Lục Dung Nhan không thể làm như không nhìn thấy, đành xoay người bước xuống giường, đi đến bên cạnh anh, gọi anh mấy tiếng liền, nhưng anh không có phản ứng gì, kiểm tra thử hơi thở của anh, sau khi nhận thấy anh chỉ bị say rượu chứ không có vấn đề gì khác, cô mới yên tâm.
Mất rất nhiều sức mới có thể dìu anh dậy, anh vẫn say be bét, lắc lư đứng không vững, Lục Dung Nhan không còn cách nào khác, đành dìu anh lên giường mình, rồi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho anh.
Xem ra tối nay chỉ có thể ngủ ở phòng của con trai rồi, cô nói thầm.
Cô không thể đến ngủ ở phòng anh, bởi vì anh không thích người khác đụng vào đồ của mình.
- Ngọc Hi... Ngọc Hi...
- Tôi muốn uống nước...
Lúc cô định rời đi thì nghe tiếng nói ngập ngừng của anh truyền đến từ phía sau.
Đúng là trớ trêu, anh vì Khúc Ngọc Hi mà sầu muộn, nhưng người lúc này ở bên cạnh anh thu dọn tàn cuộc, lại là người vợ hữu danh vô thực là cô đây.
Trước đây không phải anh chưa từng say, nhưng mà không có nghiêm trọng như hôm nay.
Cố ý vung tay mà đi, nhưng mới đi được vài bước, lại không nhịn được quay trở lại.
Đối với Lục Ngạn Diễm, cuối cùng cô vẫn cứ mềm lòng.
..........................
Tiếng chuông báo thức buổi sáng vang lên bên tai, Lục Dung Nhan mơ màng mở mắt, nhận ra mình nằm dựa lên ghế sofa để ngủ, lại nhìn về phía chiếc giường, đã không còn bóng dáng của Lục Ngạn Diễm nữa.
Đầu có hơi đau, bởi vì lo lắng cho cơ thể của anh, nên tối qua cô ngủ không được ngon giấc.
Trong phòng khách truyền đến tiếng nói non nớt của Tiêu Tiêu:
- Ba ơi, xe của chú Tiểu Trịnh đã ở dưới lầu đợi con rồi, nhớ giúp con nói tạm biệt mẹ với nhé.
- Được chứ, tạm biệt Tiêu Tiêu, đi đường nhớ nghe lời chú Trịnh, chú ý an toàn!
Giọng điệu cưng chiều của Lục Ngạn Diễm vừa dứt, tiếp sau đó là tiếng đóng mở cửa, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Bởi vì Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Diễm đều làm việc ở bệnh viện, điện thoại cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến, bà nội Thôi Trân Ái không yên tâm với cháu nội cục cưng của mình, nên để tài xế Tiểu Trịnh mỗi ngày đúng giờ đến rước Tiêu Tiêu đi nhà trẻ.
Thôi Trân Ái vốn dĩ còn sắp xếp cho dì Lưu bảo mẫu ở trong nhà đến đây giúp trông cháu, nhưng đã bị Lục Ngạn Diễm từ chối.
Quyết định này của Lục Ngạn Diễm lại tình cờ trùng hợp với ý của Lục Dung Nhan, cô cũng không thích trong nhà có thêm một người ngoài, không phải cô khó ở thế nào mà là cô không muốn để người khác nhìn thấy cuộc hôn nhân hết sức trào phúng này của bọn họ.
Lục Ngạn Diễm có lẽ cũng có suy nghĩ giống như vậy, cô đoán thế.
Đơn giản chỉnh lại ga giường một chút, sau đó Lục Dung Nhan đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, Lục Ngạn Diễm đang đứng trong nhà vệ sinh đối diện, soi gương cạo râu dưới càm.
Nghĩ đến việc tối qua để anh ngủ trên giường mình, cô cảm thấy cần phải giải thích một chút.
- Tối qua anh uống say rồi, vậy nên...
Lời còn chưa nói hết đã bị anh cắt ngang không chút khách sáo:
- Sắp trễ rồi, tranh thủ thời gian.
Lúc nói câu này, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào kem cạo râu trên cằm, giọng nhàn nhạt, nhạt đến mức không có chút sắc thái tình cảm nào.
Đây là cách giao tiếp quen thuộc của anh đối với cô, không nóng không lạnh, không thân thuộc cũng không xa lạ, giữ khoảng cách không thể vượt qua.
Thái độ của anh lần nữa khiến cho Lục Dung Nhan hối hận vì mình đã nhiều lời, sớm biết thì đã không có kết cục như vậy, tại sao cứ phải nhiệt tình với người ta, trong khi người ta lại lạnh nhạt với mình chứ?
Lục Dung Nhan không nói gì thêm, lặng lẽ đi đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính để đánh răng rửa mặt.
Nhìn gương mặt chưa đầy 30 tuổi ở trong gương, đột nhiên cảm thấy không đáng, vì mình đã phải miễn cường chịu đựng suốt năm năm qua. Cô chỉ mới có 28 tuổi, đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, tại sao lại phải chôn vùi mình trong một cái vỏ không có tình thương thế này?
