Cô bị nhìn đến mức xấu hổ, giơ tay vắt khăn lên vai anh xong liền quay người định đi, nhưng chưa kịp bước thì trên lưng căng lên, hương vị hormone nam tính hòa với mùi thuốc lá lập tức tràn ngập trước mũi.
Anh ôm chặt cô từ sau lưng, giọng nói khàn khàn vang lên một cách mập mờ:
- Cùng nhau!
Tim cô giật nảy lên, nhưng lý trí của cô rốt cuộc vẫn chiến thắng những cảm xúc chưa kịp nảy mầm:
- Tôi tắm rồi.
Xuyên qua tấm gương trước mặt cô dễ dàng thấy sự mất hứng của anh:
- Hử? Quên Trần Thụy đang đợi tin tốt của em rồi à?
- ...Lục Ngạn Diễm, anh đê tiện vừa thôi!
Anh chỉ khẽ cười:
- Xưa giờ vẫn thế mà!
- ...
Cô còn lý do gì để từ chối nữa à?
Dù sao với anh thì trước giờ cô chỉ như con một búp bê mà thôi! Lúc nào anh cũng dễ dàng nắm được uy hiếp của cô!
Lát sau...
- Rồi!
Cô hít sâu một hơi sau đó gật đầu:
- Tắm thì tắm!
Ngủ cũng ngủ rồi, giờ chỉ là tắm thôi mà, chuyện này với cô cũng chẳng có gì ghê gớm! Có điều với Trần Thụy thì khác, chuyện này có liên quan tới tiền đồ cả đời cậu ta đấy!
Qua gương, Lục Ngạn Diễm nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn ngập trêu chọc:
- Không ngờ em lại chấp nhận vì tên gian phu họ Trần kia mà trả giá nhiều thế đấy!
- ...
Lục Dung Nhan quả thực chẳng còn lời nào để nói nữa.
- Ông Lục này, xin ông chú ý cách dùng từ. Thứ nhất, Trần Thụy không phải gian phu gì hết! Thứ hai, tôi và cậu ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường. Thứ ba, tôi không giống như anh, luôn lấy oán báo ân! Tôi không làm thế được!
Lục Ngạn Diễm bật cười, chỉ là nụ cười này chẳng hề có chút tình cảm nào, Lục Dung Nhan cũng nhận ra tâm trạng anh không được tốt.
Anh giơ tay nắm cằm cô:
- Nếu Trần Thụy đúng là gian phu của em thì chuyện này đã không đơn giản thế rồi!
- ...
Cô chớp mắt, lời này có ý gì?
Nghĩa là thật ra anh biết Trần Thụy và cô chẳng có quan hệ gì hết mà chỉ vì ngứa mắt cậu ta nên mới đuổi việc sao?
Thằng khốn này...
Anh có phải đã quá tùy tiện rồi không?
Lục Dung Nhan còn muốn đòi công bằng cho Trần Thụy nhưng lại bị Lục Ngạn Diễm chặn họng:
- Em còn dám bênh vực cậu ta thì tôi đảm bảo từ nay về sau không có bất cứ bệnh viện nào dám nhận Trần Thụy đâu! Đương nhiên tính cả bệnh viện Phụ Nhân của chúng ta.
- Anh...
Lục Dung Nhan tức đến tím mặt.
- Hôn tôi.
- What?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt như thể đang nhìn một thằng điên.
- Muốn tôi phải lặp lại lần nữa sao?
Anh nói xong thì kéo cô vào lòng rồi cúi xuống gần cô, dùng giọng điệu mê người vang lên một lần nữa:
- Hôn tôi!
Là mệnh lệnh nhưng lại vô cùng... quyến rũ!
Ngay lập tức nó khiến cô có cảm giác chuếnh choáng như đang say, trái tim cũng đập điên cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn thì đỏ như thể sắp nhỏ máu đến nơi rồi.
Cô không hiểu rốt cuộc mình đã trêu vào anh thế nào nữa?
- Nhanh lên!
Anh giục một tiếng rồi ngón tay thon dài nắm cằm cô kéo lại để đôi môi đỏ mọng tới gần đôi môi mỏng gợi cảm của mình hơn.
Lục Dung Nhan cảm thấy mình sắp tan chảy rồi, tan trong đôi mắt nóng bỏng kia.
- Không phải anh nói là cùng tắm... Ưm ưm...
