Lục Dung Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi ở ph òng khách, hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên ngước mắt lên.
“Là mối tình đầu của anh kìa.” Lục Dung Nhan bình tĩnh nói.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, không nói chuyện.
Lục Dung Nhan ra vẻ bình tĩnh tiếp tục nói: “Cô ta tới cũng tốt! Nếu cô ta muốn ở lại chăm sóc anh thì tôi có thể đi làm! Nghỉ phép hoài cũng không tốt, bệnh viện còn bệnh nhân đang đợi mà! Những người đó chỉ tin tưởng tôi, đổi bác sỹ không chùng còn không chịu…”
“Cô ấy biết chuyện của tôi?” Lục Ngạn Diễm hỏi, thái độ lạnh nhạt không đoán được.
“Ừ.” Lục Dung Nhan gật đầu. “Giang Mẫn nói cho cô ấy.
Lục Ngạn Diễm cau mày, hơi có chút bất mãn nhìn Lục Dung Nhan.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên, có cả tiếng Khúc Ngọc Khê nôn nóng la lớn, “Ngạn diễm ca, anh có ở nhà không? Ngạn diễm ca??”
Lục Dung Nhan mở cửa.
Ngoài cửa, Khúc Ngọc Khê nhìn thấy Lục Dung Nhan mở cửa thì sửng sốt, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, “Ngạn diễm ca đâu? Anh ấy thế nào?”
Ngữ khí, phi thường bất thiện.
Lục Dung Nhan hất mặt về phía phòng khách, “Tự mình đi mà xem.”
Lục Ngạn Diễm cũng buông tờ báo trong tay đi về phía cửa, “Sao em lại tới đây?”
Hắn hỏi Khúc Ngọc Khê, ngữ khí không nóng không lạnh.
“Ngạn diễm ca, anh… không sao chứ?” Khúc Ngọc Khê hốc mắt đỏ bừng. “Em nghe nói lúc anh mổ… chuyện đó có thật không?”
Lục Dung Nhan tự dưng thấy mình đứng đó thật xấu hổ, đang tính bỏ đi thì Lục Ngạn Diễm đã đưa tay kéo lại, cánh tay thản nhiên khoác lên vai cô, trả lời Khúc Ngọc Khê: “Không cần em lo lắng, tôi vẫn ổn.”
“Bác sỹ Giang nói anh…”Meo_Mup mời bạn sang FB mình để cập nhật truyện nhanh hơn nhé
Ánh mắt ả dừng lại trên vai Dung Nhan, nước mắt lại trào lên.
“Uống thuốc rồi, sẽ không sao.”
“Vậy, nói cách khác, là thật sao?”
“……”
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm ôm, cả người đều thấy không được tự nhiên.
Gia hỏa này là đang làm gì? Tự dưng đẩy mình ra trước mặt cô ả này? Vì cái gì? Lo lắng bệnh sẽ liên lụy cô ả sao?
Nếu nói cô không khó chịu trong lòng thì toàn là giả, nhưng mà, cô đã muốn ly hôn cùng hắn nên cô cũng không muốn khó xử, làm bóng đèn nữa.
Bất quá, Lục Dung Nhan cũng thừa nhận, chuyện này cô khó chịu có phần lớn là giận dỗi. Cô né khỏi tay Lục Ngạn Diễm, quay sang nói với Khúc Ngọc Khê: “Đại tẩu, nếu chị thật sự không yên tâm về anh ta thì ở lại chăm sóc đi! Tôi đi làm!”
Kỳ thật, nếu bảo cô vứt hắn ta lại không lo, cô thật sự không làm được. Dù có người khác chiếu cố hắn thì cô cũng không yên tâm được!
Lục Ngạn Diễm không vui trừng mắt liếc Lục Dung Nhan một cái nhưng cô không để ý, chỉ nghĩ tới chuyện bỏ đi chỗ khác. Nhưng cô chưa kịp đi thì Khúc Ngọc Khê đã gọi: “Lục Dung Nhan!”
“?”Lục Dung Nhan cau mày hồ nghi nhìn ả, kế đó nghe ả nói: “Cô vẫn nên ở lại chăm sóc Ngạn Diễm ca đi!”
“…” Cái méo gì vậy? cô không nghe lộn chứ?!? Lục Dung Nhan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Khúc Ngọc Khê.
