Thật trùng hợp, chúng tôi quen nhau
Lục Dung Nhan cũng lười nghĩ nhiều, cô theo Giang Trình Minh ngồi xuống. Luật sư hồng nhìn chỗ trống, thấp giọng nói với người kế bên, đối phương ra dấu gọi điện, luật sư Hồng gật đầu, ngồi lại chỗ của mình, sau đó quay sang giới thiệu một chút về Lục Dung Nhan, Giang Mẫn và Giang Trình Minh với mọi người.
Đối với một bàn không có ai quen biết, Lục Dung Nhan hoàn toàn không có hứng thú, chỉ gật đầu cho phải phép với người bên cạnh.
Giang Trình Minh nhận ra Lục Dung Nhan không thoải mái, hắn cúi đầu nói với cô: “Thật ra ban nãy em không cần phải đồng ý, xã giao của đàn ông luôn nhàm chán, một chút nữa anh chào rồi mình về.”
“Cũng không sao, về sau em còn cần luật sư Hồng hỗ trợ, chỉ là một bữa cơm thôi mà, không sao.”
“Em thật sự thấy không sao là được.”
Giang Trình Minh có chút xin lỗi, ban nãy đúng là không nên gọi cho lão Hồng.
Hai ngừoi đang châu đầu nói chuyện thì cửa chính bị người bên ngoài đẩy vào. Một bóng người cao lớn mặc đồ đen bước vào.
“Ngại quá, vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại.”
Giọng nói thanh đạm nhẹ vang tới, âm thanh trầm thấp đầy từ tính, còn có...
Quen thuộc...
Vô cùng quen thuộc!
Lục Dung Nhan cứng người, một lúc sau mới ngước mặt lên.
Lọt vào tầm mắt của cô là người mà cách đây hai tiếng còn cưỡng bách cô cùng hắn tham gia một bữa tiệc xã giao, Lục Ngạn Diễm!
Ngay lúc này, không nghi ngờ gì cả, người đàn ông kia cũng bất ngờ như cô!
Biểu tình của hắn dường như lạnh lùng hơn một chút, trên mặt lại không có thay đổi gì, hờ hững ngồi xuống ghế.
Hắn tất nhiên là không động đũa, dáng người cao ngạo lạnh lùng dựa vào ghế ngồi, ánh mắt thanh mạc nhìn chằm chằm vào Lục Dung Nhan đối diện.
Cũng tới tận lúc này, Lục Dung Nhan mới bất tri bất giác nhận ra ý tứ mà luật sư Hồng ban nãy đã nói, khó trách hắn nói m ình cùng vị khách quý này khẳng định có tiếng nói chung, bởi vì cả đều là bác sỹ phải không?
Nhưng luật sư Hồng hiển nhiên cũng không biết rằng, bọn họ ngoại trừ cùng ngành nghề, quan trọng nhất thì bọn họ vẫn là vợ chồng!
Lục Dung Nhan bị nhìn chằm chằm đến ngượng cả người, muốn nói vài lời với hắn, nhưng đôi môi cứ mấp máy, lời nói đã dâng lên rồi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của hắn thì một chữ cũng không nói ra được.
Trời ạ, ông đang trêu đùa con có phải không?
Nếu không phải xung quanh đầy một bàn người, cô khẳng định sẽ khẳng khái bỏ đi.
Nhưng mà, trên đời này không có nếu. Cho nên cô cũng không có khả năng tông cửa bỏ đi, mà chỉ hoảng loạn cần lấy ly nước, dùng việc uống nước để che dấu sự xấu hổ của bản thân.
Mà Giang Trình Minh hiển nhiên liếc mắt cũng nhận ra người mới vào, kết quả thế này cũng khiến hắn bất ngờ.
Giang Mẫn ngồi kế bên lo lắng sốt ruột nhìn Lục Dung Nhan, muốn chào hỏi Lục Ngạn Diễm nhưng nhìn hắn trưng ra bộ mặt dọa người kia, cô nàng làm gì dám hé răng
Bữa cơm này, ăn tới mức thật xấu hổ!
“Khụ khụ khụ!” Vì uống nước gấp, Lục Dung Nhan bị sặc, xém nữa cũng khiến cô sặc chết. Cô quẫn bách quay đầu, che miệng, cố ho với âm thanh nhỏ nhất.
