“Đúng rồi, còn có một việc, tôi nghĩ cần phải nhấn mạnh lại với em!”
Lục Ngạn Diễm bỗng nghiêm mặt, “Quan hệ giữa tôi cùng Khúc Ngọc Khê, đã sớm không phải quan hệ nam nữ gì nữa! Bên ngoài không phải, bên trong càng không phải! Nên em cũng đừng có suốt ngày ‘mối tình đầu’ này nọ nữa! Nghe thầy cứ có cảm giác có người đang ghen đó!”
Lục Ngạn Diễm đuôi mắt híp cả lại.
“Ghen?” Lục Dung Nhan cười, “Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình như vậy! Không phải điện thoại Lục tứ thiếu gia anh lưu một ‘mối tình đầu bất diệt’ như vậy, tôi sao lại gọi vậy chứ?”
“Người lưu tên trong điện thoại đó không phải tôi.” Thật hiếm khi Lục Ngạn Diễm mở miệng giải thích.
“… anh đừng nói với tôi là Khúc Ngọc Khê tự lưu nha?”
“Ừ.”
“À, ra vậy.” Lục Dung Nhan gật đầu. Khó trách lần đó sau khi xem điện thoại hắn đã đổi tên cô ta lại.
“Cô ta có thể cầm điện thoại anh, còn tự đổi tên, vậy quan hệ hai người cũng thật khắng khít nhỉ!”
“…”
“Đúng rồi!” Lục Dung Nhan lại nghĩ tới một việc khác. “Cô ta với Ngạn Sanh ca chuẩn bị ly hôn, anh biết không?”
“Có nghe nói.”
Hóa ra hắn đã biết.
“Thế nào? Có cao hứng hay không? Chỉ cần anh với tôi ly hôn thì anh với mối tình đầu của anh tha hồ song túc song phi đó! Cho nên, Lục thiếu gia, ký tên đi! Đừng dây dưa.”
Cô vừa nói xong, thì mặt hắn cũng đen kịt. Hừ, cho nên cô ở lại đây, chỉ vì mục đích này sao?
Lục Ngạn Diễm cười lạnh một tiếng, “Xong rồi, cho em có cơ hội cùng Giang Trình Minh song túc song phi?”
“……” Lục Dung Nhan có chút cạn lời. Hắn ta cứ vòng vèo hóa ra muốn nói là quan hệ giữa cô và Giang Trình Minh không đơn thuần đúng không?
Cô bực bội trừng mắt: “Hừ. Bỏ đi, không rảnh mà lải nhải với anh, thích nghĩ sao thì nghĩ! Tôi đi nấu cháo!”
Lục Dung Nhan nói xong, đứng dậy muốn đi, tay lại bị Lục Ngạn Diễm nắm lấy. Hắn không kéo cô ngồi xuống mà lại ngẩng đầu nhìn cô: “Một tháng sau, nếu tôi thật sự bị bệnh, tôi sẽ để cô và Tiêu Tiêu rời đi.”
“……” Lục Dung Nhan sắc mặt trắng nhợt, bàn tay bị hắn năm trở nên lạnh toát.
Lục Ngạn Diễm buông lỏng tay cô.
Lục Dung Nhan ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, lại nói: “Một tháng về sau, nếu không có việc gì, ly hôn! Nếu thực sự có chuyện… tôi và Tiêu Tiêu sẽ ở bên anh!”
Nói xong, cũng không chờ Lục Ngạn Diễm nói chuyện, liền nhanh chân đi vào trong bếp
Lục Ngạn Diễm nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Cô trở nên ngoan cố như vậy từ khi nào?
………………………………………………………………………………
Ba giờ chiều, Lục Dung Nhan đột nhiên nhớ tới một việc.
“Ui xong rồi! Tôi quên mất một việc quan trọng rồi!”
Cô vỗ trán, nhìn Lục Ngạn Diễm có chút khó xử. “Chuyện là… tôi có hẹn bạn ăn cơm.”
Lục Ngạn Diễm đại khái là ngửi được vài phần không tầm thường, ra vẻ bình tĩnh hỏi cô: “Bạn nào? Ai?”
“À thì.. Giang Mẫn, còn có… anh cô ấy.”
