Lục Dung Nhan xấu hổ cúi đầu tránh ánh mắt bình thản nhưng lực sát thương cực cao kia, đồng thời lại ở trong lòng thầm mắng mình vô dụng, không phải quyết tâm muốn ly hôn rồi ư? Sao vừa thấy anh lại chột dạ như thế, không hiểu cô có gì mà phải sợ thế chứ?
Cô khoanh tay ôm ngực, cúi đầu đứng im như một đứa trẻ làm sai vậy.
Trong lúc cô đang bất an thì trên vai hơi ấm, một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể được phủ lên cho cô, sau đó một bàn tay to lớn cẩn thận giúp cô chỉnh áo, che hết cảnh tượng quyến rũ trước ngực đi.
Làm xong tất cả Lục Ngạn Diễm vẫn không nói câu nào, Lục Dung Nhan liếc anh một cái, vừa hay chạm vào ánh mắt anh nên cô lại bối rối chuyển đường nhìn, nhưng dù là thế vẫn không khỏi bị sự lạnh lùng trong đôi mắt kia dọa sợ.
Cô biết điều cúi đầu, không dám hó hé gì.
Bên tai vang lên giọng nói thản nhiên mà đầy uy áp của anh:
- Xin hỏi cô Trình, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dù Lục Dung Nhan không dám nhìn thẳng mặt anh nhưng cô biết lúc này sắc mặt anh chắc hẳn rất khó coi, vì cô thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt Trình Gia Nhị, mà con gái nhà họ Trình xưa nay vốn kiêu ngạo xấc xược, không dễ kinh hoảng thế này.
- Anh Lục, tôi chỉ đang dạy bảo con đàn bà quyến rũ bạn trai mình mà thôi, xin anh đừng can thiệp.
- Quyến rũ bạn trai cô?
Lục Ngạn Diễm cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh ả:
- Cô Trình nói anh Lý Ý Khâm đây sao?
Lý Ý Khâm trước đây đã đụng chạm với Lục Ngạn Diễm nên đương nhiên biết anh lợi hại ra sao, năm năm trước nếu không phải gã không để tâm tới sự xuất hiện của anh, còn ở trước mặt anh mắng mỏ Lục Dung Nhan, rồi nói những lời khó nghe thì cũng chẳng đến nỗi bị mất miếng ăn như thế.
Chuyện Nghiệp Khang và Lục Ngạn Diễm đang bàn việc hợp tác gã cũng có nghe phong phanh, thế nên dù cho gã thêm mười lá gan thì gã cũng chẳng dám đắc tội với Lục Ngạn Diễm!
Lần này gã giơ tay kéo Trình Gia Nhị lại:
- Được rồi Gia Nhị, chúng ta vừa về nước, hôm nay lại là tiệc mừng của em, phải là ngày vui mà, đừng vì chuyện nhỏ mà bực bội. Đi nào, mình đi vào khiêu vũ nhé.
Trình Gia Nhị không phải loại người cam yếu thế, nhất là trước mặt nhiều người như thế, ả ta gạt tay gã rồi gắt:
- Sao có thể bỏ qua được? Trong mắt Trình Gia Nhị này không chứa nổi một hạt cát, quyến rũ bạn trai tôi thì tôi không thể bỏ qua được. Tôi tuyệt đối không thể tha cho nó!
Sau đó ả quay sang quát giám đốc:
- Các người chết hết rồi hả? Còn không nhanh quẳng con khốn kia ra ngoài cho tôi!
Giám đốc kia cũng nhận ra Lục Ngạn Diễm, thấy anh bảo vệ Lục Dung Nhan như thế nên do dự không biết phải làm sao.
Trình Gia Nhị thấy thế thì rất tức giận, ả ta vênh mặt nhìn Lục Ngạn Diễm:
- Anh Lục, chuyện này không liên quan đến anh, mong anh đừng can thiệp.
- Không can thiệp?
Lục Ngạn Diễm mỉm cười lạnh lùng:
- Cô ấy là phu nhân của tôi, không can thiệp sợ là hơi khó đấy.
Nghe thế sắc mặt ả tái đi:
- Cô ta là phu nhân của anh sao?
- Sao? Bạn trai cô không nói à?
Lục Ngạn Diễm liếc Lý Ý Khâm khiến gã cứng người, rụt rè nhìn sang Trình Gia Nhị:
- Đúng vậy, Gia Nhị, anh còn chưa kịp giới thiệu, cô ấy chính là phu nhân của anh Lục Ngạn Diễm đây, cô Lục Dung Nhan.
