Đồng thời, sau lưng cô cũng vang lên giọng nói mang chút run rẩy của Lục Ngạn Sinh:
- Tiểu Mẫn...
Lục Dung Nhan kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Sinh:
- Anh cả, hai người quen nhau à?
Lục Ngạn Sinh còn chưa kịp nói gì thì Giang Mẫn đã lách mình ra cửa:
- Tình hình của bệnh nhân khẩn cấp, mình qua đó xem cái đã.
Nói xong, cô không quay đầu lại, bước chân bối rối như thể đang chạy đi.
Dường như Lục Ngạn Sinh còn chưa hồi thần. Anh nhìn theo bóng cô gái kia bỏ đi, mãi đến khi cô đã khuất nẻo ở cuối hành lang, trong đôi mắt sôi trào tình cảm không sao tả nổi.
- Anh cả...
Lục Dung Nhan không nhịn được mà gọi anh một tiếng:
- Anh sao thế?
Lục Ngạn Sinh dừng lại vài giây mới thu tầm mắt về, vẻ mặt cũng trở lại như thường. Anh đặt hành lý trong tay vào góc văn phòng rồi nhìn quanh bốn phía:
- Đây là văn phòng của các em à?
Lục Dung Nhan để ý thấy anh hỏi là “các em”
Cô mơ hồ cảm thấy “các em” bao gồm cả Giang Mẫn.
Nhìn sắc mặt của hai người bọn họ ban nãy thì rõ ràng là hai người quen nhau, hơn nữa quan hệ còn không giống bình thường.
Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo của Lục Ngạn Sinh cũng liên quan tới Giang Mẫn:
- Giang Mẫn tới Phụ Nhân khi nào vậy?
- Tuần trước mới tới đây, trước kia cô ấy làm ở bệnh viện trung tâm thành phố W ạ.
Lục Ngạn Sinh nhìn ống đựng bút trên bàn của Giang Mẫn rồi bật thốt lên:
- Anh biết.
Lục Dung Nhan sửng sốt.
Lục Ngạn Sinh cười nhẹ như thể mới ngỡ ra điều gì:
- Kì lạ lắm à? Anh là chiến hữu của anh trai cô ấy.
Nói xong, không đợi Lục Dung Nhan phản ứng, anh đã quay người ra khỏi văn phòng:
- Đi thôi, đưa anh tới phòng bệnh của Ngọc Hi.
- Dạ.
Lục Dung Nhan đáp lời rồi cũng đi theo anh ra khỏi phòng.
Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Sinh sóng vai đi về phía trước, cô nhạy cảm phát hiện ra khi đi qua phòng bệnh giường số 5 mà Giang Mẫn nói khi nãy, Lục Ngạn Sinh đi chậm lại.
Cô lia mắt giả như lơ đãng, thấy Lục Ngạn Sinh nhìn lướt qua cánh cửa thủy tinh.
Lục Dung Nhan cũng nhìn vào trong theo bản năng, thì thấy Giang Mẫn đang cúi đầu kiểm tra tình hình người bệnh.
Tuy động tác của Lục Ngạn Sinh trông có vẻ thản nhiên, thế nhưng Lục Dung Nhan vẫn nhìn thấy nơi đáy mắt anh ẩn chứa xúc động.
Lục Dung Nhan thu tầm mắt lại rồi nói:
- Trình độ của Giang Mẫn rất cao, cô ấy từng là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh cực giỏi ở bệnh viện trung tâm thành phố W đấy.
- Anh biết cô ấy sẽ là một bác sĩ giỏi.
Lục Ngạn Sinh nhìn về phía trước, vẻ mặt đã khôi phục nét bình tĩnh và thong dong như cũ.
Giang Mẫn và Lục Ngạn Sinh quen nhau từ trước làm cho Lục Dung Nhan khá bất ngờ, khi hai người gặp nhau lần đầu ở bệnh viện Phụ Nhân, Lục Dung Nhan nói cho Giang Mẫn biết cô và Lục Ngạn Diễm là vợ chồng thì không hề thấy cô ấy nhắc tới chuyện đó.
Lục Dung Nhan nghĩ thế và cũng nói ra:
- Anh cả à, anh với anh trai của Giang Mẫn là chiến hữu mà sao em không nghe thấy cô ấy nhắc tới bao giờ nhỉ.
- Chuyện cũ lâu rồi, chắc cô ấy đã quên.
Lục Ngạn Sinh rảo bước vững vàng.
Lục Dung Nhan thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt và mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không có vẻ muốn tiếp chuyện cô, bèn không nói gì nữa mà đưa anh tới trước cửa phòng của Khúc Ngọc Hi.
Khi đến cửa, Lục Dung Nhan hơi dừng bước.
Cô không muốn thấy Lục Ngạn Diễm ở trong này.