Bất quá hành động của cô vẫn gây ra chú ý với mọi người. Cả bàn đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Ánh mắt đầy cổ quái như đang nhìn sinh vật lạ.
Thật xấu hổ!
Lục Dung Nhan thật vất vả mới hết ho, ngồi nghiêm chỉnh lai.
Cô ra vẻ bình tĩnh hướng về phía mọi người thấp giọng: “Ngại quá.”
Vừa nói, vừa liếc nhìn Lục Ngạn Diễm. Ánh mắt của hắn vẫn không dời khỏi mặt cô, khuôn mặt vẫn cao cao tại thượng và lạnh lùng.
Lục Dung Nhan hoàn toàn không hiểu được tâm tư của hắn, càng không biết ngay lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng dù cho đoán không ra, cô cũng có thể nhìn ra được vẻ nguy hiểm từ hắn, giống như có thể tùy ý nghiền nát cô thành tro.
“Có sao không? Nào, lau miệng trước đã.”
Giang Trình Minh đưa cô khăn giấy, lại nhỏ giọng nói. “Nếu em không thoải mái, chúng ta đi trước.”
Lục Dung Nhan đưa tay nhận lấy, cảm kích cười với Giang Trình Minh “Cảm ơn, em không sao, chỉ là bị sặc thôi.”
Thật ra, Lục dung Nhan cũng cảm thấy bản thân mình kh ông hiểu sao khi đối diện với Lục Ngạn Diễm lại không nói nên lời hai chữ ‘rời đi’.
Cô dùng khăn giấy lau vệt nước trên môi, đúng lúc giọng của luật sư Hồng vang lên.
“Viện trưởng Lục, để tôi giới thiệu một chút, đây là Giang Trình Minh, là nhân tài tinh anh trong câu lạc bộ các sếp tổng, là bạn tốt lâu năm của tôi.”
Tiếp theo lại giới thiệu cho Giang Trình Minh: “Vị này là Lục Ngạn Diễm – Lục Viện Trưởng, chính là viện trưởng bệnh viện Phụ Nhân, cũng là người phụ trách quân y viện.”
Lục Ngạn Diễm vẫn ngồi nguyên trên ghế, khẽ nâng mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Giang Trình Minh, rồi lướt qua bên người Lục Dung Nhan. Khóe môi khẽ cong, lạnh lẽo, cười như không cười.
Không ai có thể đoán được nụ cười của hắn có ý gì, chỉ có điều mọi người đều cảm thấy lạnh thấu người.
Giang Trình Minh đứng dậy, cách mặt bàn lễ phép đưa tay phải ra với Lục Ngạn Diễm “viện trưởng Lục, hạnh ngộ.”
Lục Ngạn Diễm không đứng dậy, cũng không bắt tay, ngược lại còn dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói “Hạnh ngộ!”
Hai chữ, lạnh lẽo, dường như đầy ẩn ý.
Không phải sao? Hai lần gặp nhau, lần nào thì hắn cũng đang ở bên cạnh vợ mình!
Thật đúng là ‘hạnh ngộ’!
Đối mặt với Lục Ngạn Diễm thanh cao ngạo mạn, Giang Trình Minh không tỏ ra giận mà vẫn bình tĩnh ngồi xuóng.
Tuy rằng Lục Ngạn Diễm không nói thêm gì nhưng mà tâm trạng hắn không vui vẫn bị mọi người nhìn thấy, còn lão Hồng luôn khéo đưa đẩy thì sao không p h át hiện ra chứ?
Hắn thật sự không hiểu, Lục Ngạn Diễm đang khách khí như vậy sao lại trở mặt? chẳng lẽ có ai đắc tội hắn hay sao?
Suy nghĩ kỹ, cũng không nghĩ ra lý do, sau cùng hắn đành phải đánh chủ ý tới Lục Dung Nhan. Nghĩ tới cô là phụ nữ lại xinh đẹp, cũng là bác sỹ, nếu có thể xã giao nói vài câu cùng viện trưởng Lục, không chừng nhân gia động lòng rồng mà cùng hắn ký hợp đồng cố vấn luật.
Luật sư Hồng lạai tươi cười hướng về phía Lục Ngạn Diễm mà giới thiệu Lục Dung Nhan. “Viện trưởng Lục, còn đây là Lục Dung Nhan tiểu thư, nghe nói cùng ngành với ngài, là một bác sỹ ngoại thần kinh.”
