Lục Ngạn Diễm xem ảnh chụp xong thiếu điều đập điện thoại và tay Lục Dung Nhan.
“Đừng để tôi thấy lại ảnh chụp này!”
Hoá ra, hắn rốt cuộc không xóa.
Vì con trai.
Cả nhà ba người chơi đến tận bữa tối mới trở về.
Về nhà việc đầu tiên làm chính là tắm cho bé con.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy chính mình đã lâu lắm không có vì con mà làm những việc này, cô thật sự có chút áy náy.
Kỳ thật vốn cô định nói chuyện riêng cùng con trai, hỏi thử xem nó có đồng ý dọn ra ở riêng với mình không, nhưng nhìn con vui sướng đầm mình trong bồn tắm, tay cầm đồ chơi, cô thật sự không nhẫn tâm hỏi nó vấn đề tàn khốc tới vậy.
kỳ thật, cô vốn định nương cùng nhi tử đơn độc ở chung cơ hội, hỏi một chút hắn có thể hay không nguyện ý cùng chính mình dọn đi ra
Cho nên, chờ một chút đi!
Tiểu gia hỏa tắm rửa xong ra mặc đồ ngủ chui vài chăn:
“Mẹ cục cưng, đi tắm đi, con đợi.”
“OK!”
Lục Dung Nhan cầm áo ngủ, liền vào phòng tắm.
Tắm thật nhanh, 15’ sau cô đã vội ra ngoài.
Ra tới đã thấy nhóc con tròn xoe mắt rũ trong chăn đợi mình.
“Chưa ngủ đi à?”
“Con chờ mẹ mà! Đúng rồi, còn ba nữa!”
Tiểu gia hỏa chớp một đôi mắt to, “Mẹ cưng đi hỏi ba coi ba tắm chưa?”
“……” Lục Dung Nhan có chút khó xử, nghĩ một chút, muốn rủ rê con trai về phe mình, cô ngồi ở mép giường: “Tiêu Tiêu, ba con khó ngue nên quen ngủ một mình rồi, hayq mẹ con mình đừng làm phiền ba, được không?”
Tiểu gia hỏa lại dẩu cao cái miệng nhỏ, “Nhưng mà, mẹ yêu à, con muốn ngủ cùng ba mẹ mà...” …”
“……” Lục Dung Nhan có chút đau đầu.
“Nội nói, ba mẹ nên cùng nhau ngủ.”
“……”
“Mẹ à …”
“Được rồi, đi! Mẹ đi xem.”
Lục Dung Nhan rốt cuộc không chịu nổi con trai làm nũng, vẫn đáp ứng.
“Ồ de!!” Tiểu gia hỏa vui mừng vỗ tay.
Lục Dung Nhan bó tay, đành phải ra khỏi phòng đi tìm Lục Ngạn Diễm.
Cô nghĩ hẳn là Thôi Trân Ái nói gì rồi chứ không thằng nhóc này vốn đã ngủ một mọng bao năm sao tự dưng đòi ngủ cùng ba mẹ chứ, nếu nói không có gì thì cô không tin.
Cũng thật khổ cho mẹ chồng dụng tâm
“Thịch thịch thịch ——”Lục Dung Nhan gõ gõ phòng ngủ Lục Ngạn Diễm.
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến giọng Lục Ngạn Diễm trầm thấp.
Lục Dung Nhan đẩy cửa vào.
Tiếp theo nháy mắt, hơi 囧.
Lục Ngạn Diễm lúc này không mặc gì cả, chỉ quấn ngang khăn tắm ngang hông, thân hình cường tráng lộ ra trước mắt cô... mà bên dưới khăn tắm kia... cường thế dâng trào làm cô không dám nhìn thẳng.
Má cô ửng hồng, cô quay đầu đi theo bản năng.
Lục Ngạn Diễm dùng khăn lông lau tóc ướt, hỏi Lục Dung Nhan, “Con ngủ chưa?”
