42707
Phù Tang hít sâu một hơi, lại hít sâu thêm một hơi nữa.
Cô biết, cũng đã như vậy rồi, bất luận là sống hay là chết, cô cũng nên cổ vũ dũng khí của bản thân mình đem những lời nói từ tận đáy lòng của mình toàn bộ nói ra hết, nhanh chóng dứt khoát, mặc kệ là bị y tuyên án tử hình, như vậy cũng đỡ hơn là một mình cô lo được lo mất.
- Phải! Lời em nói... là thật đó!
Phù Tang cuối cùng vẫn là nói rồi.
Cô vốn tưởng là mình sẽ nhút nhát không nói được, nhưng đến lúc cô nói ra được những lời đó, nhất thời cô cảm thấy bản thân mình dường như tràn đầy dũng khí, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nóng bỏng như lửa của người đàn ông trước mặt mình:
- Em là thích anh đó, từ hai năm trước đã bắt đầu thích anh rồi! Hai năm trước, bưởi vì thích anh, cho nên mới ngây ngốc một mình mua vé xe, xuyên đêm ngồi xe đến T thành để tìm anh, nhưng kết quả đổi lại là anh đã rời khỏi T thành rồi! Nhưng cho dù là như vậy, hai năm sau, em vẫn là thích anh! Vì muốn có được lòng của anh, em cố gắng chưng diện cho bản thân, thậm chí ngay cả chưa bao giờ mang qua giày cao gót cũng đã mang rồi, nhưng kết quả... anh cũng thấy rồi đó, bản thân như vậy mà bị trật chân.
Đối diện với lời tỏ tình không chút báo trước này của Phù Tang, Hoắc Thận lại cong khóe môi cười rồi.
Phù Tang nhìn thấy y cười, mặt đỏ càng đỏ hơn, náo lên:
- Anh cười gì hã?
Ý cười bên khóe môi của Hoắc Thận, càng đậm hơn nữa.
Giây sau, nghiêng người lên phía trước, ngậm lấy cánh môi của cô.
Phù Tang kinh ngạc, hai mắt mở to lên.
Hoắc Thận ở bên môi cô nói:
- Tôi vui, đương nhiên là cười rồi!
- ...
Vui? Cái này... cái này có tính là đã đồng ý lời tỏ tình của cô rồi không?
Trái tim nhỏ mẫn cảm của Phù tang đập rộn lên vài nhịp, mà nụ hôn của y, càng mềm mại như cánh hoa vậy, nhè nhẹ, cẩn thận mà chạm lên cánh môi của cô, nói là hôn, thì đúng hơn phải nói là... câu dẫn, là mê hoặc!
Phù Tang bị y kéo vào một nguồn nước suốt mát lạnh vậy.
Trái tim nhỏ của cô ‘bùm bụp bùm bụp’ mà nhảy lên điên cuồng.
Bàn tay nhỏ ở bên trong lòng bàn tay của y, sớm đã đầy mồ hôi rồi, nhưng không phân rõ được là từ cô, hay là từ y nữa.
- Hoắc Thận...
Cô dùng tay đẩy y nhè nhẹ một cái, đầu cô hơi nghiên ra, thử từ trong nụ hôn của y thoát ra:
- ... Đây là trước cửa văn phòng hiệu trưởng, nếu như bị thầy ấy nhìn thấy rồi, chúng ta có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch đó.
- Cũng đã như vậy rồi, còn muốn rửa sạch?
Hoắc Thận lại bá đạo mà kéo gương mặt nhỏ của cô quay về:
- Tình cũng tỏ rồi, hôn cũng hôn qua rồi, lúc trước, một cái giường cũng ngủ chung với nhau rồi, cũng đã như vậy rồi, em vẫn còn muốn phân rõ quan hệ với anh sao? Em là tcho là anh dễ bắt nạt, hay là cho là lão Tần ngu?
- ... Em làm gì có!! Trong lòng của em hiệu trưởng Tần luôn là đức cao vọng trọng, anh đừng có nói bừa!
- Vậy là cho là anh dễ bắt nạt rồi!
Hoắc Thận cắn răng, ép chặt Phù Tang thêm mấy phần. ngón tay nắm lấy cằm của cô, còn đong đẩy vài cái, cố ý cắn răng:
- Nhiều năm như vậy, thực sự cho là anh dễ bắt nạt!
- Bây giờ là ai đang bắt nạt ai? Em còn đang bị anh ép ở đây này, nay cả thở cũng không ra hơi nữa, anh còn nói là em bắt nạt anh được nữa hã?
Phù Tang có ảo giác là, không khí trong ngực của mình cũng sắp bị người đàn ông trước mặt đè cho muốn nổ tung lên rồi, cô ráng sức đẩy y một cái:
- Anh... tránh ra!! Nặng quá!! Hoắc Thận, anh có phải là nên giảm cân rồi không?
Y chỗ nào cần giảm cân chứ? Thân hình của y đại khái chính là mẫu hình cân đối nhất từ trước đến giờ mà Phù Tang gặp được đó! trên người ngoại trừ cơ bắp ra, chỗ nào có dư thêm miếng thịt nào chứ? Tuy là Phù tang nhìn thấy vóc người của đàn ông, thực chỉ chỉ đến được trên đầu ngón tay, toàn bộ đều tập trung ở nhà họ Lục của cô.