Cô biết, nhất định là Lục Ngạn Diễm vẫn còn ở bên trong.
Lục Ngạn Sinh không biết cô đang nghĩ gì mà mở cửa phòng ra, khoan thai bước vào. Lục Dung Nhan đi luôn thì không ổn nên cũng chỉ đành vào theo.
Vừa vào đến nơi thì quả nhiên bóng dáng cao lớn của Lục Ngạn Diễm đã đập vào mắt. Anh mặc blouse trắng, cúi đầu xuống kiểm tra vết thương cho Khúc Ngọc Hi.
Nghe tiếng mở cửa, hai người ở bên trong đồng thời ngẩng đầu lên.
Thấy Lục Ngạn Sinh bước vào, Khúc Ngọc Hi hơi sửng sốt, ánh mắt đảo qua Lục Ngạn Diễm, trong con ngươi đen thẳm bỗng ảm đạm đi. Sắc mặt yếu đuối biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng của người vợ hiền.
Cô hơi nghiêng người về phía Lục Ngạn Sinh như muốn ngồi dậy:
- Ngạn Sinh, anh đến rồi.
Lục Ngạn Sinh bước nhanh tới rồi vươn tay ấn cô ta xuống giường:
- Em đừng động đậy, nằm yên đi, thấy người thế nào rồi?
Khúc Ngọc Hi gật đầu ngoan ngoãn:
- Ngạn Sinh, em không sao, may mà chuyện lần này có Ngạn Diễm giúp đỡ, nếu không thì...
Nói tới đây, cô ta dừng lời, nghẹn ngào.
Lục Ngạn Sinh vỗ cánh tay cô ta như an ủi rồi nhìn sang Lục Ngạn Diễm.
Khi Lục Ngạn Sinh nói chuyện với Khúc Ngọc Hi thì Lục Ngạn Diễm cũng đã đứng thẳng dậy:
- Anh cả, không ngờ anh về nhanh thế, lần này ở nhà mấy hôm?
Lục Dung Nhan biết tuy Lục Ngạn Sinh đã được triệu về thành phố này nhưng kỉ luật trong quân đội rất nghiêm, dù ở gần nhà cũng về rất ít. Anh có phòng trong doanh trại, bình thường Khúc Ngọc Hi cũng ở đó với anh.
- Anh về một hôm thôi, chiều nay anh còn phải về đơn vị một chuyến.
Lục Ngạn Diễm gật đầu, không hỏi nguyên do.
Anh xuất thân quân y, đương nhiên biết quy định bảo mật trong quân.
- Chuyện lần này làm phiền cậu rồi.
Lục Ngạn Sinh nói.
Lục Ngạn Diễm lấy bông y tế lau thuốc trên tay, nói với vẻ không cho là đúng;
- Khách khí với cả em à?
Lục Ngạn Sinh cười vang:
- Ừ thì không khách sáo với cậu nữa, có thời gian rảnh anh mời cậu một bữa.
Lục Ngạn Diễm cũng cười nói:
- Thủ trưởng Lục bận rộn thế thì chỉ sợ không có thời gian rảnh thôi, em cứ ghi nợ bữa nhậu ấy lại nhé.
- Thằng ranh này!
Lục Ngạn Sinh vươn tay đấm một cái không nặng không nhẹ lên vai trái của Lục Ngạn Diễm.
- Ui...
Lục Ngạn Diễm kêu khẽ một tiếng rồi nâng tay che lại chỗ vừa bị chạm vào.
- Sao thế?
Lục Ngạn Sinh vội hỏi.
- Không sao đâu, hôm qua tai nạn bị rách da một chút, không cần để ý. Tí nữa bảo y tá băng lại cho em là được.
Lục Ngạn Sinh xuất thân là quân nhân nên đã nhìn quen đổ máu trên chiến trường, đương nhiên anh sẽ không cằn nhằn dài dòng với Lục Ngạn Diễm. Anh chuyển đề tài qua vết thương của Khúc Ngọc Hi:
- Vết thương của Ngọc Hi thế nào? Có cần ở lại bệnh viện lâu không?
Lục Ngạn Diễm gật đầu nói:
- Phải ở lại quan sát một thời gian, thế nhưng anh yên tâm, hôm qua phẫu thuật thành công lắm. Dung Nhan và bác sĩ Giang Mẫn của khoa Ngoại Thần Kinh cùng nhau thực hiện, kĩ thuật của hai người họ rất tốt.
Nghe đến hai chữ “Giang Mẫn”, Lục Ngạn Sinh hơi giật mình. Anh vội nói:
- Cậu sắp xếp thì anh yên tâm rồi.
Lục Dung Nhan đứng ở cửa không biết nói gì, đành bảo:
- Anh cả ơi, mọi người từ từ nói chuyện nhé, em còn mấy bệnh nhân nữa phải khám, em đi trước đây.