“…”
Quả nhiên, vừa nghe xong mặt hắn đã đen như đít nồi. Hắn đóng sập laptop lại, ném lên bàn trà trước mặt, mắt như dao cau liếc xéo về phía cô. “Đã nói em bao nhiê lần rồi? sao vẫn lui tới với gã đó? Còn nữa, trả nhà đi! Hôm nay trả luôn đi!”
“Nhưng mà, em đã đáp ứng bọn họ, tối nay ăn tân gia rồi! Làm sao đây? Hay anh đi cùng với em luôn? Nhưng mà, vậy cũng không được, anh với em đều không vui! Hay vầy, anh cứ ở nhà, xong em bỏ hộp mang đồ ăn về cho anh?”
Lục Dung Nhan nhẹ nhàng nghĩ ra cách đối phó [Mèo: Chị à, chị thật sự nghĩ người ta cần chị đóng gói đồ ăn cho à?!?!]
“Lục Dung Nhan, tên kia đã nói thẳng là có mưu đồ gây rối! Chẳng lẽ em quên mình là người đã kết hôn à?”
“Tối anh muốn ăn gì? Chút em đi siêu thị, anh muốn ăn gì thì nói em đi mua luôn.”
“Em nhất định phải đi sao?”
Hắn quả thực là ông nói gà bà nói vịt!! Cô gái đáng ghét này!!!!
“Anh đàng hoàng ở nhà đợi cho em, không được đi đâu hết, chờ em về! Em sẽ về sớm. mệt thì lên giường nghỉ. Nếu đói thì trong nồi còn cháo thịt nạc đó, anh hâm lại ăn đỡ.” Lục Dung Nhan nói, nhìn đồng hồ. “Em đi trước, không có không kịp.”
Cô thật sự hoàn toàn coi lời hắn nói như không khí!
“Lục Dung Nhan ——”
“……” Lục Dung Nhan dường như mắt điếc tai ngơ, lên lầu lấy đồ.
Lục Ngạn Diễm “Này---“ rồi hắn đứng lên hét lên sau lưng cô. “Để tôi đi với cô!”
Lục Ngạn Diễm lúc hét lên, cũng không nhịn được tự mắng mình trong lòng. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới lại là kẻ khuất phục trước cô như vậy.
Lục Dung Nhan cũng bất ngờ, quay lại nhìn hắn đầy nghi hoặc “Anh chắc không?”
Mặt hắn đần thối, đi vòng qua cô, lên lầu thay quần áo.
Trên môi cô thấp thoáng ý cười.
Xem ra, có đôi khi cô cũng không phải là không thu phục được hắn. Một loáng sau hắn đã xuống tới dưới, tây trang cùng giày da, hình như còn xịt cả nước hoa! Thật bất ngờ! bình thường hắn rát ít khi dùng nước hoa nha. Hắn là tính đi đánh trận sao?!
Đương nhiên, điểm này, Lục Dung Nhan cũng không vạch trần hắn.
“Em còn phải đi siêu thị nữa đó, anh chống đỡ được không? Nếu thật sự không thoải mái thì ở nhà đi, đừng có gồng!”
Lục Ngạn Diễm liếc một cái, hừ một tiếng “Tôi vẫn còn ổn!”
Có người đàn ông nào mà để cho vợ mình ra ngoài hẹn hò với gã khác không, rồi mình ở nhà nghỉ ngơi á? Lòng hắn còn chưa có rộng lượng tới cỡ vậy!
Hẹn hò sau lưng hắn hả? quên đê!
“Được rồi, nếu anh thấy không thoải mái thì nhớ báo em ngay đó.”
“… Đã biết, dông dài!”
“…”
Mười lăm phút lúc sau, hai người sánh vai đi trong siêu thị.
“Anh thích ăn gì thì lấy đi!” Lục Dung Nhan nói với Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, “Em tự nấu cho tên kia ăn?”
“…” Lục Dung Nhan có chút cạn lời, cô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lục đại thiếu gia, bữa ăn này đã hẹn xong, anh đừng có rối nữa được không?”
Lục Ngạn Diễm sắc mặt càng thêm khó coi vài phần, hắn chộp lấy bông cải, vẻ mặt không vui, vừa đẩy xe vừa ném vào, lại nhặt cà chua, ném vào xe đẩy, kế tiếp là tôm sống, thịt heo, đậu hũ, rau xanh vv……
Cái gọi là cái gì cần có đều có, còn tất cả đều là Lục tứ thiếu gia hắn thích ăn!
