42717
Lục Phù Tang không nhớ rõ chuyện tối qua cho lắm.
Trong đầu cô hiện lên những đoạn ký ức rời rạc tối qua, dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nhớ lại toàn bộ.
Phù Tang xoa hai bên thái dương, cô nhớ mang máng hình như tối qua nóng quá, cho nên cô đã cởi đồ ra, kế đó thì Hoắc Thận ôm cô vào phòng tắm thì phải? Chuyện tiếp theo là gì nhỉ??
Lục Phù Tang thật sự không nhớ được tiếp theo đã xảy ra chuyện gì.
Phù Tang đỏ bừng cả mặt, nhìn cơ thể mình dưới chân, lại nghe khẩu hiệu huấn luyện của Hoắc Thận ở bên ngoài. Tim cô lập tức xốn xang, cho dù cô không nhìn thấy nhưng vẫn tượng tưởng ra tư thế oai hùng, mạnh mẽ của y.
Chẳng biết tối qua bọn họ có làm bước cuối cùng hay không...
Lục Phù Tang nghĩ tới chuyện có thể cô đã ấy ấy với Hoắc Thận, cả mặt đỏ ửng lên, tim đập loạn xạ.
Thật ra, tuy cô sợ làm chuyện đó nhưng nếu Hoắc Thận muốn, cô vẫn có thể cho y. Dù sao cô cũng giao bản thân cho y.
Đoạn cô xốc chăn lên, lấy một đồ sạch trong túi ra thay, cô định đi rửa mặt.
Nào ngờ, cô chưa kịp rửa mặt thì đã trông thấy Hoắc Thận đứng thẳng trong phòng.
Lúc này y đang mặc một bộ quân trang trang nghiêm.
Vóc dáng y cao lớn, mặc quân trang vào khiến người khác cảm thấy rất yên tâm.
- Anh luyện tập xong rồi à?
Bỗng dưng nhìn thấy y, Phù Tang hơi mất tự nhiên.
Chủ yếu do nhớ lại những cảnh thân mật tối qua.
Mặt cô đỏ ửng lên.
- Bây giờ... mấy giờ rồi anh?
Hoắc Thận nhìn đồng hồ trên tay rồi đáp:
- Sắp mười giờ rưỡi rồi.
- Trễ thế này kia à?
Hôm nay đồng hồ sinh học của cô không chuẩn như ngày thường, lạ thật đấy.
Hoắc Thận mỉm cười nhìn cô rồi nói như thật:
- Có lẽ tối qua anh làm em mệt quá ấy mà!
- ...
Nói thế có ý gì?
- Khụ khụ! Chuyện đó...
Lục Phù Tang bước lên trước, ngẩng đầu đỏ mặt nhìn y.
- Huấn luyện viên...
- Ừm.
Hoắc Thận cúi đầu, nhìn cô cười híp mắt.
- Tối qua...
- Hửm?
- Tối qua chúng ta đã làm gì?
- Cái gì nên làm đều làm cả rồi.
- Vậy còn chuyện không nên làm thì sao?
- Chuyện không nên làm là gì? Ví dụ như?
- Thì chính là...
Lục Phù Tang sực nhớ ra, cô vội xốc chăn lên. Lúc nhìn thấy trên ga giường màu xanh chẳng có gì ngoại trừ hơi bừa bộn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hừ! Đừng hòng gạt được cô!!
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhưng Phù Tang lại quên mất thì cô sẽ hối hận cả đời mất thôi! Cô phải nhớ rõ lần đầu tiên của mình mới đúng! Sao có thể nói quên là quên được?
Phù Tang xoay người lại, nhướng mày nhìn y đầy đắc ý.
- Muốn hù em hả?
Hoắc Thận mỉm cười bước lại gần Lục Phù Tang, y đẩy cô ngã xuống giường. Đoạn một tay ôm eo cô, tay kia chống lên giường.
- Em tìm gì trên giường thế?
- ...
Y biết rồi còn cố tình hỏi thế.
Mặt Phù Tang nóng bừng lên.
- Hả? Tìm gì? Em có tìm gì à?
- Em tính tìm vết máu sao?
- ...
Lục Phù Tang thật muốn đâm đầu xuống đất.