Hoắc Thận mang theo vài ý muốn náo loạn, trước cánh môi của Phù Tang cắn một cái, sau đó, buông tha cho cô.
Phù Tang cũng không biết là từ cái chỗ nào mà y lại muốn náo, mà hiện tại cô cũng không có tâm tư mà lo quản nhiều như vậy nữa, cô hít lấy hít để không khí, nhất thời có cảm giác như giành lấy lại được mạng mình vậy.
Vừa nãy cô thật sự là muốn ngộp chết đi được!
Còn chưa kịp mà thuận khí lại, người liền bị Hoắc Thận kéo đi, bước nhanh đến thang máy.
- Anh kéo em đi đâu nữa vậy?
Vừa nãy hai bọn họ, còn chưa nói chuyện xong mà? Hơn nữa, chuyện bên lão Tần còn chưa giải quyết nữa kìa!
Hoắc Thận trực tiếp kéo cô bước vào thang máy, nhấn nút lầu một.
Phù Tang nói:
- Chúng ta đến nói rõ với hiệu trưởng Tần trước, xem ông ấy rốt cuộc xử lý chuyện này như thế nào đã.
- Anh đã nói rõ ràng với ông ấy rồi!
Hoắc Thận nhìn cô một cái, bàn tay nắm lấy tay cô cũng không có buông ra.
- Nói như thế nào?
- Điều chức anh đi.
- Tại sao?
- Ở đâu ra mà nhiều tại sao như vậy chứ? Chỉ là đơn thuần không thích ở lại đây nữa.
Sắc mặt của Phù Tang hơi trắng đi, răng cắn chặt lấy môi dưới:
- Không thích ở lại nơi này nữa, vậy anh muốn đi đâu? Tiếp theo lại dự định đi đến thành phố nào? Có phải là đi rồi, chúng ta sau này lại không gặp mặt nữa? Không, có lẽ nói là liên lạc cũng không có nữa, đúng không?? Hoắc Thận, em nói cho anh biết, lần này, bất luận là anh đi đâu, đi đến thành phố nào, em tuyệt đối sẽ không ngây ngốc mà chạy đi tìm anh nữa đâu!!
Phù Tang nói đến cuối cùng, giọng nói bất giác cũng cao lên.
Cô là đang tức giận!! giận Hoắc Thận không nói không rằng thì yêu cầu điều chức, giận bọn họ hoặc lẽ sau lần này lại phải rời xa nhau nữa, giận hai năm trước y hứa với cô mà làm không được! Tất cả mọi chuyện, đều gom lại khiếng cô tức giận, lửa giận phừng phừng!!
Ánh mắt của Hoắc Thận nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng Phù Tang lại không dám nhìn vào y, bàn tay bị y nắm lấy, giằng co ra một hồi, thử thoát khỏi từ trong lòng bàn tay của y, nhưng Hoắc Thận không thả lỏng tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn nữa, giây sau, nhân lúc Phù Tang không chú ý, y đưa cánh tay dài của mình ra, kéo một cái, Phù Tang liền nằm gọn trong lòng của y:
- Anh có định đi đâu, thì đã nghỉ đến việt đoạn tuyệt quan hệ với anh rồi? Lời tỏ tình vừa nãy là quậy chơi thôi, có phải không?
Phù Tang chau mày, vểnh vểnh môi:
- Nếu như mà anh thật sự đi, vậy thì anh cứ coi như lời em nói vừa nãy chưa từng nói qua!
Ngay lúc này, thang máy ‘đinh’ một tiếng, đến rồi.
Hoắc Thận kéo theo Phù Tang từ thang máy bước ra:
- Lục Phù Tang, con nha đầu em đúng là đang thiếu giáo huấn!
- ...
Phù Tang muốn đạp y một phát.
Thật sự rất muốn!
Phù Tang bị y kéo vào trong xe, sau đó y giúp cô thắt dây an toàn.
Sau đó Hoắc Thận cũng ngồi vào trong xe.
- Đi đâu?
- Tìm chỗ để dạy dỗ em!
- ... Em là đang nghiêm túc đó!!
Hoắc Thận quay đầu nhìn cô:
- Nhìn anh giống là đang nói đùa với em lắm sao?
- ...
Phù Tang cảm thấy bản thân cô gặp trở ngại giao tiếp với y rồi.
...............................
Mà Phù tang đại khái là không ngờ đến được là Hoắc Thận lại đưa cô đến... đến khách sạn!!
Bọn học lái xe cách trường học khoảng hai mươi cây số, thì xe dừng là trước cửa một khách sạn năm sao.
- Có đem chứng minh thư không?
Hoắc Thận đưa chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, sau đó nhìn Phù Tang đang ngây ngô bên cạnh mà hỏi.
Nhìn thấy Phù Tang không có phản ứng, y dùng cánh tay đụng vào cô một cái, sau đó lặp lại câu hỏi:
- Có đem chứng minh thư không?