Nhìn theo xe Lục Ngạn Diễm rời đi trong lòng cô lại khó hiểu mà cảm thấy buồn bã và thất vọng.
Đúng lúc này chuông di động vang lên, là Trần Thụy gọi tới, cậu ta hỏi cô đang ở đâu. Lục Dung Nhan không muốn quay lại trong đó nên chỉ nói mình có việc phải đi, lần sau sẽ mời người ta ăn cơm để xin lỗi.
Vừa kết thúc cuộc gọi thì không ngờ lại có người gọi đến, lần này là chị họ của Trình Hiểu Hiểu.
Mới nghe máy thì giọng nói bên kia đã không còn nhiệt tình như trước, thậm chí còn rất dè dặt:
- ...Bác sĩ Lục, tôi gọi để báo với cô chuyện phòng ở... chắc là không được đâu.
Lục Dung Nhan giật mình:
- Tại sao?
- Chuyện đó... Không có phòng nào phù hợp cả, căn đã nói thì... cũng bị khách khác thuê rồi. Bác sĩ Lục tìm người khác vậy nhé.
Không để cô hỏi rõ nguyên nhân thì đầu kia đã vội vàng tắt máy, Lục Dung Nhan cầm chặt điện thoại, cứ cảm thấy có chuyện không đúng lắm.
Xem ra muốn tìm phòng thì phải cần chờ thêm một thời gian rồi.
Kế hoạch dự tiệc giải sầu bị phá vỡ, thậm chí chuyện xảy ra ở đó còn khiến cô khó chịu hơn nhiều lần, thêm việc thuê phòng càng khiến ngọn lửa trong lòng cô hừng hực cháy!
Sao mọi chuyện lại không có gì theo ý cô thế này?
Lục Dung Nhan bực bội ra khỏi hội quán, thấy quán bar ở con phố đối diện nên cô không cần nghĩ đã đi thẳng vào trong.
Trước mắt cô chỉ hận không thể say sưa một bữa, say rồi sẽ không biết gì hết, cũng sẽ không phiền lòng vì mấy chuyện chẳng ra sao kia.
Khi cô ra khỏi quán rượu đã nửa đêm, lúc này cô cũng bắt đầu chuếnh choáng rồi.
Bước trên đôi giày cao mười phân, một tay cầm túi xách, cô lắc lư đi xuống từng bậc thang một.
Bất ngờ một bàn tay giữ chặt eo rồi kéo cô lại bên cạnh, gã đàn ông thở ra toàn mùi rượu dán sát mặt cô, ngả ngớn nói:
- Cô em, đi một mình mà không sợ tối à? Cần anh đây tiễn em một đoạn không?
Mẹ nó! Lục Ngạn Diễm muốn tiễn cô còn chả thiết nữa là!
Cô không nói nhiều mà cầm túi xách đập thẳng vào mặt gã kia:
- Tiễn cái đầu mày ấy! Cút!
- Con điên này, cho mày mặt mũi mà mày lại không thích à!
Gã đàn ông tức tối chửi rủa còn giơ tay đẩy cô ngã xuống cầu thang, chân trượt một cái xong cô ngã phịch xuống đất, từ mắt cá chân truyền tới cơn đau khó tả.
Chết tiệt! Thằng chó này!
- Con khốn, đáng đời!
Gã hùng hổ bỏ đi để mặc Lục Dung Nhan bị thương, cô không tài nào đứng dậy nổi.
Quán bar cách đường cái một đoạn, Lục Dung Nhan bất lực ngồi bệt xuống đất, nhìn đám người lục tục ra khỏi hội quán Thịnh Hoàn thì cô mới nhớ tới Trần Thụy.
Vừa hay cậu ta cũng đi tới, thấy mắt cá chân cô sưng phồng lên thì kinh ngạc hỏi:
- Ô kìa! Bác sĩ Lục, cô sao thế? Sao lại bị thương thế này? Viện trưởng không tới à? Anh ấy đâu rồi?
Lục Dung Nhan đau đến mức mặt mũi méo xệch:
- Ái... Anh ấy có việc đi trước rồi, cậu đỡ tôi dậy đi.
- Cẩn thận một chút!
Trần Thụy khuyên nên đi bệnh viện nhưng lại bị cô từ chối.
Xe taxi dừng trước cửa biệt thự nhà cô.
Lục Dung Nhan đẩy cửa xuống xe.
- Á!
Đau nhức dưới chân làm cô phải hét lên.