Chẳng lẽ cô không có quyền được yêu sao?
Bây giờ nghĩ lại, sự kết hợp của bọn họ vừa hoang đường vừa buồn cười, bởi vì một lần say rượu, cô mơ hồ phát sinh quan hệ với anh, còn mang thai, lúc cô nói việc này với anh, anh chẳng nghĩ ngợi gì đã kéo cô đến chỗ đăng kí kết hôn, chỉ trong vỏn vẹn mấy phút, bọn họ đã từ quan hệ bình thường trở thành vợ chồng.
Mặc dù ngay từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng cuộc hôn nhân của mình có lẽ không được ngọt ngào như người khác, nhưng cô vẫn ôm lấy một tia hy vọng, con người đều là động vật có tình cảm, sống với nhau lâu ngày, dù ít dù nhiều cũng sẽ phát sinh một chút tình cảm, không có tình yêu, thì tình thân chắc cũng sẽ có một ít chứ. Nhưng thời gian lâu dần cô mới nhận ra rằng, anh hoàn toàn là một tảng băng, mặc cho cô cố gắng thế nào, đều không có cách nào tiến vào trái tim anh.
Trước đây, không phải cô chưa từng nghĩ qua sẽ ly hôn, đó chính là cái lần cô vô tình nhìn thấy Khúc Ngọc Hi đang khóc trong lòng anh, nếu đã không yêu, vậy thì cứ chia tay đi, tác thành cho các người, cũng là thành toàn cho chính mình.
Nhưng điều bất ngờ là, anh lại từ chối, lý do là con trai cần một gia đình hoàn chỉnh.
Dù sao thì một giọt máu đào hơn ao nữa lã mà, cho dù đối với cô không quan tâm thế nào, thì đối với đứa trẻ, anh vẫn yêu thương nó, cưng chiều nó từ tận đáy lòng.
Lúc đó khi cô nghe thấy lý do này, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một tia hy vọng, có lẽ thông qua sợi dây gắn bó là con trai này, một ngày nào đó anh sẽ nảy sinh tình cảm với cô cũng không chừng.
Nhưng đến hôm nay, cô không còn ôm lấy bất kỳ sự hy vọng nào nữa...
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô trang điểm đơn giản rồi xách túi đi ra khỏi phòng ngủ, Lục Ngạn Diễm đã lấy chiếc áo khoác và chuẩn bị ra ngoài, thân hình cao gầy của anh lưu lại trong đôi mắt cô, vừa cao lớn, vừa xa cách.
- Chúng ta ly hôn đi!
Nhìn bóng lưng của anh, cô nhàn nhạt nói.
Động tác đẩy cửa của anh bỗng dừng lại, quay người lại nhìn cô, đôi mắt đen láy của anh bỗng hơi nheo lại, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng:
- Ly hôn?
Đón lấy ánh mắt của anh, cô cắn chặt môi, cao giọng nói:
- Đúng! Tôi muốn ly hôn!
Anh cười mỉa mai, giống như vừa nghe một câu chuyện cười, quay người mở cửa ra.
- Không muốn bị trễ thì nhanh đi xuống lầu.
Lời nói vừa dứt thì người cũng đã ra ngoài.
Lục Dung Nhan đứng ngẩn người ở đó, im lặng một hồi lâu.
Dưới lầu truyền đến tiến còi xe hơi – là Lục Ngạn Diễm đang giục cô.
Bởi vì hai người đều làm việc ở bệnh viện Phụ Nhân, cho nên khi không có ca phẫu thuật nào, bọn họ thường sẽ đi chung một chiếc xe, dĩ nhiên không phải vì bọn họ ân ái thế nào, mà bởi vì để giữ hình ảnh đôi vợ chồng siêu ân ái của bọn họ trong mắt người ngoài mà thôi.
Cô vẫn luôn không hiểu được, anh làm như vậy rốt cuộc là để cho ai xem.
Nhìn chiếc Boxster Spyder màu trắng đỗ trước mặt, Lục Dung Nhan không đến mở cửa sau để vào xe như mọi khi, mà trực tiếp chặn ở phía trước đầu xe, hai tay chống lên cốp xe ở trước, nhìn anh đang ngồi trong buồng lái, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể nhìn thẳng vào cô.
- Anh hoàn toàn không yêu tôi, tại sao vẫn giữ lấy tôi không buông?
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, trên mặt hiện lên một tia giận dữ:
- Tránh ra!
- Tôi nghiêm túc đó!
Lục Dung Nhan đứng thẳng người dậy, nhìn anh không chớp mắt:
- Hôn nhân đích thực không nên giống như thế này!
Trong đôi mắt của Lục Ngạn Diễm chợt hiện lên sự tức giận, rồi bỗng nhiên đưa tay ra nhấn lên còi xe, tiếng còi xe điếc tai lập tức kêu lên inh ỏi.
Lục Dung Nhan không hề nhúc nhích đứng yên ở đó, không hề có ý nhượng bộ.
