Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 740




- Tìm tôi?

Lục Dung Nhan quay đầu nhìn về phía hướng đó, đã hơi bực mình.

Ngoài ban công rộng có rất nhiều thanh niên đang cầm chén tâm sự.

Cô đứng ở lối vào, nhìn quanh bốn phía, dù có thấy mấy khuôn mặt quen thuộc nhưng họ đều đang bận nói chuyện, không giống là đang chờ người.

Chẳng lẽ là nhân viên gửi lời sai sao?

Cô chờ một lát vẫn không thấy ai gọi mình nên định xoay người đi về thì bất ngờ va vào một người từ sảnh ra ngoài.

Cô đúng lúc dừng lại, cũng mở miệng giải thích:

- Xin lỗi!

- À, không sao.

Giọng nam rất quen khiến cô hơi ngẩn ra, tiếng này...

Cực kỳ quen tai.

Theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên là khuôn mặt đàn ông trong ký ức — tên bạn trai cũ Lý Ý Khâm của cô.

Không ngờ ở đây mà cũng gặp được gã.

Năm năm qua trông gã có vẻ không thay đổi nhiều, vẫn là gương mặt anh tuấn, vẫn là dáng người cao gầy, còn có ánh mắt cứ lấp lóe gian xảo.

Nhận ra cô gã cũng giật mình, ánh mắt hiện lên vui mừng:

- Sao lại là em thế Dung Nhan?

Năm đó khi còn yêu cô gã đã ngoại tình với bà già nhà giàu đáng tuổi mẹ mình, bị cô bắt gặp xong hai người lập tức chia tay. Sau đó không biết bà già kia đá gã hay chính gã thấy bà ta già quá nên chia tay nhưng vì đi tìm Lục Dung Nhan mà bị bạn trai Tần Mộ Sở lúc đó là Lâu Tư Trầm làm cho mất việc, rồi cuối cùng không biết gã đi đâu.

Năm năm trôi qua Lục Dung Nhan đã không còn nhớ đến đoạn tình cảm đó nữa, cũng không còn căm thù tận xương tủy như khi đó.

Không để ý đến sự vui mừng của gã, cô chỉ lễ phép cười chào một cách xa lạ:

- Chào anh Lý.

- À... Chào em.

Cô lạnh nhạt thế khiến Lý Ý Khâm hơi xấu hổ, gã dè dặt chào hỏi nhưng ánh mắt cứ dính chặt lấy cô. Cũng khó trách, bởi người luôn bảo thủ như Lục Dung Nhan hôm nay thật sự quá sức gợi cảm khiến gã không thể không tán thưởng được:

- Dung.. Cô Lục hôm nay thật xinh đẹp.

Ánh mắt gã khiến cô cực kỳ phản cảm, không muốn dây dưa thêm nên cô khách sáo cười rồi nghiêng người định đi:

- Ngại quá, xin cho tôi đi nhờ.

- Ừm...

Lý Ý Khâm ngại ngùng đứng nép sang một bên, Lục Dung Nhan đang muốn đi qua thì lại bị gã kéo về, cô bực mình liếc gã:

- Xin anh Lý tự trọng!

Gã vẫn chưa từ bỏ ý đồ:

- Dung Nhan, đã lâu không gặp, không thể nói chuyện một lát sao?

Cảm giác chán ghét trào lên, cô căm giận hất tay gã:

- Giữa chúng ta không có gì để nói hết.

Lý Ý Khâm lần thứ hai giơ tay kéo váy cô:

- Dung Nhan, em nhất định phải lạnh lùng thế sao? Anh chỉ muốn nói tâm sự chuyện cũ với em thôi mà.

Cô cau mày:

- Tôi không biết chúng ta có chuyện cũ gì cần nói đấy.

Dứt lời cô lại muốn đi nhưng Lý Ý Khâm kiên quyết không buông tay, lễ phục của cô khá hở, đường xẻ trước ngực kéo tới tận hông, sau đó được buộc bằng ruy băng vào hông, gã vừa kéo một cái là ruy băng đã bị đứt mấy một đoạn.

Bên trong cô không mặc nội y nên nếu dây mà đứt thì cô chắc chắn sẽ ở trần luôn.