- Bác sĩ Lục, cẩn thận đấy!
Trần Thụy khẽ nhắc cô:
- Viện trưởng không phải đang ở nhà sao? Có cần gọi anh ấy ra đón cô không?
- Hả...
Cô rất do dự, có lẽ giờ này anh lại đi tìm hồng nhan tri kỷ rồi!
- Không cần đâu, chắc anh ấy ngủ rồi! Tự tôi đi vào cũng được!
Nói xong còn cố chịu đau xuống dưới, nhưng chân cô mềm nhũn nên cả người lập tức ngã sấp xuống.
Trần Thụy thở dài rồi xuống xe:
- Thôi, để tôi làm người tốt đến cùng đi!
Nói xong cậu ta cúi người bế bổng cô lên.
Lục Dung Nhan không thể từ chối nên chỉ đành giơ tay ôm cô cậu ta rồi để cậu ta ôm mình đi qua mấy thang.
Lấy chìa khóa mở cửa, xông vào mũi là mùi thuốc lá nồng nặc.
Cô ngẩn ra, Lục Ngạn Diễm rất ít khi hút thuốc.
Ấn xuống chốt cửa, đèn chiếu sáng khắp phòng, lúc này mới thấy khói trắng theo tiếng mở cửa bắt đầu tràn ra bốn phía.
Gạt tàn thủy tinh đặt trên bàn trà ở phòng khách đã chứa đầy ắp đầu mẩu thuốc lá.
Lục Ngạn Diễm ở nhà sao?
Mắt cô lướt nhanh khắp phòng, cuối cũng thấy bóng anh ngoài ban công.
Anh đang quay lưng về phía họ, khoanh tay mà đứng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên thân thể cao lớn kéo ra một cái bóng rất dài, anh như tòa núi băng, khí lạnh vờn quanh, vừa tráng lệ lại vừa tịch mịch.
Có vẻ anh đang ngẩn người, sau khi đèn sáng anh do dự một lát mới quay lại, điếu thuốc trên tay đang tỏa khói nghi ngút, chậm rãi hòa cùng làn khói dày đặc trong phòng, tạo thành một tấm chắn hư ảo giữa hai người.
Anh đối với cô mà nói luôn là thứ xa không thể với.
Rít một hơi dài xong anh xoay người dập điếu thuốc đi, vừa ngẩng lên anh đã bắt gặp đôi nam nữ đang đứng trước cửa, ánh mắt không khỏi lạnh đi.
Làm bác sĩ thực tập thì đây là lần đầu Trần Thụy được gặp viện trưởng của mình, đã thế còn là hoàn cảnh thế này. Thấy sắc mặt anh không tốt thì cậu ta cũng rất hoảng, cánh tay ôm Lục Dung Nhan cũng run rẩy cả lên.
- Viện... viện trưởng.
Cậu ta ngơ ngác ôm Lục Dung Nhan đứng im tại chỗ, bỗng dưng căng thẳng đến mức không nhớ phải thả cô xuống nữa.
- Ừ.
Lục Ngạn Diễm thản nhiên đáp lại, rồi xuyên qua làn khói mờ ảo ngoài phòng khách, cất bước đi về phía hai người họ.
Đến tận khi cơ thể cao lớn như núi dừng trước mặt họ rồi giơ tay về phía Trần Thụy thì cậu ta mới kịp nhận ra sau đó luống cuống giao Lục Dung Nhan đang bị thương cho anh.
Lục Ngạn Diễm tiện tay đón lấy, lại liếc Lục Dung Nhan có vẻ khó hiểu trong ngực rồi mới bước nhanh lên gác.
- Trần Thụy, lúc về nhớ đóng cửa!
Anh nói.
- À, vâng...
Lục Dung Nhan nghe Trần Thụy nhỏ giọng đáp lại rồi sau đó là tiếng cửa đóng rất nhanh vang lên.
- Anh thả tôi ở đây được rồi, tự tôi đi tiếp được.
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Đã nói muốn phân rõ giới hạn với người đàn ông này thì đương nhiên cô phải giữ khoảng cách với anh mới đúng.
Không ngờ câu nói kia trực tiếp chọc cho anh điên lên.
Anh hừ lạnh:
- Sao nào? Trần Thụy ôm được mà chồng cô lại không ôm được ư?
- Anh nói linh tinh gì thế! Trần Thụy thấy tôi bị thương nên mới tốt bụng đưa về thôi! Tôi và cậu ta không như anh nghĩ đâu!