“…còn chưa.”
Lục Dung Nhan lắc lắc đầu.
Cô không dán nhìn hắn, đôi môi mấp máy, rối rắm không biết mở miệng sao với hắn về yêu cầu của con trai.
Lục Ngạn Diễm liếc sơ cũng biết cô không ổn, nói: “Có gì thì nói đi!”
“Tiêu Tiêu muốn hai chúng ta ngủ cùng nó!”
“……”
Lục Ngạn Diễm ánh mắt tựa hồ trầm một chút.
Lục Dung Nhan nói xong mấy lời này chỉ cảm thấy môi đỏ có chút khô khốc, lại cuống quít bổ sung nói: “Anh yên tâm, con hôm nay chơi một ngày, lúc này kỳ thật đã mệt đến mắt mở khômg lên rồi, chút nữa con ngủ thì anh về phòng, mai em nói con là anh dậy sớm là được.”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu và chăm chú, ánh mắt đó làm cô cũng không hiểu được.
Thấy Lục Ngạn Diễm không nói chuyện, Lục Dung Nhan nói, “Nếu anh thật sự không muốn, cũng không sao, em sẽ tìm lý do nói với Tiêu Tiêu!”
“Về phòng chờ, tôi lau đầu xong sẽ sang.”
Lục Dung Nhan sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, chất phác gật gật đầu, “…Ừ.”
Cô còn tưởng rằng, hắn sẽ cự tuyệt.
Lục Dung Nhan ra khỏi phòng hắn.
Vừa về tới phòng, tiểu gia hỏa liền gấp không chờ nổi truy vấn, “Mẹ yêu, ba có qua không?”
Lục Dung Nhan xốc chăn, nằm xuống, ôm con vào lòng ngực, “Ba mới vừa tắm rửa xong, lau tóc xong ba qua.”
Lục Dung Nhan xốc chăn, nằm xuống, ôm con vào lòng ngực, “Ba mới vừa tắm rửa xong, lau tóc xong ba qua.”“
“Yeah! Vậy mẹ kể chuyện cho con nghe trước đi!”
“Con muốn nghe chuyện gì?”
“,”Chuyênn gì cũng được, miễn là mẹ kể!”
Lục Dung Nhan mới kể được nửa chuyện thì Lục Ngạn Diễm đẩy cửa vào, tiểu gia hoả phát hiện ra trước tiên!l, kích động hét to
“Ba”
“Sao còn chưa ngủ hả?@ Lục Ngạn Diễm đi tới, xốc chăn nằm xuống bên cạnh nhóc con.
Lục Dung Nhan cầm lòng không đậu nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hắn vẫn cởi trần, chỉ mặc một cái quần ngủ ngắn rộng thùng thình, thân hình lười biếng nửa dựa vào đầu giường, duỗi tay, sủng ái sờ sờ đầu con: “ khuya rồi, ngoan ngoãn ngủ.”
Lục Dung Nhan nghĩ hắn là muốn con trai mau ngủ rồi về phòng đây!
Lục Dung Nhan đắp chăn cho con nói: “Rồi, ba con vào rồi, con cũng có thể ngủ rồi đó! Mai mẹ kể nốt chuyện cho con nha!”
“Dạ!”
Tiểu gia hỏa cao hứng cực kỳ, nhưng lại không có nhắm mắt, chỉ từ trong chăn bò qua người Lục Dung Nhan, nghiêng người liền từ giữa hạ người thành ra nằm bên cạnh Lục Dung Nhan.
“……” Làm gì vậy?
Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm hai người trao đổi ánh mắt, không đoán được nhóc con định làm gì.
Cô quay ngừoi nhìn qua con trai, lại cuống quít lùi lại, cách con trai một đoạn: “Tiêu Tiêu, con làm gì vậy!?”
Lần lùi lại này cô đã chạm vào ngừoi Lục Ngạn Diễm ngay phía sau.