Hoảng hốt theo bản năng bảo vệ ngực, Lý Ý Khâm cũng không ngờ có chuyện này nên gã theo bản năng giơ tay định đỡ lấy cô.

Bốp!

Một cái tát mạnh bất ngờ dừng trên mặt cô, má trái truyền tới cơn đau dữ dội.

Cô ngẩn ra, ôm má sưng đỏ nhìn người vừa ra tay – một cô gái trẻ vênh váo mặc lễ phục màu hồng.

- Đồ mặt dày! Dám quyến rũ bạn trai tao à!

Bạn trai?

Thì ra đây là bạn gái mới của Lý Ý Khâm.

Nhìn bộ váy đắt tiền của ả còn có cái mặt vênh ngược lên trời thì Lục Dung Nhan đoán ả chắc là con gái nhà giàu nào đó rồi.

Thế nhưng không cần biết ả ta là ai thì Lục Dung Nhan cô cũng sẽ không bao giờ nhận chuyện mình không có làm.

Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương:

- Cô này, sao cô không hỏi thử bạn trai mình xem ai mới là người đang cố tình chắn đường người khác?

- Nhìn bộ đồ hở hang rẻ tiền này là thấy rồi, mày xứng để bạn trai tao quấn lấy à?

Lục Dung Nhan cười khẩy:

- Xem ra cô cũng chẳng hiểu bạn trai mình lắm nhỉ.

- Tao không hiểu anh ấy cũng là chuyện riêng của bọn tao. Giờ tao đang nói chuyện mày quyến rũ bạn trai tao đấy, vừa rồi trong sảnh là tao biết mày là thứ đàn bà rẻ tiền rồi, quyến rũ người khác xong còn định la liếm cả bạn trai tao à...

Đứa con gái kia càng nói càng khó nghe, Lý Ý Khâm đứng cạnh không dám há miệng một lời khiến Lục Dung Nhan lại càng khinh thường gã hơn.

Cô thật sự không muốn chấp nhặt hai đứa não tàn này nên khoanh tay rời đi, cô gái kia lại cứ quấn lấy cô, còn giơ tay kéo mạnh váy cô khiến mấy sợi ruy băng còn lại cũng bị đứt nốt.

Lục Dung Nhan tức giận quay lại nhìn ả:

- Anh Lý, lâu rồi không gặp anh đúng là khiến người khác nhìn bằng con mắt khác đấy, anh học được bản lĩnh dạy dỗ bạn gái này từ đâu thế? Tự mình trêu hoa ghẹo nguyệt mà ả không tức giận ngược lại còn thay anh ra mặt nữa, đúng là khiến người khác thấy mà cảm động đó!

Thật ra đứa con gái này vừa lao ra là cô đã hiểu rồi, ả là kẻ kiêu ngạo vô lối, tính cách mất dạy láo xược, vừa nhìn là biết đúng kiểu con nhà giàu hư hỏng. Mà hoàn cảnh gia đình Lý Ý Khâm thì không có gì đặc biệt thế nên trèo cao được thế này đương nhiên gã phải gọi dạ bảo vâng, sao dám hó hé câu nào nữa.

Lời Lục Dung Nhan cố ý nói đương nhiên sẽ khiến cô bạn gái ngạo mạn kia phải xấu hổ.

Quả nhiên ả quay phắt sang Lý Ý Khâm, quát lớn lên:

- Ý Khâm, nó nói đúng không?

Gã luống cuống cãi:

- Em đừng nghe cô ta nói láo chứ Gia Nhị, sao anh có thể làm chuyện như thế được? Em cũng thấy đấy, chính cô ta ăn mặc hở hang ra ngoài gây chuyện mà, anh đã không định để tâm đến cô ta rồi nhưng cô ta cứ quấn lấy anh không buông ấy.

Gia Nhị?

Trình Gia Nhị?

Chẳng lẽ ả ta chính là con gái rượu của Trình Tốn sao?

Lúc này Lục Dung Nhan mới nhớ ra trong sàn nhảy có một cô gái váy hồng được quan tâm rất nhiều, thì ra ả ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc này.

Cô không khỏi lần thứ hai nhìn Lý Ý Khâm “bằng cặp mắt khác xưa”, trèo được cao thế này cũng là bản lĩnh lắm rồi.

