- Tôi…Sao tôi có thể ở chỗ anh được? Chúng ta…
Cô là người đã có gia đình!! Còn hắn, cũng đã có vợ chưa cưới rồi!
- Hay…Hay là, anh, anh kêu bác sĩ Trình đến chăm sóc…Ư, đau! Đau---
Lời nói của Mộ Sở còn chưa kịp nói xong, liền cảm thấy trên vai khá đau, Lâu Tư Trầm há miệng cắn vào phần vai trắng nõn của cô, sau đó lại mút nhẹ vành tai nhạy cảm của cô, trầm giọng cảnh cáo cô một câu:
- Cô còn nhắc đến cô ta lần nữa, tôi sẽ ngủ với cô!
- ……..
Trình Huyên Oánh…
Mộ Sở còn dám nhắc đến cô ta ư!
Miệng cô méo mó, nhỏ nhẹ nói:
- Người ta rõ ràng là vợ chưa cưới của anh, kêu cô ta tới chăm sóc anh, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Được thôi! Mộ Sở thừa nhận, lúc đó, trong lòng cô thật ra đang không ngừng ghen tị.
Tuy trong lòng cô biết rất rõ, bản thân cô vốn dĩ không có tư cách và lập trường ghen tị với cô ta, nhưng chuyện tình cảm rất khó có thể kiềm chế được.
Lâu Tư Trầm đưa tay kéo mặt cô qua, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của hắn, mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt sắc nhọn, giống như đang nhìn xoáy vào đôi mắt cô để nhìn thấu được tâm can của cô.
- Cô không nhịn được muốn đẩy tôi cho cô ta đến vậy ư?
Mồ Sở bị hắn nhìn đến có chút hoảng sợ, quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Lâu Tư Trầm lần nữa dùng ngón tay thon dài quay gương mặt cô lại, để cô đối diện với hắn, không cho cô có cơ hội né tránh.
- Hả? Muốn hay không muốn? Trả lời tôi!
Đôi mắt đen láy của Mộ Sở liên tục di chuyển, cắn nhẹ môi dưới, không trả lời câu hỏi của hắn.
Cô đương nhiên không muốn!
Nhưng, những lời này, sao cô có thể nói ra được?
- Cô đúng là người phụ nữ vô tâm!!
Lâu Tư Trầm cúi đầu xuống, không cảnh báo trước mà ở trước ngực Mộ Sở ngậm lấy một cái.
- Thật muốn xé nát ngực cô ra, xem bên trong có phải là rỗng không!
- ........
- Anh...Anh cắn đi đâu vậy! Anh đâu phải tuổi Tuất!
Lâu Tư Trầm không có hành động gì khác hết, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bổng nhìn thẳng vào gò má đang xấu hổ của cô, độ nóng bổng trong mắt của hắn lại nóng lên vài phần.
Mộ Sợ bị ánh mắt nóng bổng của hắn nhìn xoáy, ít nhiều cũng có chút không kiềm lòng được, trái tim nhạy cảm của cô lúc đó đập mạnh đến nỗi như tiếng gõ cửa phòng vậy.
- Anh...Sao anh lại nhìn tôi như vậy?
Thấy bộ dạng cô hoang mang, ngay cả hít thở cũng bị loạn nhịp.
- Ngày mai nhớ tới!
- ........
- Tôi tan làm rồi ghé qua, nhưng mà...
Mộ Sở cắn nhẹ môi.
- Tôi thật sự không thể ở đây.
Đôi mắt của Lâu Tư Trầm bỗng chốc trở nên u ám hẳn, cuối cùng, cũng không thèm ép cô nữa. “Ừ” 1 tiếng coi như trả lời rồi.
- Mau sấy khô tóc, đi ngủ đi!
- ...Ừ.
Bên cạnh, Lâu Tư Trầm đã ngủ say giấc rồi.
Có lẽ là sợ Mộ Sở nửa đêm sẽ chạy trốn về nhà, tay hắn vẫn giữ khư khư lấy vòng eo nhỏ của cô, gương mặt của hắn vẫn đặt vào vai của cô, yên tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Khi hắn ngủ rồi, như đứa trẻ vậy, ngoan ngoãn nghe lời, không có chút gì là nguy hiểm.