- ...
Sắc mặt Trình Gia Nhị càng lúc càng khó coi.
Nếu Lục Dung Nhan đúng là vợ của Lục Ngạn Diễm thì ả không thể tiếp tục gây sự, nhưng chuyện này mà không làm rõ ràng thì ả cũng không thể hết tức được, huống hồ gì có nhiều người đang nhìn như thế! Giờ ả chịu thua thì xấu hổ tới mức nào chứ?
Ả hít sâu một hơi rồi mới tỏ vẻ bình tĩnh, nói:
- Nếu thế càng dễ nói, anh Lục, vợ anh công khai quyến rũ bạn trai tôi thì có cần phải xin lỗi không nhỉ? Nếu cô ta thật lòng một chút thì tôi sẽ tha thứ thôi!
- Xin lỗi?
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, lạnh giọng cười giễu:
- Cô Trình, tôi rất hiểu vợ mình, mà cô chắc cũng rõ bạn trai mình là loại người gì rồi đấy. Ngại quá, chuyện này tôi không đồng ý xin lỗi thế đâu!
Nói tới đây Lục Ngạn Diễm thản nhiên liếc Lục Dung Nhan một cái, trên má cô vẫn còn dấu bàn tay rất rõ:
- Mặt khác còn có một món nợ cần đòi đấy, chúng ta có lẽ nên tính toán rõ ràng, tôi đến chậm nên không biết vết thương trên mặt vợ mình là từ đâu mà có thế?
Anh nói chuyện rất từ tốn, từng lời cũng không quá sắc bén nhưng khí thế quanh người lại làm người ta không rét mà run.
Ngay cả Lục Dung Nhan đứng cạnh cũng thấy áp lực đến khó thở. Mặt ngoài là Lục Ngạn Diễm đang bảo vệ cô nhưng chỉ có Lục Dung Nhan mới hiểu anh chỉ đang bảo vệ danh dự của mình mà thôi, người khác đánh vợ anh không khác gì đánh thẳng vào mặt anh hết.
Trình Gia Nhị dù sợ muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn cố nói cứng:
- Tôi đã bảo là cô ta quyến rũ bạn trai tôi trước mà!
Ả cũng tức lắm rồi.
- Tức là do cô đánh?
Lục Ngạn Diễm thản nhiên hỏi lại.
- ...Phải, nhưng mà, cô ta...
- Tìm camera giám sát khu vực này cho tôi.
Không đợi ả “giải thích” xong thì Lục Ngạn Diễm đã quay sang dặn dò giám đốc trung niên kia.
- Vâng, xin chờ một lát.
Giám đốc vâng lời đi.
Sắc mặt Trình Gia Nhị trắng bệch.
Đúng lúc này trong đám người vang lên tiếng ồn ào, rồi một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi về phía họ, anh ta xua tay để đám người tán đi. Thấy Lục Ngạn Diễm xong trên mặt anh ta khó nén vui mừng, lập tức giơ tay nhiệt tình hô:
- Ngạn Diễm, lâu lắm không gặp!
Lục Dung Nhan nhàn nhạt cười, rồi giơ tay bắt tay anh ta.
Người đàn ông này cao tầm Lục Ngạn Diễm, mặt mũi cũng coi là đẹp trai, thế nhưng màu da đen hơn Lục Ngạn Diễm một chút, trên người anh ta đang mặc một bộ vest may thủ công, vừa nhìn qua là biết đây là người cũng có địa vị cao rồi.
Anh ta là anh trai của Trình Gia Nhị, tên gọi Trình Gia Đống.
- Hôm qua gửi thiếp mời cho anh nhưng anh bảo phải tổ chức sinh nhật cho con trai, tôi cứ tưởng anh không đến. Tôi cho người gửi quà mừng nhưng anh cũng từ chối, anh đúng là khách sáo quá.
Sinh nhật?
Tim Lục Dung Nhan đánh thịch một cái, thì ra anh đã từng vì sinh nhật Tiêu Tiêu mà từ chối bữa tiệc này.
Cô bất giác ngẩng lên nhìn anh, thấy anh chỉ cười nhạt:
- Anh Trình khách sáo quá, con tôi còn nhỏ, không dùng được thứ đồ chơi đắt tiền thế đâu.
- Vậy đành nhờ anh thay tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cháu vậy.
- Cảm ơn.
Vẫn là giọng điệu vô cùng xa cách ấy.