Tiếng còi xe cuối cùng cũng ngừng lại, sau khi chiếc xe lùi nhanh về phía sau, thì điều chỉnh hướng, đạp ga chạy vụt qua bên người cô, chạy thật nhanh ra khỏi cổng căn biệt thự.
- Lục Ngạn Diễm, anh là đồ khốn nạn!
Nhìn bóng dáng chiếc xe chạy đi, Lục Dung Nhan ném thật mạnh chiếc túi trên tay đi.
.......
Lúc Lục Dung Nhan bắt xe đến bệnh viện Phụ Nhân thì đã quá giờ đi làm.
Bác sĩ thực tập Trình Hiểu Hiểu sáp lại:
- Sao thế? Chị Lục lại lẻ loi một mình thế này? Viện trưởng Lục của chúng ta từ sớm đã đến rồi!
“ Viện trưởng Lục” trong câu nói của Trình Hiểu Hiểu ý chỉ Lục Ngạn Diễm, bởi vì năng lực và kỹ thuật chữa bệnh xuất sắc, hai năm trước anh đã được thăng chức lên làm viện trưởng, lúc đó bề ngoài là như thế, nhưng thật ra trên thực tế là do anh đã trực tiếp sáp nhập bên viện Phụ Nhân.
Tâm trạng của Lục Dung Nhan không được tốt, dĩ nhiên sắc mặt cũng không được tốt, mất kiên nhẫn liếc nhìn cô kia một cái:
- Nên làm việc gì thì làm việc đó, đâu ra nhiều lời như vậy?
Lục Dung Nhan tính khí vẫn luôn rất tốt, lại đột nhiên mất kiên nhẫn như vậy, Trịnh Hiểu Hiểu cũng không dám nhiều lời nữa, thè lưỡi, biết điều chuồn đi.
Lục Dung Nhan thay đồi rồi lao vào lên kế hoạch chuẩn bị cho hai ca phẫu thuật.
Chỉ có lúc làm phẫu thuật, cô mới không suy nghĩ lung tung.
Bệnh viện Phụ Nhân nằm trong ba bệnh viện đứng đầu cả nước, ngoài những bệnh nhận trong khu vực ra, thì rất nhiều bệnh nhân ở khu vực khác vì nghe danh tiếng của bệnh viện mà đến đây, lượng tiếp nhận điều trị cũng vô cùng lớn. Là bác sĩ điều trị chính của khoa ngoại thần kinh với kĩ thuật chữa bệnh thông thạo, những ca phẫu thuật chỉ đích danh Lục Dung Nhan không phải là số ít.
Nhìn bệnh nhân đã phẫu thuật thành công được đẩy vào phòng bệnh, dây thần kinh căng cứng của cô mới được buông lỏng ra đôi chút, lau đi mồ hôi trên trán, bước chầm chậm ra khỏi phòng phẫu thuật.
Liên tiếp hai ca phẫu thuật, Lục Dung Nhan đã vô cùng mệt mỏi.
Thay xong quần áo, trở về phòng làm việc, thời gian đã là 7 giờ tối, Trình Hiểu Hiểu đẩy cửa thò đầu vào, gượng mặt đầy mập mờ, nói:
- Chị Lục, lần này không phải em nhiều lời, viện trưởng Lục nhà chị đang tìm chị đó! Xe đang dừng dưới lầu!
Lúc Dung Nhan ngớ ngác, kéo ngăn kéo ra nhìn điện thoại, thì ra là điện thoại hết pin rồi.
- Lục phu nhân, chị và viện trưởng ân ái thật đó, mới không gặp có một lúc mà đã như vậy rồi, đợi hôm nào có thời gian, em nhất định sẽ học hỏi chị, xem chị làm thế nào mà để viện trưởng Lục của chúng ta mê đắm như vậy.
Lục Dung Nhan trong lòng bỗng nặng nề, mê đắm như thế nào?
Anh trước giờ đều chưa từng nhìn thẳng vào cô, có lẽ, ngay cả hình dáng cô ra sao có lẽ anh cũng chẳng thèm để ý ấy chứ.
Lời của Trình Hiểu Hiểu giống như một cây gai, bỗng đâm vào trái tim cô.
Lục Dung Nhan xách túi rồi vội vã xuống dưới lầu, quả nhiên xe của Lục Ngạn Diễm đỗ ở đó, cô chân chừ một chút, kéo cửa xe ra và chui vào hàng ghế sau.
Cô không quen ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, bởi vì nếu như không có việc gì cần bàn, thì Lục Ngạn Diễm sẽ không chủ động nói chuyện với cô, cho dù là cô đã kiếm chuyện để nói, mà đa số là anh đều không thèm quan tâm. Vậy nên, ngồi quá gần chỉ càng làm tăng thêm sự gượng gào của cô mà thôi.
Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc dễ chịu vẫn đang vang vọng.
Lấy hết can đảm, Lục Dung Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng điềm đạm của anh qua kính chiếu hậu:
- Việc lúc sáng... tôi nghiêm túc đó.