Lấy hết can đảm, Lục Dung Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng điềm đạm của anh qua kính chiếu hậu:hô nnn hhh
- Việc lúc sáng... tôi nghiêm túc đó.
- ...
Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm về phía trước, hàng chân mày hơi nhíu lại.
Lục Dung Nhan biết, đây chính là biểu hiện khi anh mất kiên nhẫn.
Nhưng mà, nếu đã bắt đầu chủ đề này rồi, thì cũng nên có một kết quả.
Cô cắn môi:
- Tôi biết là anh không có tình cảm với tôi, không ly hôn chỉ bởi vì Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là do tôi sinh ra, sao tôi lại có thể không thương nó? Anh yên tâm, trước khi ly hôn, tôi nhất định sẽ nghĩ ra một cách ổn thỏa tốt đẹp, vừa có thể ly hôn, vừa không làm tổn thương Tiêu Tiêu.
Sắc mặt của Lục Ngạn Diễm càng thêm u ám, nhưng vẫn như cũ không thèm để ý đến cô, chỉ đạp ga kêu “ vù vù”, tốc độ xe trên đường trong thành phố đạt đến hơn 100.
Nhìn người và vật lướt qua rất nhanh hai bên xe, Lục Dung Nhan lo lắng sẽ xảy ra việc gì, nên không dám nói thêm gì nữa. Im lặng suốt quãng đường, rất nhanh xe đã đến trước căn biệt thự.
Vừa đạp phanh, xe bỗng chốc dừng lại, nếu như không thắt dây an toàn, nói không chừng Lục Dung Nhan đã đụng đầu vào chiếc ghế ở phía trước.
- Lên thay đồ, tối nay về nhà cũ ăn cơm.
Tay của Lục Dung Nhan vừa đặt trên tay nắm cửa xe, thì nghe thấy anh lạnh lùng nói.
Về nhà cũ?
Lục Dung Nhan hơi cau mày, lại phải đóng vai người vợ mẫu mực?
Trước đây, cô luôn luôn nghe theo lệnh của anh, nhưng hôm nay, cô không muốn tiếp tục như vậy nữa. Nếu như đã muốn ly hôn rồi, sao cô phải ép buộc bản thân nữa chứ?
Cô đẩy cửa xe ra, bước một chân ra khỏi xe, nói:
- Tôi đau đầu, không muốn đi.
Cô không hề ghét người nhà họ Lục, chỉ ghét phải đóng kịch với anh.
- Em có thể không đi...
Lục Ngạn Diễm dừng lại một chút.
- Nếu như không muốn làm tổn thương Tiêu Tiêu.
................................
Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Diễm người trước người sau tiến vào nhà cũ của Lục gia, trời đã bắt đầu tối, trên bàn đã bày đầy ắp đủ các món ăn, có lẽ chỉ còn đợi hai người họ đến.
Con trai Tiêu Tiêu vui sướng chạy tới, trên tay cầm một khẩu súng đồ chơi mới tinh:
- Ba mẹ ơi, sao bây giờ hai người mới tới? Ba mẹ xem, đây là quà bác cả mua cho con đó! Bác cả nói rồi, lát nữa sẽ dạy con bắn súng.
Bác cả?
Lục Ngạn Sinh quay về rồi?
Lục Ngạn Sinh và ông Lục đều là quân nhân giống nhau, nhưng lại không ở thành phố này, tuy là ông Lục là tư lệnh quân khu, nhưng vì ông đối với con cái luôn rất nghiêm khắc, vậy nên không để cho Lục Ngạn Sanh trong khu trực thuộc của mình, mà “ lưu đày” anh ta đến nơi khác, để anh ta dựa vào năng lực của bản thân mà xông pha.
Vừa mới ngẩn người ra, thì trên cầu thang một bóng người đang sải bước đi xuống, thân hình cao to vạm vỡ, gương mặt ngâm đen săn chắc, bước đi ung dung vững vàng, bộ quân phục màu xanh càng làm tăng thêm sự quả cảm đầy mạnh mẽ của cả một con người.