Khúc Ngọc Khê đầy mặt lo lắng nhìn Lục Ngạn Diễm, nói: “Tôi bình thường không có chăm sóc ai, hơn nữa còn không phải bác sỹ nên tôi sợ nếu tôi chăm sóc anh ấy thì… bất quá để cô chăm sóc sẽ càng yên tâm hơn.”
“……”
Nói gì vậy?!!
Lục Dung Nhan thật xúc động muốn lôi Tam Tự Kinh ra mắng!!! Còn nói là giao cho cô chiếu cố hắn thì ả sẽ yên tâm? Nói vậy mà cũng nói được, thật đúng là …
Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê, ánh mắt thâm thúy mà lại phức tạp vài phần, cũng không biết sao, bị hắn một nhìn chằm chằm, Khúc Ngọc Khê trong lòng thấy trống rỗng, không dám nhìn lại đôi mắt sắc bén kia mà chỉ quay mặt đi nói: “Tôi chỉ tới xem Ngạn Diễm ca ra sao, biết anh ấy ổn là được! Tôi… tôi còn phải về bệnh viện, không vào nhà đâu!”
“……” Không vào nhà? Cứ thế rời đi? Thật sự chỉ là tới liếc hắn một cái? Thật sự không giống phong cách Khúc Ngọc Khê ngày thường kiêu ngạo nha!
Lục Dung Nhan vốn dĩ cho rằng nha đầu này là tới biểu thị công khai chủ quyền.
Còn tưởng rằng, ả thấy Lục Ngạn Diễm bệnh như vầy sẽ khóc lóc ỉ ôi, khóc như trời sập, một hai đòi ở lại chăm sóc hắn, nhưng kết quả…… Thế nhưng chỉ là như vậy?
Cũng không tránh khỏi quá kỳ quái đi! Mà ả bỗng nhiên trở nên vậy kỳ quái như, cũng chỉ có một nguyên nhân……
Ả sợ… Lục Ngạn Diễm.
Hay nói cách khác là ả sợ hắn thật sự nhiễm HIV?! Nghĩ tới đây cô liếc sang nhìn hắn, lúc này cô lại mong hắn không nhận ra điều đó. Cảm giác chán ghét của cô với Khúc Ngọc Khê lại tăng thêm vài phần.
Cũng may, nhìn mặt Lục Ngạn Diễm biểu cảm vẫn bình tĩnh, hằn chỉ nhàn nhạt gật đầu:
“Vậy tôi không tiễn.”
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Khúc Ngọc Khê không đi ngay mà vẫn nhìn lại lần nữa về phía hắn, “Ngạn diễm ca, em sẽ sắp xếp thời gian qua thăm anh.”
“Không cần!” Lục Ngạn Diễm lạnh nhạt cự tuyệt, hắn lạnh lùng nói tiếp, “Em cũng thấy đó, anh mọi chuyện đều ổn, không cần tới thăm, còn nữa, không cần nói cho người nhà tôi, kể cả anh hai, đừng để bọn họ lo lắng.”
“Uh, em biết, em sẽ không nói với ai.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lục Ngạn Diễm gật gật đầu, quay sang Lục Dung Nhan nói: “Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, em thay anh tiễn chị dâu ra ngoài!”
“… Ừ.”
Lục Ngạn Diễm hạ lệnh đuổi khách, Khúc Ngọc Khê cũng không mặt mũi mà ở lại, “Vậy em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, em đi trước. Hẹn gặp lại!”
“…… Ờ.” Lục Ngạn Diễm thái độ trước sau đều là nhàn nhạt.
Khúc Ngọc Khê vậy mà đi thật!
Lục Dung Nhan ngây ra ở cửa, còn có chút ngốc.
Cô vốn dĩ mình với ả sẽ đấu tới ngươi chết ta sống, thậm chí chẳng ngại xé rách mặt với nhau, nhưng kết quả, Khúc Ngọc Khê chẳng những không cùng cô gào thét, còn ngược lại đem tâm can bảo bối của ả giao cho cô!!!!
Ha Ha!
Lục Dung Nhan ở trong lòng khinh thường cười lạnh hai tiếng, rồi đóng sập cửa lại.
Nói thì hay lắm, tình yêu nồng cháy đậm sâu, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!
Lục Ngạn Diễm đã quay về ngồi trên sô pha như thể không có chuyện gì, tiếp tục lật báo trên tay, hoàn toàn không có chút thể hiện việc Khúc Ngọc Khê xuất hiện có ảnh hưởng gì tới hắn. Hoặc, hắn không nhận ra suy nghĩ trong lòng của ả?!?
Không nhận ra mới tốt!