Nghe thấy luật sư Hồng giới thiệu mình với Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan chỉ muốn tìm khe hở mà chui đầu vào.
Lục Ngạn Diễm khẽ nâng cằm, cười khẽ đầy khó hiểu. “Tôi biết.”
“…” hai chữ, nhưng không biết sao làm cho Lục Dung Nhan sởn tóc gáy.
“Viện trưởng Lục biết?”
Luật sư Hồng mắt sáng rực, “Chẳng lẽ hai người quen nhau. Vậy thì tốt quá rồi. Lục tiểu thư, hóa ra hai người có duyên với nhau, hay kính viện trưởng Lục một chén rượu nào?”
Luật sư hồng thấy đã đến lúc mời rượu, nhưng vì ngại có gtm nên hắn không dám làm quá, đành phải lấy lý do này kêu cô kính rượu Lục Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan theo bản năng cự tuyệt, nhưng ngay lúc đó co kẻ nhanh mắt lẹ tay rót đầy rượu vào ly trước mặt cô.
Nhìn ly trong veo trươc mặt, dạ dày cô không tự chủ được mà run rẩy.
Cô vốn dĩ tửu lượng kém, trong tình huống bình thường, ba bốn ly bia là có thể làm cho cô say bí tỷ, mà tình huống thế này, Lục Ngạn Diễm cũng tự rõ, huống chi ban nãy cô còn uống một ít rượu vang đỏ.
Nếu cô uống hết ly rượu trắng trước mặt này, chắc dạ dày cô hỏng mất.
Lục Dung Nhan ánh mắt không dấu vết quét qua Lục Ngạn Diễm đối diện, nhưng đối phương làm lơ không hiểu, ánh mắt vẫn chỉ là nhàn nhạt nhìn cô.
Thoạt nhìn, hắn hoàn toàn không có ý tứ muốn thay cô giải vây.
Bất quá, cô cũng không có ý định uống ly rượu này.
Người muốn nịnh bợ Lục Ngạn Diễm hắn, là lão Hồng, cũng không phải là cô Lục Dung Nhan.
“Ngại quá, tôi không uống rượu.”
Cô trực tiếp cự tuyệt, ngữ khí nhàn nhạt.
Đối phương vẫn vờ như không quen biết cô, lười biếng nhướng mi, không chút để ý mà nhìn cô, u ám trong ánh mắt nhìn không nhận ra chút ý tứ nào.
“Em dâu à, Trình Minh có tiếng tựu lượng tốt, em làm bạn gái nó làm sao mà không biết uống được.” Lão Hồng lải nhải.
Em dâu???
Bạn gái??
Ai là em dâu gã, ai là bạn gái Trình Minh?
Luật sư Hồng dứt lời, Lục Dung Nhan cảm thấy như có hai tia kiếm lạnh lẽo từng nhát từng nhát cắt trên người mình.
“Để tôi!”
Giọng nam mạnh mẽ cất lên, là Giang Trình Minh.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, chén rượu trong tay đã bị một bàn tay khác cầm lấy.
Giang Trình Minh đứng lên, trong tay cầm chén rượu đối mặt với Lục Ngạn Diễm, ngữ khí nghe bình đạm vô hại, ánh mắt lại nổi lên nhàn nhạt lạnh lẽo: “viện trưởng Lục, ly rượu này tôi thay mặt luật sư Hồng kính anh.”
“Giang đại ca, không phải anh còn ái xe sao?”
Lục Dung Nhan muốn ngăn cản nhưng, đã không còn kịp rồi, một chén rượu đã trút hết vào miệng Giang Trình Minh.
“Hảo tửu lượng!”
luật sư Hồng cùng với mọi người không ngừng vỗ tay thét to với Giang Trình Minh, thấy Lục Dung Nhan vẫn luôn nhíu mày, luật sư Hồng vội cười nói: “Em dâu, em cứ yên tâm đi! Trình Minh tửu lượng tốt lắm! Từ khi đi bộ đội đã vậy rồi, chút rượu như vậy với hắn mà nói, thật sự không tính là cái gì, đừng lo đừng lo”
luật sư Hồng vừa nói, vừa rót thêm một chén rượu cho Giang Trình Minh.
Mà ở phía đối diện, Lục Ngạn Diễm lại như cũ chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ, bên môi cười khẽ.
Nụ cười là cười nhạo, là miệt thị, lại là một loại nói không rõ âm u.
Làm người, không rét mà run.