Người này còn ai khác ngoài anh ruột của Lục Ngạn Diễm – Lục Ngạn Sinh?
- Anh cả về rồi.
Lục Dung Nhan chào hỏi trước.
- Ừm.
Lục Ngạn Sinh khách sao gật đầu với cô.
- Quân đội có yêu cầu, điều tôi về lại.
Điều về?
Trong lòng Lục Dung Nhan bỗng thắt lại, Lục Ngạn Sinh được điều về đây rồi, vậy...
Theo phản xạ cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của người còn lại đâu.
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, cũng sắp ly hôn rồi, còn quan tâm đến mấy điều này làm gì?
Ngay lúc cô đang phân tâm, thì sự chú ý của Lục Ngạn Sinh đã hướng về phía Lục Ngạn Diễm:
- Cái thằng này sao bây giờ cậu mới đến? Có phải làm viện trưởng rồi thì ngay cả anh cả cũng không xem ra gì không?
Trong năm anh chị em nhà họ Lục thì Lục Ngạn Diễm và anh hai Lục Ngạn Sinh là gắn bó nhất, nói chuyện hiển nhiên cũng thoải mái nhất.
Lục Ngạn Diễm cười nói:
- Em nào dám chứ! Thủ trưởng Lục nếu mà tức giận, móc vũ khí ra thì có đến mười viện trưởng cũng chẳng ăn nhầm gì.
Lục Ngạn Sinh cười sằng sặc, trong lúc nói chuyện đã đến bên cạnh của Lục Ngạn Diễm, hai anh em vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ ghế sofa.
Nhà họ Lục tổng cộng có năm người con, chị hai Lục San đã được gả sang nước ngoài, anh ba Lục Ngạn Thâm thì làm nghệ thuật, thường hay đi lưu diễn khắp nơi, gần như không có ở nhà, cậu năm nhỏ nhất tên Lục Ngạn Phong thi đang đi du học ở nước ngoài. Vậy nên cho dù nhà họ Lục đông con cái, nhưng ở lại thành phố này thì chỉ có duy nhất cậu tư Lục Ngạn Diễm, bây giờ có thêm anh cả Lục Ngạn Sinh được điều về đây, hai anh em cũng coi như có thêm người bảo ban nhau.
- Bà nội, bà nội ơi, con đói quá rồi, khi nào mới ăn cơm ạ?
Tiêu Tiêu giọng đầy non nớt gọi lên phía trên lầu.
- Chà chà chà, ăn ngay bây giờ, ăn ngay bây giờ, không thể nào để cho cháu trai bảo bối của ta đói lả được.
Cùng lúc lời của bà Thôi Trân Ai vừa dứt thì người cũng xuất hiện tại chỗ ngoặt cầu thang, hai tay cẩn thận dìu đỡ bà nội của Lục Ngạn Diễm, vừa dặn dò:
- Mẹ, chậm chậm thôi.
Lục Dung Nhan lễ phép chào hỏi hai người, đồng thời cũng bước thật nhanh lên trước dìu bên còn lại của bà cụ Lục.
Bà cụ Lục nhìn thấy Lục Ngạn Diễm thì rất vui, nắm lấy tay cô và nói:
- Dung Nhan, cái con bé này lúc nào cũng cẩn thận như thế, sau này nếu không có việc gì thì cứ đưa Tiêu Tiêu đến đây ăn cơm, nói chuyện với bà nội, ta đây rất thích nhộn nhịp. Ơ, sắc mặt sao lại khó coi thế này? Có phải bệnh rồi không?
Tâm trạng không được tốt của Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy có chút ấm áp hơn vì câu nói quan tâm này của bà cụ Lục, cô nở nụ cười:
- Con không sao cả thưa bà, có lẽ là do dạo này nhiều ca phẫu thuật quá, nên hơi mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.
