tẩu, tôi còn có việc, nếu thật sự cô không chịu đi thì cứ tự nhiên!”
Lục Ngạn Diễm nói, facebook: Meo_mup cũng không buồn nhìn tới cô nàng đầm đìa nước mắt, bước ra ngoài.
Không biết sao, hắn chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bị Khúc Ngọc Khê lằng nhằng, hắn thực sự cảm thấy bực bội.
Hắn chán ghét loại cảm giác này!
Mới vừa ra khỏi văn phòng, hắn liền móc điện thoại gọi cho Lục Dung Nhan.
Điện thoại vang lên khi Lục Dung Nhan đang ở văn phòng kiểm tra ghi facebook: Meo_mupchép ca mổ của đám thực tập sinh, cô lấy điện thoại ra, nhìn tên, do dự vài giây rồi ném vào trong túi, không nghe, cũng không nhấn từ chối, cứ để điện thoại đổ chuông.
Đám thực tậ psinh cũng không dám hé răng, chỉ liếc nhìn nhau, vờ như không nghe thấy chuông mà tiếp tục nghiêm túc nghe cô phân tích.