Mộ Sở nghiêng đầu nhìn hắn đang ngon giấc, một chút mệt mỏi cũng không có,
Nghĩ đến vết thương trước ngực bị súng bắn trúng của hắn, cô vẫn thấy lo lắng sợ sệt.
Hắn thật sự đi Syria làm hỗ trợ chữa bệnh sao? Chuyện lớn như vậy, sao trong bệnh viện lại không nghe ai nói gì hết vậy? Hay là, chỉ cử có mình hắn đi? Như vậy đâu có hợp tình hợp lý gì đâu.
Mộ Sở nghĩ chắc hắn không muốn cô lo nên mới kiếm đại một lý do nào đó để nói, hoặc có lẽ lúc trước không nghĩ là cô sẽ phát hiện được vết thương của hắn! Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ để giấu cô rồi.
Nhưng nếu sự thật không giống như lời của Lâu Tư Trầm nói, vậy thì, vậy mọi chuyện là thế nào? Rốt cuộc là ai khiến hắn bị thương đến vậy? Sau này liệu hắn còn gặp nguy hiểm tương tự như vậy không?
Mộ Sở càng nghĩ, càng thấy rối, càng thấy sợ, tâm tư cũng có chút rối theo, cô ở trên người trở mình qua lại không ngủ được.
Nếu cứ thế mấy ngày, chắc khi Mộ Sở thức dậy sẽ như con gấu trúc quá.
Khi Mộ Sở tỉnh dậy, Lâu Tư Trầm bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, cô nhẹ tay nhẹ chân mở mền ra, chuẩn bị xuống giường để làm bữa sáng cho hắn, cuối cùng, mới mở mền ra, chân còn chưa kịp đặt xuống đất, bên eo cô đã bị một lực cánh tay giữ lại.
Làm Mộ Sở bị hết hồn.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông trên giường.
Không biết hắn ta đã tỉnh từ lúc nào, lúc đó, dùng đôi mắt chưa tỉnh ngủ nhìn cô, ánh mắt chứa đựng chút dịu dàng gợn sóng hiếm thấy.
Tim của Mộ Sở, bất giác lại lệch đi vài nhịp.
- Tỉnh rồi?
Cô hỏi hắn, giọng điệu có chút dịu dàng.
Lâu Tư Trầm đưa mặt hắn lại gần cô, ngã lên phần eo của cô, ngước mắt nhìn cô.
- Hình như tôi bị sốt rồi...
- Hả?
- Nóng quá!!
Đúng là sốt thật rồi!
- Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm khuẩn thật ư?
Mộ Sở thấy hắn không ngừng chảy mồ hôi, lúc đó có chút gấp gáp.
- Anh đợi chút, tôi đi lấy nhiệt kế.
Mộ Sở vội vã đứng dậy, đi đến hộp thuốc lấy đồ đo nhiệt kế ra.
Quỳ ở bên giường, dùng nhiệt kế đo đo trán của hắn, kết quả, nhiệt độ hiển thị là 42 độ!
Trời ơi! Sao lại nóng đến như vậy!
- Không được, không được, phải đi bệnh viện ngay!
Mộ Sở gấp gáp.
- Sốt cao như vậy, sẽ chết người đó! Tôi kêu thư ký Lâm chuẩn bị xe!
Mộ Sở nói xong, liền bỏ đi, nhưng tay liền bị Lâu Tư Trầm giữ lại.
- Không đi bệnh viện.
- Đã như vậy rồi, còn không chịu đến bệnh viện? Anh muốn mất mạng hả?
- Đây là vết thương bị súng bắn trúng...
Vết thương bị súng bắn trúng đưa đến bệnh viện, được không?
Tuy có những chuyện hắn có thể dễ dàng sắp xếp ổn thỏa, nhưng Lâu Tư Trầm vẫn không muốn tiếp thêm phiền toái.
- Nhưng mà...
Sắc mặt Mộ Sở rất khó coi.
- Nhưng chúng ta không thể để yên như vậy? Chúng ta đều không phải bác sĩ ngoại khoa.
- Gọi điện cho thư kí Lâm, cô ấy sẽ tự biết sắp xếp.
- Ừ, được được!!
