42712
- Hoắc Thận à không thủ trưởng, tôi là Lôi Gia, biệt danh Khỉ. Năm nay vừa tròn hai mươi, là lính mới ạ!
Khỉ nói xong, cậu ta chào Hoắc Thận đầy cung kính rồi vươn tay phải về phía y:
- Thủ trưởng, bọn tôi đã sớm nghe qua những chiến công vĩ đại của anh rồi. Mỗi lần thủ trưởng tiền nhiệm nhắc tới anh đều khen ngợi không dứt!
Hoắc Thận đứng dậy, bắt tay với cậu ta,
Đầu bếp đeo tạp dề cũng đứng dậy, xoa tay vào tạp dề rồi chào y đầy cung kính, sau đó mới tự giới thiệu:
- Thủ trưởng, tôi là Vu Vĩ lo việp bếp núc. Cứ gọi tôi là đầu bếp Vu như bọn họ thường gọi là được.
- Xin chào!
- Thủ trưởng, tôi là Lê Thịnh, anh cứ gọi Tiểu Hắc là được rồi! Thủ trưởng trẻ thật đấy!!
- Tôi là Lâm Cổ!
Người đàn ông cao to kia cũng bước lên chào hỏi, anh ta cười một cách chất phác.
- Anh gọi tôi là Bự Con cũng được.
Cả đám đều y hệt như tên gọi, biệt danh cũng rất dễ nhớ.
- Ngồi đi!
Hoắc Thận phất tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
- Thủ trưởng ngồi đi ạ!
Mặc dù trước đây Khỉ chưa từng gặp Hoắc Thận bao giờ, nhưng sau khi nghe thấy chiến tích của y thì luôn sùng bái y như thần tượng. Bây giờ nhìn thấy người thật, cậu ta thật muốn quỳ dưới chân y!
Không ngờ thần tượng vừa trẻ lại cao lớn, ngầu lòi như thế! Ngầu quá chừng luôn!
Khỉ vội vàng bước lên, cậu ta muốn lấy tay áo lau ghế cho Hoắc Thận nhưng bị y cản lại.
- Không cần làm mấy chuyện này đâu, mọi người ngồi xuống đi.
Hoắc Thận ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, đoạn y cũng tự ngồi xuống ghế.
Lúc này, mọi người mới ngồi vào bàn.
Ai cũng nhìn y với ánh mắt lo sợ.
Hoắc Thận phất tay tỏ vẻ không để bụng.
- Không sao đâu. Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới tôi.
- ...
Ai dám chơi tiếp kia chứ?
Nhoáng cái, bốn người đứng bật dậy, xếp thành một thàng, đứng thẳng trước mặt Hoắc Thận, chẳng dám nhúc nhích lấy một cái.
Hoắc Thận ngẩng đầu lên nhìn họ
Rõ ràng bọn họ tưởng y đang tức giận!
Nhưng y không giận thật mà!
Khỉ nhỏ nhất trong bốn người, cậu ta cũng gan nhất.
- Thủ trưởng, chắc chắn anh được cấp trên phái xuống dạy dỗ bọn tôi phải không?
Hoắc Thận lắc đầu đáp:
- Tôi bị đày giống mọi người thôi.
- Sao thế được?! Anh đang... mai phục à?
Cả đầu bếp Vu cũng không tin.
Hoắc Thận vắt chéo chân, y dựa vào thành ghế rồi nói:
- Tôi phạm lỗi ấy mà.
- Lỗi gì thế?
Hoắc Thận liếc Khỉ một cái.
- Được rồi, chuyện đó chẳng liên quan gì tới mấy người cả! Mọi người cứ chơi tiếp đi!
- Thật hả?
Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ.
Hoắc Thận gật đầu nói:
- Thật đấy! Mà tôi cũng chơi nữa, tôi chung tụ với Khỉ, cùng tiến cùng lui.
Nói xong, Hoắc Thận lại châm một điếu thuốc.
- ...
Bây giờ, mọi người đã tin rồi.
Cả bọn hớn hở xào bài lại, Hoắc Thận hút một hơi rồi nhả khói ra. Sau đó y nói:
- Hết hôm nay, ai còn đánh bài thì sẽ xử lý theo quân pháp.
- ...
Cả bọn đơ mặt ta.
Nhìn đi! Đúng như dự đoán!!
- Đơ ra đấy làm gì hả? Mau mó bài đi chứ!!
Hoắc Thận thấy mọi người chẳng động đậy bèn nhắc nhở.
Tất cả đều quay sang nhìn y với vẻ mặt kinh hãi.
Lúc này Hoắc Thận mới nói tiếp:
- Đùng vậy, cấp trên phái tôi xuống chỉnh đốn tác phong của mấy người. Cho dù dùng dao mổ trâu giết gà thật nhưng tôi cũng không thể phụ lòng yêu thương của các thủ trưởng phải không?! Về phần mọi người thì...
