Người đồng đội kia vội nói:
- Chuyện đó cách đây hơn một năm mấy thôi nhỉ? Một mình cô bé này tới chỗ bọn mình tìm cậu. Lúc đấy thì cậu đang nghỉ phép, không có mặt ở đó!
- Không phải đâu, lúc đó tôi không đi một mình!
Lục Phù Tang cảm giác ánh mắt của y càng lúc càng sắc bén, cô đành nói dối:
- Lúc đó tôi đi du lịch ở thành phố T với ba mẹ. Sau đó tôi chợt nhớ ra anh cũng ở thành phố T nên mới qua thử xem sao! Tốt xấu gì chúng ta đã lâu không gặp rồi, gặp một lần cũng được! Xui xẻo thay, anh lại bị điều đi nơi khác!
Lục Phù Tang nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
- Sau đó tôi ở đấy chơi thêm hai ngày với bạ mẹ rồi mới về. Tôi cũng không cố tình tới tìm anh đâu, anh đừng nghĩ nhiều quá.
Ánh mắt Hoắc Thận tối đi, sắc bén như dao khiến cho Lục Phù Tang cảm thấy mất tự nhiên.
- Lúc ấy chẳng phải cô...
Người đối diện nói tiếp. Hôm đó anh ta nhớ rất rõ cô tới một mình, lần ấy đích thân thủ trưởng gọi điện tới, dặn họ chăm sóc cho cô bé này nữa mà.
Phù Tang biết anh ta muốn nói gì, cô vội vàng ngắt lời:
- Ăn cơm thôi nào! Tôi đói bụng sắp chết rồi, chúng ta gọi món trước đã.
Nói xong, Lục Phù Tang đẩy menu về phía hai người kia.
- Hai người xem muốn ăn gì thì chọn đi nhé.
Hoắc Thận không gọi món mà nhìn chằm chằm vào Lục Phù Tang, như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Lục Phù Tang bị y nhìn như thế thì mất tự nhiên thật, nhưng y cũng chẳng hỏi thêm, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ba người họ bắt đầu ăn cơm.
Hoắc Thận nói rất nhiều chuyện với đồng đội y, Phù Tang chỉ ngồi cạnh lắng nghe mà thôi.
Thi thoảng Hoắc Thận gắp vài món ăn cho Phù Tang, nhắc cô ăn nhiều chút rồi quay sang tán gẫu với đồng đội.
Mới qua một năm mà người đồng đội này đã kết hôn, sinh con rồi.
Anh ta vừa châm điếu thuốc vừa cười nói với Hoắc Thận:
- Cậu cũng lớn rồi, phải tính toán chuyện cưới hỏi đi chứ! Bây giờ cậu bao nhiêu rồi hả? Chắc cũng sắp ba mươi nhỉ!
- Hai mươi chín.
Hoắc Thận gẩy điếu thuốc.
- Vậy cậu nhỏ hơn anh ba tuổi, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nhắn gì nữa! Nên kết hôn rồi đấy! Thế nào, quyết định sao rồi?
Ánh mắt người nọ đảo tới đảo lui giữa Lục Phù Tang và Hoắc Thận, anh ta không biết cô vẫn là sinh viên.
Lục Phù Tang rất lúng túng, mặt nóng ran lên, có lẽ do máy lạnh trong tiệm không tốt cho lắm.
Hoắc Thận tỏ vẻ chẳng quan tâm.
- Vẫn còn sớm mà, tôi không vội.
- Cậu không vội nhưng chưa chắc con gái người ta cũng thế!
Lục Phù Tang xấu hổ, cô toan giải thích quan hệ giữa bọn họ thì nghe Hoắc Thận nói:
- Cô ấy chỉ mới năm nhất thôi, không vội đâu.
- Vẫn còn đi học à?
Người nọ chợt hiểu ra, vỗ đùi nói:
- Tôi đã nói rồi mà! Vừa nhìn đã biết còn nhỏ! Lúc cô bé tới thành phố T tìm cậu, tôi thấy cô ấy trông như con nít ấy. Thì ra đúng là con nít thật, tôi còn tưởng mình nhận lầm rồi kìa! Cậu..
Anh ta chỉ sang Lục Phù Tang rồi hỏi:
- Bộ cậu không sợ thủ trưởng Lục đập chết cậu hả?
Hoắc Thận cười khẽ, y rít một hơi rồi nhả khói ra. Đoạn liếc Phù Tang bên cạnh rồi đáp:
- Ông ấy quen rồi!
- ...
Gì mà quen rồi hả? Sao Lục Phù Tang cô cảm thấy y nói chuyện có hàm ý thế nhỉ? Trông ánh mắt y như thể tự cô theo đuổi y à?