Lục Dung Nhan không hy vọng mọi người sẽ tránh hắn như tránh ôn dịch, càng không hi vọng hắn nhận thấy được.
Như vậy, hắn sẽ có vẻ, càng đáng thương!
Cho nên, lúc này, Lục Dung Nhan càng xem thường Khúc Ngọc Khê!
Lục Ngạn Diễm bị mù sao? Lúc trước làm sao có thể coi trọng một nữ nhân như vậy! Cô nhịn không được trong lòng chửi thầm một câu.
Lục Dung Nhan thấy hắn không có phản ứng gì, nghĩ hẳn là hắn không để bụng chuyện này, nhưng mới tới cửa bệp lại không nhịn được mà quay lại phòng khách, ngồi xuống cạnh hắn.
“Nếu trong lòng anh thấy không thoải mái thì cứ nói ra, cho dù chúng ta sắp ly hôn, nhưng không làm vợ chồng vẫn có thể làm bạn. Dù gì em cũng đang rảnh, nghe anh tâm sự cũng được mà.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, ngẩng đầu lên, liếc cô một cái rồi lại cúi xuống đọc báo, chỉ hỏi cô: “Em thấy tôi đang không thoải mái chỗ nào?”
“…” Đúng là cô không chỉ ra được!
Nhưng cô không tin nha, ban nãy thái độ của Khục Ngọc Khê, chẳng lẽ hắn không nhận ra??
Cô thật sự cạn lời, lại nghe hắn nói tiếp: “Bệnh này vốn dĩ là bệnh dịch trong mắt người đ ời, nên người khác có thành kiến cũng bình thường. Chúng ta cũng không thể ép buộc người khác chấp nhận, mà cũng đâu phải ai cũng giống em rộng lượng, hiểu chuyện vậy đâu?!”
“… Em rộng lượng?!” Lục Dung Nhan chỉ vào mũi mình bực bội nói: “Tôi chỉ là rộng lượng á?? A, hóa ra tôi cực khổ chăm sóc anh, chỉ được anh coi là rộng lượng?”
Nhìn dáng vẻ cô tức giận, Lục Ngạn Diễm có chút buồn cười, cố ý nói: “Không phải thế thì là sao?”
“Là tốt bụng đó, tốt bụng!! Hiểu không?! Thật tình, nên để cho mối tình đầu của anh ở lại mà chăm sóc anh đi, tôi ở đây thì làm được gì!!! Có lòng tốt mà không được báo đáp!” Cô tức giận đứng dậy, đập cái gối đang ôm trong lòng vào người hắn.
Lục Ngạn Diễm thuận tay chụp lấy chiếc gối, tay còn lại kéo tay cô ngồi xuống cạnh bên hắn, “Ừ, không phải rộng lượng mà là tâm địa thiện lương, anh hiểu rồi.” Lúc nói, ánh mắt hắn nhìn cô thêm vài phần nóng bỏng.
Không biết sao khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tim cô bỗng đập nhanh hơn, má cũng ửng hồng, nóng rực. Cô vội nói: “Không hẳn, trước giờ em đều chăm sóc bệnh nhân tỉ mỉ mà.”
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, tựa hồ bất mãn, “Anh chỉ là bệnh nhân của em sao?”
“…… Không sai biệt lắm đi! Anh do em chăm sóc, thì anh là bệnh nhân của em.”
Lục Ngạn Diễm không vui buông tay cô.
Hóa ra, đối đãi với hắn tinh tế tỉ mỉ như vậy chỉ vì coi hắn như bệnh nhân thôi sao? Bệnh nghề nghiệp chắc!?
“… Sao lại xụ mặt xuống rồi?” Chẳng lẽ, do mình nói hắn là bệnh nhân à?
Lục Ngạn Diễm làm ngơ, cúi đầu làm bộ xem báo tiếp.
Lục Dung Nhan cũng thấy nhột, cúi đầu xuống, gáy suýt chạm vào tờ báo hắn đang cầm, cười lấy lòng hắn: “Lục tứ thiếu gia, em không cố ý nói anh là nugời bệnh nè, nhưng giờ anh đang sốt, lại thượng thổ hạ tả, chẳng phải cũng là nửa người bệnh sao… nhạy cảm gì chứ?”
Hiển nhiên, nữ nhân này cũng không biết mình sai ở nơi nào!
Lục Ngạn Diễm quơ bàn tay to đẩy đầu cô ra: “ phiền người ta đọc báo!”