Hoắc Thận chỉ vào bàn mạt chược rồi chạy mớ lộn xộn trong phòng, tới quần áo của bọn họ.
- Hôm nay tôi sẽ không tính toán mấy chuyện này, cho nên mấy anh muốn đánh bài hay làm gì cứ quẩy cho đã đi! Nhưng qua mười hai giờ đêm, tất cả mọi người phải quay về thời khóa biểu nghỉ ngơi và làm việc của quân đội cho tôi!
- ...
Thôi xong rồi, xem như khoảng thời gian vui chơi đã chấm dứt hoàn toàn.
Tiểu Hắc nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Bọn tôi chỉ có nhiêu đây người cũng phải giống như các đơn vị khác sao?
- Vài người thì cũng là quân nhân!
Hoắc Thận đứng dậy nói tiếp:
- Được rồi, mọi người chơi đi! Tôi đi tắm đây, mà nhà tắm ở đâu thế?
- Ở bên kia, quẹo phải là tới!
Đầu bếp Vu chỉ đường cho Hoắc Thận.
Khỉ tốt bụng nhắc nhở y:
- Thủ trưởng à, trong nhà tắm hơi bừa bộn...
- ...
Hoắc Thận có dự cảm không tốt.
Đám người này cũng cẩu thả thật!
Ở thôn xóm hoang vu, hẻo lánh này không chỉ giao thông bất tiện, ngay cả sóng điện thoại cũng chập chờn.
Hoắc Thận thật sự rất buồn bực về chuyện này.
Buổi tối, gần tới giờ đi ngủ rồi mà điện thoại của y vẫn không có tín hiệu.
- Thủ trưởng, có phải điện thoại không có sóng không?
Hoắc Thận vừa hút thuốc, vừa bấm điện thoại. Chẳng biết Khỉ tới hồi nào, cậu ta hỏi.
- Đừng gọi tôi là thủ trưởng nữa.
- Vậy gọi anh thế nào? Hoắc Thận? Đại ca?
- Tùy chú!
Hoắc Thận nhíu mày, y chẳng có tâm trạng nói chuyện với Khỉ mà tập trung vào điện thoại.
Không gọi được cũng không nhắn tin được.
Ngay cả tín hiệu còn không có thì lấy đâu ra 3 với 4G kia chứ!
- Chỗ chim không thèm ị chết tiệt này.
Hoắc Thận rất buồn bực.
- Đại ca ngồi trên đó ấy! Chỗ ụ đất đằng kia kìa! Bên đó tín hiệu tốt lắm.
- Ụ đất?
Hoắc Thận nhìn theo hướng Khỉ vừa chỉ.
- Chỗ đó?
- Đúng thế, chính là chỗ đó.
- Đấy chẳng phải là ngôi mộ à?
- Đúng vậy, nhưng tín hiệu ở đó tốt lắm. Nếu bọn tôi muốn gọi điện chỉ có thể ngồi trên đó mà gọi thôi! Bộ... anh sợ hả? Hay là tôi qua đấy với anh nhé?
Khỉ nói xong, toan đi cùng Hoắc Thận qua đó.
- Khỏi cần!
Y sẽ sợ một ngôi mộ sao? Đùa gì thế.
Rốt cuộc Khỉ vẫn đi với y.
Hoắc Thận ngồi trên ụ đất gọi điện thoại, còn Hoắc Thận ngồi xổm dưới đất, nhổ cỏ giết thời gian.
Lúc này Lục Phù Tang đang nằm lăn lộn ở trên giường.
Rõ ràng Hoắc Thận mới đi một ngày thôi, nhưng cô lại thấy như một năm vậy. Bây giờ cô có cảm giác một ngày tựa như một năm.
Cô không thể gọi được cho Hoắc Thận, mà nhắn tin thì chẳng chút hồi âm.
Cứ như Lục Phù Tang cô lại phải chờ đợi trong vô vọng thêm lần nữa, khó chịu chết đi được!
Liệu hai người họ xa nhau lần này sẽ không thể liên lạc với nhau như lần trước hay không?
Lục Phù Tang ngây người nhìn điện thoại. Đoạn cô thở dài nhìn hai chữ “Hoắc Thận” trong danh bạ, rồi chỉ vào tên y mà nói:
- Nếu bây giờ anh không liên lạc cho em, em đảm bảo giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì nữa! Em tuyệt đối không ngu ngốc thêm lần nữa đâu...
“Ting ting ting”
Lục Phù Tang vừa dứt lời, điện thoại bỗng reo lên.
Hai chữ “Hoắc Thận” nhấp nháy liên hồi trên màn hình.
Tim cô cũng đập dữ dội theo nó.