- Phẫu thuật quá nhiều?
Sắc mặt của bà cụ Lục bỗng có chút nặng nề, đưa mắt nhìn sang Lục Ngạn Diễm đang ngồi nói chuyện rất say sưa với Lục Ngạn Sinh:
- Tiểu Tứ, con làm chồng thế nào vậy hả? Cũng không biết chăm sóc cho vợ của mình, con không phải là viện trưởng sao? Nói với cấp dưới là đừng sắp xếp quá nhiều ca phẫu thuật cho cháu dâu của ta, lỡ mệt chết con người ta thì phải làm sao? Ta còn đang đợi được bồng cháu gái đó nha.
Vừa nghe thấy lời này, Lục Dung Nhan liền cảm thấy rất ngượng:
- Nội không cần phải lo nghĩ cho con vậy đâu, nội cứ ăn ngon ngủ yên là được rồi, vợ của con chẳng lẽ con lại không biết xót? Chẳng phải là cháu gái thôi sao? Sẽ không để nội đợi quá lâu đâu.
Lục Ngạn Diễm nói rồi liền đứng dậy sải bước qua đó, thay bà Thôi Trân Ái, cùng với Lục Dung Nhan người trái người phải dìu bà cụ Lục đi xuống, những lời vừa rồi của anh nói rất chi là ung dung tự tại, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ kẽ hở nào, đối với những người ngoài cuộc không biết tình hình bên trong thế nào mà nói, anh và Lục Dung Nhan chẳng qua cũng chỉ là một cặp vợ chồng ân ái bình thường, hoàn toàn không có gì khác lạ.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy mỉa mai, khả năng diễn xuất thế này, không làm diễn viên thật sự đáng tiếc.
- Làm viện trưởng thì càng phải lấy mình làm gương, người nhà viện trưởng thì cũng nên dẫn đầu, Dung Nhan nên tích cực làm việc! Ta ủng hộ!
Giọng người đàn ông trung niên vừa dứt, ba chồng Lục Viễn Sơn đã theo ngay sau bọn họ bước xuống cầu thang, người đàn ông đã sáu mươi mấy tuổi, giọng nói vẫn vang như tiếng chuông, nước chân vững vàng.
Lục Viễn Sơn là tư lệnh quân khu, làm việc luôn rất vô tư chính trực, mạnh mẽ dứt khoát, yêu cầu đối với con cái cũng khá là nghiêm khắc, vậy nên Lục Dung Nhan vội ngoan ngoãn tiếp lời:
- Ba nói rất đúng, Dung Nhan đã nhớ rồi.
Lục Viễn Sơn gật đầu tán thành, bà Thôi Trân Ái thì khinh khỉnh nhìn ông một cái ở phía sau.
Cả nhà lần lượt tiến vào nhà ăn và đều đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Bửa tiệc tối nay, con cháu chỉ có ba người là Lục Ngạn Sinh, Lục Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan. Nhưng Lục Dung Nhan rất nhanh nhạy đã phát hiện ra bên cạnh còn có một chỗ trống, hơn nữa dường như mọi người cũng chưa định dùng đũa.
Lẽ nào mọi người đang đợi...
Lục Dung Nhan đang ngẩn ngơ, thì Tiêu Tiêu vốn dĩ đang ngồi trên đùa bà Thôi Trân Ái, đột nhiên lại chạy đến bên cạnh cô, vòng tay qua cổ cô hỏi:
- Mẹ ơi, mẹ sẽ không ly hôn với ba phải không?
Giọng nói của Tiêu Tiêu rất lớn, nên câu hỏi vừa được nói ra đã khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
- Ơ...
Lục Dung Nhan cũng rất sửng sốt.
Sao Tiêu Tiêu lại biết cô muốn ly hôn?
Cô bất giác đưa mắt sang nhìn Lục Ngạn Diễm, chuyện này cô chỉ nói với một mình anh.