Đây là hoàn toàn không cho Giang Mẫn cùng Giang Trình Minh có cơ hội lựa chọn!
“Đủ rồi! Đi thôi!”
Lục Ngạn Diễm nói, bá đạo túm tay Lục Dung Nhan ra quầy tính tiền.
“Ơ, còn chưa mua đồ Tiểu Mẫn và Giang Đại ca thích ăn mà!”
“…… Câm miệng!!”
Lục Ngạn Diễm bắt lấy tay cô, có chút tức giận.
Lục Dung Nhan thật sự cạn lời. “Em mời anh ăn hay mời người ta đây hả?”
“Chỉ là bữa cơm, đâu cần chú ý nhiều tới vậy?!”
Hắn bỏ lơ, toàn bộ là đồ hắn thích ăn.
Lục Dung Nhan là bị hắn mạnh mẽ lôi kéo ra khỏi siêu thị. Lúc ra ngoài, trong tay hắn là bao lớn bao nhỏ.
“Hay em xách phụ anh nhé! Anh còn sốt mà!” Cô nói, đưa tay tính cầm lấy đồ thì bị hắn tránh đi.
“Sốt nhẹ thôi, không tới mức yếu đuối như vậy!”
Vậy được rồi!
Lục Dung Nhan cũng không hề cưỡng cầu.
Hai người cùng lái xe về phía căn hộ cô thuê. Từ lúc đi vào tiểu khu, mặt Lục Ngạn Diễm đơ ra, không có chút nào hòa hoãn.
Khi hai người vào trong nhà cô, sắc mặt hắn càng tối tăm.
Hắn đứng ở huyền quan, đưa mắt nhìn một vòng quanh nhà.
“căn nhà thảm vầy mà cũng khiến em không chờ nổi mà dọn vào ở à?”
“…” Cô bực tới mức đánh vào tay hắn một cái “Anh nói tiếng người coi! Thay giày đi vào.”
Cô nói, đem một đôi dép lê nam đưa tới, bảo hắn đi vào.
Hắn cau mày nhìn, không mang dép, nhìn cô: “Gã có từng mang chưa?”
“Ai?” Lục Dung Nhan giả ngu, cố ý hỏi hắn.
“Giang Trình Minh!” Lục Ngạn Diễm nghiến răng nghiến lợi phun ra.
Lục Dung Nhan có chút buồn cười, “Chẳng lẽ anh ấy từng mang thì anh không mang?”
“……” Không chút bất ngờ, sắc mặt Lục Ngạn Diễm, hoàn toàn đen kịt.
Hắn khó chịu lấy chân hất đôi dép ra, dáng vẻ ghét bỏ như rác rưởi.
Nhìn hắn khiến cô không nhịn được mà cười thành tiếng, không muốn trêu hắn nữa, đưa dép lại bảo hắn: “Chọc anh thôi, dép mới hoàn toàn, chỉ là em gỡ khỏi bọc thôi, thiệt tình à!”
“Thật sự?”
“Vô nghĩa!!” Lục Dung Nhan trợn mắt, lại tiếp tục nói: “Lục viện trưởng, ngài chính người đàn ông bước chân vào nhà tôi, ngài vừa lòng chưa?”
“Cũng tàm tạm!”
Lục đại viện trưởng lúc này mới ngoan ngoãn thay dép.
Lục Dung Nhan phát hiện, hắn có đôi khi thế nhưng ấu trĩ y như trẻ con.
Bất quá, nếu không phải lúc này ngoài ý muốn, có lẽ cô còn chưa phát hiện ra mặt này của hắn đâu.
Còn nữa, cũng vì lần ngoài ý muốn này, mà mối quan hệ giữa hai người dường như không còn giương cung bạt kiếm như trước.
Thật không biết, lần này là chuyện tốt hay xấu đối với cô…
Lục Dung Nhan để hắn vào nhà rồi không để ý nữa, đi vào bếp.
Không biết tự nhiên lương tâm hắn mọc răng hay sao, mà vào khi vào bếp thấy cô đang làm cá thì đột nhiên chủ động xin ra trận nói: “Để tôi làm cho!”
Lục Dung Nhan tròn mắt như thấy quái vật “Anh là ai vậy?”