- Tôi đang nghĩ gì?
Lục Ngạn Diễm gằn lên một tiếng:
- Tôi chỉ nghĩ hai người không hề trong sạch mà rất dơ bẩn thôi.
Anh tức giận đá văng cửa phòng ngủ, rồi vứt cô xuống giường.
Mắt cá chân của Lục Dung Nhan bị va chạm nên đau đến mức cô nhíu mày lại.
Chỉ là không cho cô cơ hội thở dốc thì cơ thể cao to như một trái núi kia đã ào xuống, rồi mạnh mẽ đặt cô dưới thân, sức nặng của anh làm cô thiếu chút nữa là tắc thở.
- Lục Dung Nhan, sao tự nhiên lại đòi ly hôn? Vì có người mới sao?
Ngón tay lạnh lẽo của Lục Ngạn Diễm siết chặt cằm cô, anh nghiến răng gằn lên:
- Ai cho cô can đảm dám cắm sừng tôi hả?
- Tôi không có! Anh đừng tưởng ai cũng giống mình hết — ưm ưm...
Lục Dung Nhan còn chưa kịp cãi xong thì đôi môi đỏ mọng đã bị Lục Ngạn Diễm hung hăng cắn mạnh xuống, bộ quần áo mới mua của cô cũng bị thô bạo xé rách rồi vứt xuống sàn nhà.
- Á...
Đau đớn trên môi khiến cô bật thốt lên.
Thế nhưng Lục Ngạn Diễm vẫn như mọi ngày, giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Động tác trên tay không hề dừng lại mà mỗi lúc một mạnh hơn.
Mùi tanh của máu lẫn trong hơi thở, tràn qua cổ họng rồi xuống dạ dày cô.
Dạ dày cũng coi như gần tim nhỉ!
Cô có cảm giác chỗ đó đã lạnh như băng rồi.
Đối với cô từ trước tới nay Lục Ngạn Diễm luôn rất thô bạo, có lẽ anh chỉ dịu dàng với Khúc Ngọc Hi mà thôi.
- Lục Ngạn Diễm... anh... Khốn nạn! Cút ngay —
- ...
Nếu có thể lúc này Lục Dung Nhan chỉ muốn đá văng cái tên ngang ngược vô lý đang làm càn trên người mình đi cho xong.
Nhưng cô đang bị thương!
Dù không bị thương thì bản thân cô cũng chẳng phải đối thủ của anh.
Cô tức giận lớn tiếng mắng chửi nhưng lại càng khiến người đàn ông này điên cuồng hơn. Anh như dã thú không ngừng xâm chiếm cô, lưu lại dấu vết của mình, cứ như đang tuyên bố quyền sở hữu với cơ thể này vậy!
Lục Dung Nhan cô chỉ là của anh, chỉ thuộc về một mình Lục Ngạn Diễm!
Dưới thân anh Lục Dung Nhan đã không còn chút sức phản kháng nào, cô yếu ớt nằm sõng soài, để mặc anh đòi hỏi một lần, rồi lại một lần nữa...
Cô giống như một con mèo đang hấp hối, cố gắng kéo dài chút hơi tàn.
Tới bao giờ cô mới có thể chấm dứt cuộc sống thế này đây?
...
Hôm sau, Lục Dung Nhan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc này cô đang ôm chăn ngủ tới mơ màng.
Đêm qua cô bị Lục Ngạn Diễm ép đến kiệt sức, cả người giờ vẫn còn đau nhức.
Cô lười mở mắt nên chỉ dựa vào âm thanh để đoán hướng rồi giơ tay sờ soạng lấy điện thoại. Sau đó cô ấn đại nút nghe, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy đầu kia vang lên giọng đàn ông xa lạ:
- Ông Lục, tôi đã làm theo lời ông dặn nên báo cho tất cả các công ty bất động sản và người môi giới nhà đất rồi. Giờ không có ai dám cho thuê hoặc bán nhà cho bà Lục nữa đâu ạ.
Hả...
Lục Dung Nhan run lên, mở to mắt mới phát hiện tay mình cầm không phải chiếc điện thoại nữ màu trắng mà là cái màu đen của Lục Ngạn Diễm.
- ...
Nhìn thời gian cuộc gọi trên màn hình tăng dần lên, cái đầu trống rỗng của cô mới chậm rãi hiểu những gì đối phương vừa nói.
[Vợ chồng Dung Nhan]