Tuy chỉ chạm nhẹ rồi tách ra lại nhưng cô vẫn cảm giác được cơ thể hắn, nhiệt độ trên người hắn... cảm giác như chạm vào con tim mình.
Cũng may là cô đang quay lưng lại với hắn không đã để hắn thấy vẻ quẫn bách này rồi.
Hắn thì sao? Hắn có cảm tưởng gì với sự tiếp xúc thân mật này?
Bất quá, nghĩ sơ cũng biết, hắn chả có cảm tưởng gì đâu, nếu có chắc cũng chỉ là chán ghét. Tại sao mình còn lăn tăn nữa chứ!
Lục Dung Nhan không quay đầu lại, cho nên, cũng không biết, giờ này khắc này, ánh mắt Ngạn Diễm dừng ở trên người cô càng lúc càng nóng rực mà lại thêm phần sắc bén.
“Mẹ, con không nằm giữa.”
Tiểu gia hỏa nghiêm trang giải thích.
“Vì cái gì?”
“Vì cái gì?”
Bên cạnh, hai vợ chồng hai người chúng khẩu đồng từ.
Lục Dung Nhan theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm, Lục Ngạn Diễm thâm thúy cũng đang nhìn cô.
Lục Dung Nhan vội vàng quay đầu đi, gò má ửng hồng, cô hỏi con trai:
“Sao con không nằm giữa?”
“Con nằm giữa có thể bị chăn đè ngạt đó, còn nữa, thân hình ba bự vậy, lỡ tay ba bộp cái che mũi con không thở được thì sao? Con sẽ bịnh đó!”
Không thể không nói, vấn đề mà tiểu gia hỏa nói, kỳ thật, Lục Dung Nhan cũng có lo lắng qua, chỉ là luc trước bọn họ rất ít ngủ chung, cho nên vấn đề này tự nhiên cũng liền cho qua.
Khi trươc cô cũng từng xem qua tin tức trẻ con bị ngạt chăn cho ngừoi lớn khônh để ý mà thực tế cũng từng gặp nên cũng từng kể cho mẹ chồng nghe, chắc con trai nghe từ bà nội rồi.
Quả nhiên……
“Con ngủ cùng ông bà nội toàn nằm bên cạnh, nội nói không cho con ngủ giữa, sợ bị ngạt chăn đó.”
Tiểu gia hỏa nói xong, liền ngoan ngoãn nhắm lại mắt, “Ba mẹ ngủ ngon!”
Lục Dung Nhan còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy con như vậy cũng không nói thêm nữa.
Dù gì đi nữa lời nói này của con cô cũng là sự thật, bất luận thế nào làm ba mẹ cũng phải chú ý cho tốt.
Cô quay đầu lại nhìn hắn, Nói thì thầm: “chờ con ngủ rồi...”
Ý của cô là kêu hắn phải kiên nhẫn!
Lục Ngạn Diễm lại giống như là căn bản không có nghe không thấy lời cô nói, cũng nhắm mắt lại ngủ.
…… Thật ngủ!
“……”
Cô nằm ở giữa hai người không cách nào ngủ được.
Hai bên trái phải là hai người đều đều hít thở, trong khoảnh khắc đó cô cảm giác như mình đang có một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Nhưng mà, cô thật hạnh phúc sao?
Giây phút này ấm áp quá ngắn ngủi, cũng như một giấc mơ!!
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên phía sau một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, ôm cô.
Rồi sau đó, cô rơi vào một lồng ngực ấm áp, đôi tay khoá chặt cô vào lòng hắn.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, thậm chí dường như quên cả thở, tim như hụt vài nhịp!
Một lúc, cô mới dám há miệng thở dốc, hơi thở như nghẹn lại!
“Lại nghen thở, thật tệ quá đi.”
“...”
Lục Dung Nhan hé mắt nhìn, hắn vẫn nhắm tịt mắt, căn bản chưa nhìn cô cái nào.