Nghe thấy gã cố tình hủy hoại thanh danh mình cô chỉ cười lạnh:

- Lý Ý Khâm này, nhiều năm không gặp rồi mà anh vẫn chẳng khá hơn tí nào nhỉ. Chẳng lẽ anh định ăn bám qua cả đời à? Cái bà già đáng tuổi mẹ anh năm năm trước giờ còn chu cấp cho anh không thế?

Nhìn sắc mặt Trình Gia Nhị càng lúc càng khó coi gã cũng hốt hoảng gấp bội:

- Cô đang nói linh tinh gì thế Lục Dung Nhan? Tôi không biết bà nhà giàu nào hết!

Nói dứt lời gã lại quay sang Trình Gia Nhị, thể hiện bản lĩnh chó nhìn mặt chủ:

- Em đừng nghe cô ta ly gián mà Gia Nhị, sao anh có thể làm chuyện như thế được chứ? Em mà tin cô ta là bị lừa đấy, vừa rồi không phải em cũng nói với anh ở sàn nhảy có người mặc váy tím mặt dày quyến rũ đàn ông à, người em nói là cô ta phải không?

Trình Gia Nhị khinh bỉ liếc Lục Dung Nhan:

- Hừ, đúng là cô ta đấy, nhìn thôi là thấy bẩn cả mắt rồi. Ý Khâm, anh cho người mời quản lý tới đây cho em, hỏi họ thử xem sao lại cho thứ đàn bà này vào đây.

Lý Ý Khâm vâng lệnh rời đi, mà Lục Dung Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ, tức đến mức không nói nên lời.

Ba người xung đột khiến mọi người xung quanh cũng kéo hết cả đến.

Lục Dung Nhan chịu cảnh quần áo lôi thôi đứng giữa cả đám người chỉ trỏ, chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào cho xong.

Không lâu sau thì Lý Ý Khâm thật sự dẫn một người đàn ông trung niên mặc đồng phục tới, đi sau họ còn có mấy người bảo vệ nữa.

Thấy Lục Dung Nhan vẫn đứng đấy thì gã chỉ tay về phía cô rồi nói với người đàn ông trung niên:

- Giám đốc, chính là cô ta, ông xem cô ta ăn mặc đi, nhìn là thấy không đứng đắn rồi. Sao các người có thể cho loại người thế này vào đây chứ, mau quẳng cô ta ra ngoài cho tôi. Hôm nay là tiệc của cô Trình, khiến cô ấy không vui mà các ông không lo mất bát cơm này à?

- Vâng vâng!

Người đàn ông trung niên giơ tay ra hiệu cho mấy tên bảo vệ phía sau:

- Còn đứng đực ra đấy làm gì, nhanh đuổi cô ta ra ngoài đi!

Mấy tên kia lao về phía Lục Dung Nhan, váy của cô đã bị xé rách nên chỉ có thể dùng tay che trước ngực mới không đến mức trần truồng trước đám người, nếu để mấy tên bảo vệ đó lôi kéo thì... không thể tưởng tượng được.

Cô chật vật lùi về phía sau nhưng một bàn tay bất ngờ khoác lên vai cô, đồng thời một giọng nói bình thản vang lên:

- Có chuyện gì thế?

Ách...

Cô ngây ra.

Trong lòng giật thót.

Giọng nói này sao lại quen thế nhỉ?

Chẳng lẽ người đàn ông đó cũng tới sao?

Lục Dung Nhan thấp thỏm quay đầu lại, người đàn ông cao lớn đứng ôm cô từ phía sau khi nhìn thấy mặt cô cũng hơi khựng lại:

- ...

Cô tự mắng mình đúng là đồ ngu, sáng nay đã đoán Trình Tốn chắc chắn sẽ mời anh rồi mà vừa nãy vẫn quên mất.

Lục Ngạn Diễm thản nhiên nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt tập trung ở chiếc váy đã tan nát của cô. Dù giọng anh rất nhỏ nhưng Lục Dung Nhan bên cạnh nên vẫn nghe thấy anh khẽ hừ một tiếng.

[Vợ chồng Dung Nhan]