Lời chưa nói hết thì môi cô đã bị môi anh ngang ngược phủ kín.
Thậm chí anh còn không đợi thêm một phút nào được nữa!
Nụ hôn của Lục Ngạn Diễm luôn rất thô lỗ, nhưng lần này lại khác!
Dịu dàng đột ngột khiến Lục Dung Nhan kinh ngạc, sau đó là đắm chìm, rồi mê muội...
Cô không kìm được mà lún sâu, không thể nhịn được mà muốn đáp lại anh.
Đầu lưỡi vừa vươn ra thì không ngờ người đàn ông trước mặt lại lùi về sau né tránh.
Mặt cô đỏ bừng lên, giờ mới hiểu mình bị tên khốn nạn này lừa rồi!
Rõ ràng anh cố ý!
Mắt Lục Ngạn Diễm cong lên vì cười, anh cười rất đẹp nhưng trong mắt cô thì đều vì trêu cợt mình mà thôi!
Thấy má cô càng lúc càng đỏ hơn ý cười của anh lại càng nở rộ.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, tức tối đẩy văng anh ra xong giơ tay đấm vào lồng ngực trước mặt một cái:
- Anh có bệnh đấy à Lục Ngạn Diễm!
Anh giơ tay nắm chặt cổ tay cô làm cô ngã vào lòng mình, ngực hai người chạm vào nhau, đáy lòng cô như thể bị một bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt qua.
Ngứa.
Bờ môi anh lần thứ hai sát lại, thế nhưng lần này nó không phủ lên môi cô mà lại lựa chọn vành tai mẫn cảm. Bên tai cô vang lên giọng nói khe khẽ:
- Bà Lục, lần đầu tiên tôi phát hiện em lại... không chịu nổi hấp dẫn thế đấy. Hay nên trách tôi quá mức quyến rũ nhỉ?
Lục Dung Nhan cảm giác mặt mũi mình cũng mất hết rồi, đúng là xấu hổ vô cùng. Trong ba mươi năm qua lần đầu tiên cô mất mặt thế này. Nhưng sao cô có thể thoải mái thừa nhận điều này trước mặt anh được chứ.
- Đồ điên này! Buông tôi ra!
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết đồ khốn nạn này cũng biết trêu ghẹo người khác như thế!
Lục Dung Nhan nói xong thì làm như muốn đẩy anh ra nhưng ngược lại còn bị anh siết chặt hơn:
- Muốn mà vẫn chối à? Vừa rồi em đâu có thế, nếu tôi không tránh có lẽ lưỡi em đã chui vào miệng tôi rồi đấy nhỉ.
Giọng điệu của anh cực kỳ tục tĩu.
- ...
Đồ khốn này! Được lợi mà còn khoe khoang à!
Lục Dung Nhan chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống cho xong.
“Thẹn quá thành giận” đã không đủ để hình dung tâm trạng của cô nữa rồi.
- Anh buông ra Lục Ngạn Diễm!
Cô cảm giác mặt mình nóng phừng phừng rồi, thế nên không muốn bị anh trêu cợt thêm nữa:
- Chiều nay chúng ta nói điều kiện không có chuyện này.
Anh chỉ cười xòa:
- Giờ bổ sung vẫn kịp.
- Đường đường viện trưởng mà lật lọng mà không thấy xấu hổ à?
Nhưng anh lại học cách nói chuyện của cô:
- Lúc này mà nói chuyện đó em không thấy mất hứng à?
Nói xong còn đẩy cô áp sát vào tường:
- Cô gái, trước tiên chúng ta chơi một trò chơi đi nào...
- ...
Cô có thể từ chối được không?
Chỉ là rõ ràng người đàn ông này chẳng cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào hết.
Vì thế trong phòng tắm bắt đầu một màn mây mưa náo nhiệt.
...
“Trò chơi” đến cao trào thì điện thoại trong túi quần Lục Ngạn Diễm lại réo vang. Trong lúc “chiến đấu hăng say” Lục Dung Nhan đã phải chống cả hai tay lên tường để giữ thăng bằng, ngực cô đang phập phồng hít thở liên tục.
Đừng dừng lại! Đừng!
Trong lòng cô theo bản năng kêu gào.
Thế nhưng...