- Được rồi! Hai người vui là được rồi!
Hơn hai tiếng sau, ba người họ mới ăn cơm xong. Thẳng tới mười giờ, Hoắc Thận mới đưa cô về trường.
Trên xe, Hoắc Thận hỏi Lục Phù Tang:
- Sao em lại không nói chuyện em tới thành phố T cho tôi hả?
- Có gì để nói đâu chứ?
Phù Tang làm bộ thản nhiên.
- Dù sao chỉ tiện thể ghé ngang đó thôi mà, có phải cố ý tìm anh đâu.
- Tiện thể ghé ngang ư?
- Đúng thế! Chỉ tiện thể ghé ngang mà thôi! Chẳng phải tôi đã nói rồi à, tôi đi du lịch với ba mẹ tới thành phố T, sau đó tiện thể ghé ngang tìm anh.
Lúc nói mấy lời này, trong lòng Lục Phù Tang có phần chột dạ, nhất là khi bị Hoắc Thận nhìn chằm chằm như thế.
Cô cảm giác ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cô vậy.
Hoắc Thận lại hỏi:
- Em tới du lịch chỗ nào trong thành phố T hả?
- ...
Lục Phù Tang chẳng thể nói ra tên địa điểm đó, căn bản thành phố T chẳng phải danh lam thắng cảnh gì cả, lại thêm điều kiện kinh tế lạc hậu, người bình thường chẳng ai tới đấy du lịch cả.
- Ách... cả nhà tôi dạo quanh khu chợ ở trung tâm. Ba tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn, tôi với mẹ đi chơi ké thôi.
Cô đành phải nói dối tiếp.
Hoắc Thận nói:
- Khu đấy cách nơi đơn vị tôi từng làm hơn cả trăm km. Đi đường cao tốc cũng phải tốn hết hai tiếng. Lúc đó đường xá cũng không tốt lắm, thế mà em còn nói tiện thể ghé ngang đấy với tôi ư? Ba mẹ có biết chuyện em tới đơn vị tìm tôi không? Nếu họ biết, nhất định bọn họ sẽ không để em làm thế.
- ...
Phù Tang nghẹn cả họng.
Hoắc Thận nhìn cô đăm đăm, chẳng ư hử gì cả.
Mà Phù Tang cũng chẳng nói gì, cô chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không muốn nhắc lại chuyện đi thành phố T năm đó nữa, huống hồ bây giờ nhắc cũng chẳng có nghĩa lý cả, đúng không?
Sau khi về nhà Hoắc Thận, Lục Phù Tang lập tức đi tắm. Rốt cục cô cũng có thể tẩy sạch mùi mồ hôi trên người rồi.
Còn Hoắc Thận đi ra ngoài ban công hút thuốc.
Y gọi điện cho người đồng đội khi nãy.
- Lúc trước cô bé kia đi một mình hay đi cùng với ba mẹ?
Ngay khi bên kia vừa nhấc máy, Hoắc Thận hỏi ngay, chẳng thèm nói một câu khách sáo.
Người nọ ở đầu dây bên kia ngây người ra một lúc rồi mới phản ứng lại.
- Không có ba mẹ đi theo đâu, cô ấy tới một mình! Tôi nhớ lúc đó thủ trưởng Lục đã gọi cho tôi, hỏi rằng có phải cháu ông ấy đã tới rồi không. Lúc đấy tôi còn đần mặt ra nữa cơ, sau đó lại thấy cô Lục đứng trước cổng ra vào. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi ấy của cô bé! Trông rất mệt mỏi, không ăn không uống, nghe nói cô bé đã ngồi xe hơn mười tiếng để tới tìm cậu đấy! Thấy cô bé như thế, tôi cũng rất đau lòng, cho nên cho cô bé một ít đồ ăn. Tôi tính để cô bé nghỉ lại đơn vị một đêm, nhưng khi nghe cậu bị điều đi thì cô bé không chịu ở lại. Tôi đành phải sai người đưa cô bé tới nhà ga mà thôi, cô ấy tự mình ngồi xe lửa hơn tám tiếng, đi suốt đêm về nhà. Đi cả ngày cả đêm cũng quá sức tưởng tượng! Mà cậu cũng thật là, sao cậu chẳng nói chuyện cậu bị chuyển đi nơi khác cho cô ấy biết hả? Người ta từ xa tới tìm cậu, thế mà mừng hụt! Chắc cậu không thấy vẻ mất mác trong mắt cô ấy lúc đấy đâu, tôi nhìn còn thấy đau lòng thay...
- Là lỗi của tôi.