Lục Ngạn Sinh gật đầu đáp:
- Dung Nhan, em cứ làm việc đi, không cần phải ở đây với anh đâu.
Sau đó anh quay sang Lục Ngạn Diễm:
- Cậu cũng đi làm việc đi, ở đây có anh rồi, có chuyện gì anh sẽ gọi các em ngay.
- Vâng.
Lục Ngạn Diễm thản nhiên liếc nhìn Khúc Ngọc Hi một cái, ánh mắt của cô ta sa sầm, thế nhưng anh đã ra đến cửa rồi.
Lục Dung Nhan cũng tạm biệt Lục Ngạn Sinh rồi quay đi trước cả khi Lục Ngạn Diễm ra đến cửa.
Vừa ra khỏi phòng, cô đã đi thẳng một mạch. Lục Ngạn Diễm đi theo kè kè, không nhanh không chậm, anh cứ như thế một lúc, bước chân của cô đã bắt đầu hỗn loạn.
Không hiểu sao khi đối mặt với Lục Ngạn Diễm cô luôn cảm thấy áp lực, áp lực không thể nào xua tan được.
- Sao đi nhanh thế? Không sợ lại biến thành con mèo què à?
Anh nói một câu chẳng nóng chẳng lạnh rồi đi vượt lên sánh vai cùng cô.
Nghe anh nhắc như thế thì Lục Dung Nhan mới nhớ ra mắt cá chân mình chỉ vừa mới đỡ thôi, nhưng cô bất chấp mà đi nhanh hơn, bởi vì cô chỉ hận không thể khiến anh biến mất khỏi tầm mắt mình ngay lập tức.
Cô chịu quá đủ vẻ đạo mạo giả tạo của anh.
Cô cũng chịu quá đủ vở kịch vợ chồng ân ái trong ngoài bất nhất của anh rồi.
Thế nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Cô mới đi được mấy bước đã thấy cổ tay mình bị siết chặt trong bàn tay của người đàn ông ấy.
Anh không để ý đến sự phản kháng kịch liệt của cô mà lôi thẳng cô vào thang máy.
Thấy cửa thang máy đang từ từ khép lại, Lục Dung Nhan vùng thoát khỏi tay Lục Ngạn Diễm, cmar thấy mình sắp phát điên bởi sự bá đạo và ngang ngược của anh rồi. Cô gào lên:
- Lục Ngạn Diễm, anh có thôi đi không?! Trong phòng bệnh còn cả đống bệnh nhân đang chờ, tôi không có thời gian dây dưa với anh!
Lục Ngạn Diễm ấn xuống tầng năm, nhìn chằm chằm vào phím số trước mặt, chẳng nói chẳng rằng.
- Nanh vuốt sắc bén cũng phải biết thu vào đúng lúc, nếu không cuối cùng vừa gãy chân vừa gãy móng thì đúng là bi kịch nhân sinh đấy.
Một câu nói ngắn ngủi, vừa là cảnh cáo lại vừa là châm chọc.
Nhìn khuôn mặt giả vờ đạo mạo kia, Lục Dung Nhan chỉ hận không thể xé nát nó ra.
Thế nhưng suy nghĩ này chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi, bởi vì cô hiểu rõ đánh nhau với đàn ông là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Nhất là khi người đàn ông ấy là Lục Ngạn Diễm.
Cho nên cô chỉ liếc về phía cánh tay băng vải của anh mà nhếch môi cười nói:
- Viện trưởng đại nhân, anh chăm sóc mình trước đi, nhìn tình hình trước mắt thì người gãy móng đâu phải là tôi ha? Đương nhiên, vì người trong lòng mà gãy mất nanh vuốt thì có xá gì? Cho dù có tàn phế liệt giường anh cũng không oán không hối thôi.
Lục Ngạn Diễm vẫn nhìn đăm đăm vào hàng phím bấm, giọng nói bình thản thong dong, nhưng lời nói lại khiến cho Lục Dung Nhan cảm nhận được nguy hiểm:
- Con mèo trước mặt tôi có vẻ đang ngứa người, không biết có nên dạy dỗ nó một trận không đây.
Dứt lời, cửa thang máy đã mở ra, Lục Ngạn Diễm nắm chặt tay Lục Dung Nhan rồi kéo cô vào văn phòng mình. Anh giơ chân đạp văng cửa phòng nghỉ, ném thẳng cô xuống sofa.
Cô vừa ngồi thẳng dậy thì Lục Ngạn Diễm đã quay người khóa luôn cửa phòng lại.
Anh muốn làm cái gì vậy?
Muốn “xử lý” cô ở đây? Ngay giữa ban ngày ban mặt thế này à?