Sau vài tiếng chuông ngắn ngủi Lục Ngạn Diễm không do dự giơ tay về phía giá treo đồ rồi cầm khăn tắm khoác lên người. Sau đó anh cầm điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Alo... Thứ bảy chúng ta...
Anh vừa nghe máy vừa đi ra khỏi phòng tắm, Lục Dung Nhan yếu ớt dựa vách tường, hơi lạnh nơi đó thấm vào người cô, cơ thể vừa mới nóng rực, bắt đầu biến thành lạnh lẽo, đông cứng...
Lại là thứ bảy...
Lại là Khúc Ngọc Hi!
Giữa bọn họ vĩnh viễn luôn có cô ta!
Đêm nay Lục Dung Nhan lần thứ hai mất ngủ, cô một mình nằm lăn qua lộn lại mà không tài nào chợp mắt được.
Lúc cô đi ra ngoài thì Lục Ngạn Diễm đã về phòng mình, cửa đóng chặt nên cô không biết anh đang làm gì, có lẽ là lại đang gọi điện cho Khúc Ngọc Hi thôi.
Cô mệt mỏi nghĩ thế.
...
Dù Lục Ngạn Diễm đã báo với chủ nhiệm khoa để Lục Dung Nhan ở nhà dưỡng bệnh nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu ngồi yên, quan trọng nhất là cô cần phải kiếm tiền!
Vì chỉ có kiếm đủ tiền cô mới có thể dẫn Tiêu Tiêu rời khỏi Lục Ngạn Diễm, rời khỏi cuộc hôn nhân không có chút hy vọng này.
Đó là lý do mà cô chỉ nghỉ đúng hai hôm rồi khi chân vẫn chưa khỏi hẳn đã vội quay lại bệnh viện làm việc.
Lúc đi qua khoa Tiêu hóa cô còn làm như vô tình hỏi thăm chuyện của Trần Thụy, nghe nói cậu ta vẫn chưa tìm được chỗ thực tập mới nên cứ ở nhà mãi, tâm trạng cũng vì thế mà càng lúc càng u ám.
Đương nhiên Lục Dung Nhan không muốn nghe chuyện thành ra thế này, trong lòng cô khẽ thở dài, thầm dặn mình một tuần này phải thật sự cố gắng đối phó với Lục Ngạn Diễm.
Đi làm lại cô được rất nhiều đồng nghiệp quan tâm, sau khi đuổi hết họ đi làm việc thì đến lượt Trình Hiểu Hiểu bu lại hóng hớt:
- Cô ổn chứ bác sĩ Lục?
Lục Dung Nhan nhìn cô ấy khó hiểu:
- Ổn lắm, sao à?
Trình Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn cô:
- Viện trưởng nhà cô không nói gì à? Danh hiệu “Dao mổ thần kỳ” của cô chỉ sợ không giữ được rồi.
Trong mấy năm không có Tần Mộ Sở cô vẫn luôn rất cố gắng, cuối cùng cũng có chút thành tựu, cũng bởi cô làm việc điên cuồng, đương nhiên cũng vì tay nghề tiến bộ nên mới có danh hiệu “dao mổ thần kỳ” kia.
- Ý gì thế?
Cô buồn bực nhíu mày.
- Viện trưởng nhà cô đúng là thương vợ, có lẽ sợ cô biết thì trong lòng khó chịu nên mới không nói đó.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu cô không muốn nói thì không chẳng cần nghe nữa.
Lục Dung Nhan ghét nhất kiểu nói chuyện cứ một câu lại ghép mình với Lục Ngạn Diễm một lần thế này.
Trình Hiểu Hiểu bĩu môi lườm cô:
- Giận gì hả? Tôi đang định nói mà! Khoa mình vừa có thêm một bác sĩ nổi tiếng đấy, nghe đồn giỏi lắm, nghiệp vụ và trình độ không kém cô đâu.
- Hử?
Lục Dung Nhan đang cúi đầu cài nút áo blouse, nghe câu được câu không.
- Nghe nói là sinh viên khoa y trường XXX đấy, trước giờ vẫn công tác tại bệnh viện thành phố W, cũng rất nổi tiếng ở đó nữa.
- Thế à?
Cô chỉ cười đáp:
- Nam hay nữ? Người đâu rồi?
- Nữ, tên là Giang Mẫn, giờ đang đi kiểm tra phòng rồi.
[Vợ chồng Dung Nhan]