Hoắc Thận kề sát vào mặt Phù Tang, y nhếch môi, nhỏ giọng nói:
- Có phải em đã quên tối qua chúng ta ở trong phòng.... Cho dù có chảy máu đi nữa cũng bị nước rửa trôi hết rồi.
- ...
Sao cô lại quên béng chi tiết quan trọng như thế chứ!
Trên mặt Lục Phù Tang hiện lên vẻ phức tạp, cô nhìn chằm chằm vào Hoắc Thận với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
- Thật thế à?
- Em không nhớ sao?
Hoắc Thận nói với vẻ nghiêm túc.
Lục Phù Tang túm cố áo y.
- Thật không đó? Có phải anh đang gạt em không?
- Em thật sự sợ làm chuyện đó với anh à?
Hoắc Thận vén tóc trên má Phù Tang qua một bên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
- Sợ ư?
Cô sợ sao?
Lục Phù Tang nghĩ nghiêm túc một lúc rồi lắc đầu đáp:
- Em không sợ, chẳng qua em hơi căng thẳng thôi... Nếu như bây giờ đã làm thì em...
- Em sao hả?
- Em không nhớ gì hết, làm sao giờ? Em chẳng có chút ấn tượng gì cả.
Phù Tang nói với vẻ buồn bực.
- Em muốn nhớ à?
Ý cười trên môi Hoắc Thận càng đậm.
- Đương nhiên rồi! Đây chính là lần đầu tiên của em mà, sao em có thể quên được kia chứ?
Phù Tang thở dài, nằm bẹp trên giường.
- Trong truyện nói lần đầu tiên đau nhức nhưng sướng lắm. Sao tới lượt em thì chẳng có cảm giác gì thế này? Hơn nữa em lại quên sạch sành sanh! Giờ em biết rồi, mấy thứ trong truyện toàn lừa đảo không thôi!
Chợt Hoắc Thận đè lên người cô, y cười nói:
- Không sao, nếu em muốn nhớ thì bây giờ anh sẽ ôn lại cho em mà.
...
Lục Phù Tang cực kỳ ngại ngùng.
Cô nắm chặt cổ áo của Hoắc Thận.
- ... Tối qua anh có... có mang thứ đó không?
- Thứ gì?
Hoắc Thận biết rồi còn cố tình hỏi khó.
- Anh cũng biết nó mà!!
- Anh không biết gì hết!
- Bao ấy.
- Không đeo.
- Không đeo ư?!
- Ừm, anh không chuẩn bị bao. Tại ở đây hoang vu, hẻo lánh quá nên không mua được.
Hoắc Thận tỏ vẻ vô tội.
- ...
Thật ra Lục Phù Tang muốn nói cô có đem!
Cô thật sự bội phục bản thân đã phòng ngừa đầy đủ như thế, lo trước khỏi họa, nhưng cuối cùng chẳng có tác dụng gì cả!
- .. Liệu em có dính bầu không?
- Không đâu.
Ánh mắt Hoắc Thận tối đi, y ôm chặt cô.
- Anh chỉ chọc em chơi thôi.
- Hả?
- Tối qua chúng ta chỉ ngủ thôi, chứ không làm gì hết.
- Thật hả?
- Tất nhiên là thật rồi! Nếu làm thật, sao lúc này em còn tràn trề sức sống thế này kia chứ?
Hoắc Thận rất tin tưởng thực lực của mình!
- Thật sự không làm gì hết hả?
- Sao anh thấy em có vẻ mất mác vậy nhỉ?
Dứt lời, y đè lên người Phù Tang, ánh mắt tối đi vài phần, cổ họng lên xuống một cái:
- Nếu em muốn làm gì đó, thật ra anh rất thích phục vụ cho em...
Lục Phù Tang vòng tay qua cổ Hoắc Thận.
- Anh dám không?
Hoắc Thận cười một cách mờ ám.
- Em đang khích anh sao?
- Lỡ sau này em bám lấy anh...
Nói tới đây, cô đã quấn hai chân quanh eo Hoắc Thận.
Hầu kết quyến rũ của y trượt một cái.
- Anh chấp nhận để em bám anh cả đời!