Đối phương dường như cũng rất bất ngờ, đôi mắt lạnh lẽo thoáng chút sự trách móc.
Ngay lúc đó, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Lục Dung Nhan, mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của cô.
Lục Dung Nhan hoàn toàn ngơ ngác, ngồi ở đó không biết phải làm thế nào, cũng không nói được lời nào.
Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, thì bà Thôi Trân Ái cũng phá tan tình thế bế tắc này:
- Tiêu Tiêu, trẻ con không được nói bừa đâu đó, ba mẹ còn phải sinh em gái cho con nữa mà, sao có thể ly hôn?
Tiêu Tiêu mở to đôi mắt nhìn Lục Dung Nhan, tiếp đó lại nhìn sang Lục Ngạn Diễm:
- Ba ơi, điều bà nội nói có thật không? Ba và mẹ thật sự sẽ không ly hôn?
- Dĩ nhiên là không rồi.
Lục Ngạn Diễm nhìn Tiêu Tiêu đầy yêu thương, trong giọng nói còn mang theo sự cưng chiều và thương tiếc.
- Có con trai đáng yêu như Tiêu Tiêu đây, ba mẹ mới không nỡ ly hôn đó.
- Vậy ba nói là phải giữ lời đấy nhé, không được gạt người.
- Đương nhiên là nói lời giữ lời rồi, ba có khi nào lừa gạt con chưa?
- Vậy chúng ta móc ngoéo đi!
Tiêu Tiêu nói rồi, lanh lợi chạy đến bên Lục Ngạn Diễm, leo lên đùi của anh và móc tay với anh.
- Ba mẹ không được giở quẻ đâu đó!
Lục Dung Nhan ngồi lặng lẽ ở đó, nhìn hai cha con vui vẻ với nhau như chốn không người, trong lòng có chút cảm giác khó nói.
- Ba ơi, trong lớp con có một bạn tên Á Á, ba mẹ bạn ấy đã ly hôn rồi, mẹ bạn ấy lại tìm thêm cho cậu ấy một người ba mới, còn ba của cậu ấy thì lại tìm thêm cho cậu ấy một người mẹ mới, hai cái người ba mới và mẹ mới đó rất xấu xa, không tốt với Á Á chút nào, đều không cần cậu ấy, vậy nên chỉ có thể ở cùng với ông bà nội của cậu ấy, Á Á nói rất hận ba mẹ cậu ấy, nếu như bọn họ không ly hôn, cậu ấy có lẽ cũng sẽ không bị ba mới mẹ mới ức hiếp, cho nên, ba và mẹ nhất định không được ly hôn, nếu không, ba mới mẹ mới cũng sẽ ăn hiếp Tiêu Tiêu.
Nghe lời này của Tiêu Tiêu, Lục Dung Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng chua xót, không dám tưởng tượng, nếu như cô thật sự ly hôn với Lục Ngạn Diễm rồi thì Tiêu Tiêu liệu có oán hận cô hay không? Liệu có chịu nhận người mẹ này hay không?
Nhưng nếu như không ly hôn, cô còn trẻ như vậy, lẽ nào cả đời này phải bị chôn vùi trong cuộc hôn nhân lạnh giá này sao?
Tâm trạng cô vô cùng phức tạp, đưa mắt nhìn sang Tiêu Tiêu, cậu bé đang núp trong lòng Lục Ngạn Diễm nũng nịu, dáng vẻ nhỏ nhắn ngây thơ xán lạn, làm cho người ta yêu mến.
Trong lúc vô ý, lỡ chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm, vừa lạnh nhạt lại vừa khó đoán.
Bộ dạng của Tiêu Tiêu khiến cho bà cụ Lục cảm thấy vô cùng thương xót, nghiêm túc nói với tất cả mọi người:
- Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa, một khi đã kết hôn thì phải ở với nhau cả đời, ai cũng không được tùy ý ly hôn!