Lục Dung Nhan đã nhận ra một người đang nhiệt tình mở rộng quan hệ mà một người khác thì lại cố gắng tạo khoảng cách.
Đường nhìn của Trình Gia Đống chuyển về phía Lục Dung Nhan:
- Cô đây là... Sandy? Rất vui được làm quen!
Trình Gia Đống nói xong thì lễ phép giơ tay phải ra.
Sandy? Ai vậy? Đó là ai? Lục Dung Nhan cũng không hiểu ra sao cả.
Nhưng dù không cần dùng não thì cô cũng đoán được rồi! Ngoại trừ một trong đám bạn gái của Lục Ngạn Diễm ra thì còn có thể là ai đây?
Lục Dung Nhan nhìn Trình Gia Đống giơ tay ra nhưng không hề nắm lấy, anh ta xấu hổ quay sang cầu cứu Lục Ngạn Diễm. Lúc này anh mới nói:
- Cô ấy là vợ tôi, Lục Dung Nhan!
Lần này đến lượt anh ta đỏ mặt:
- Thì ra là chị dâu! Rất xin lỗi, là tôi có mắt như mù rồi!
Giờ Trình Gia Đống đang ở trong lòng mắng chết tên trợ lý của mình, tên kia còn dám báo tin láo cho anh ta sao? Còn nói hôm nay bạn gái của Lục Ngạn Diễm tên Sandy nữa chứ? Nhưng rõ ràng là người ta dẫn vợ tới đây này!
- Anh! Anh đến đúng lúc lắm! Hôm nay anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!
Trình Gia Đống là kẻ cực kỳ chiều em gái, thế nên Trình Gia Nhị vừa thấy anh ta là như vớ được cứu tinh, bắt đầu giả vờ đáng thương.
Anh ta còn chưa hiểu chuyện ra sao nên hỏi:
- Nhị Nhị, em sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trình Gia Nhị liếc Lục Dung Nhan đối diện rồi bĩu môi, nước mắt đã sắp tràn khóe mi:
- Anh, cô ta... rõ ràng cô ta quyến rũ bạn trai em nhưng giờ họ muốn trả thù nên nói xấu Ý Khâm, còn bắt em phải xin lỗi nữa!
- Em bảo ai quyến rũ bạn trai em? Không được ăn nói lung tung!
Sắc mặt Trình Gia Đống đen xì:
- Bình thường em gây chuyện không nói nhưng giờ là sao đây? Không biết phải trái gì nữa hả? Nhanh xin lỗi bà Lục đi!
Trình Gia Nhị tức tối hét lên:
- Anh, rõ ràng là họ sai mà, em không làm gì sai thì cần gì xin lỗi chứ? Em không muốn...
- Xin lỗi!
Giọng Trình Gia Đống đột ngột cao lên, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, bộ dáng này khiến ả ta cũng không dám phản kháng nữa.
Tới giờ ả cũng chưa từng thấy anh mình đáng sợ thế này đâu.
- Anh...
Cuối cùng ả vẫn không cúi đầu được.
“Bốp –” Bỗng nhiên Trình Gia Đống tát thẳng vào mặt em gái mình một cái thật mạnh.
Trên mặt Trình Gia Nhị hiện lên năm dấu tay đỏ chói, nước mắt ả cũng trào ra, ả ấm ức ôm má gào lên:
- Anh, anh lại... đánh em sao?
Cái tát này đúng là khiến người ta bất ngờ.
Lục Dung Nhan đứng im một bên cũng giật nảy mình.
Chỉ nghe thôi cũng thấy cái tát này không hề nhẹ.
Trình Gia Đống này vì để bám được vào Lục Ngạn Diễm đúng là không tiếc liều mạng.
Không để ý em gái đang khóc lóc om sòm, Trình Gia Đống chỉ áy náy nói với họ:
- Ngạn Diễm, xin lỗi anh, nói ra đúng là xấu hổ, mấy đời nay nhà tôi mới có một cô con gái nên ở nhà hơi chiều con bé quá thế nên mới khiến nó kiêu căng thế này. Em gái không hiểu chuyện nên mong chị dâu đừng giận, xin tha lỗi cho nó.
- ...
Đã tát mạnh thế rồi mà còn bảo không tha thứ chắc chẳng được ấy chứ!
Lục Dung Nhan ngẩng lên nhìn Lục Ngạn Diễm, thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn mình, có vẻ như đang chờ cô ra quyết định vậy.
[Vợ chồng Dung Nhan]