Mộ Sở vội vã lấy điện thoại của khách sạn gọi cho thư kí Lâm, trong điện thoại cô cũng không nói rõ cụ thể bệnh tình của Lâu Tư Trầm, chỉ nói cô ấy giúp sắp xếp một số bác sĩ đến đây.
Sau khi cúp máy, Mộ Sở đứng ngồi không yên, trước tiên là đi đến phòng tắm lấy khăn ram giúp hắn lau khô những giọt mồ hôi, lại chạy ra phòng bếp trong ngăn đá lấy túi đá ra giúp hắn hạ nhiệt.
- Cô đi làm trước đi! Lát nữa thư kí Lâm tới liền.
Lâu Tư Trầm trầm giọng nói với Mộ Sở.
- Anh đã vậy rồi, sao tôi còn tâm trạng đi làm nữa?
Mộ Sở không cẩn thận đem những lời nói trong lòng mình nói thẳng ra.
Lâu Tư Trầm nhìn sâu vào đôi mắt của cô, có chút sáng lên, khóe mắt như có ánh sao lấp lánh vậy.
Gò má của Mộ Sở, bất giác lại đỏ lên, vội vã biện minh nói:
- Tôi...Tôi là bác sĩ, lo lắng cho bệnh nhân là chuyện đương nhiên, huống chi anh lại là lãnh đạo của tôi.
Giấu đầu lòi đuôi!!
- Tôi có nói gì đâu?
- ........
- Tôi gọi giáo sư Lưu xin nghỉ.
Mộ Sở nói xong, vội vàng cầm điện thoại chạy nhanh khỏi phòng ngủ của Lâu Tư Trầm.
Cô ở phòng khách gọi điện cho giáo sư Lưu.
- Giáo sư Lưu, thật sự xin lỗi, hôm nay đột nhiên em có chuyện gấp không thể đến bệnh viện được, hi vọng thầy hiểu cho em.
- Được được được, cảm ơn giáo sư Lưu!
Mộ Sở vừa mới cúp máy xong, chuông phòng đã reo lên.
Chắc là thư kí Lâm đến.
Mộ Sở vội đi mở cửa, khi thấy đám người mặc áo trắng đứng ở phía ngoài, cô có chút ngẩn người ra.
- Cô Tần!
Thư kí Lâm vội vàng chào hỏi Tần Mộ Sở, sau đó mời đám người bác sĩ phía sau đi vào trong phòng.
Mộ Sở đứng ngây ở cửa, có chút loạn nhịp, một hồi lâu mới định thần lại.
Bởi vì, trong đám người vừa mới đi vào, hầu như ai cô cũng đều biết tên! Đều là những bác sĩ đẳng cấp của khoa khác nhau, còn phân bố trên toàn thế giới, đều ở mỗi nước khác nhau hết.
Nhưng bây giờ, toàn bộ bọn họ đều xuất hiện ở đây, là vì chữa trị cho vết thương bị súng bắn của Lâu Tư Trầm?
Rốt cuộc là sao vậy?
Mộ Sở định thần lại, nhanh chân hướng về phòng ngủ của Lâu Tư Trầm.
Nhưng, chưa kịp bước vào, đã bị hai bác sĩ đứng trước cửa chặn lại.
- Cô à, phiền cô ở ngoài đợi!
Mộ Sở ủ rũ.
- Tôi không thể vào theo dõi tình hình sao?
- Giờ ngài ấy đang cần không gian tuyệt đối yên tĩnh để tịnh dưỡng.
Thư kí Lâm đi lên phía trước, an ủi Mộ Sở nói:
- Cô Tần, cô không cần lo lắng quá, đội ngũ bác sĩ cúa chúng tôi thuộc hạng đẳng cấp nhất, sức khỏe của ngày ấy nhất định không gặp vấn đề gì lớn lao đâu.
- ...Ừ.
Lời nói của thư kí Lâm, Mộ Sở rất đồng tình, dù sao những bác sĩ được mời tới đây đều thuộc dạng đẳng cấp nhất trên thế giới, thế nên, cô còn gì phải lo nữa chứ?
Nhưng mà, tuy là bác sĩ tốt, nhưng cô vẫn lo lắng cho hắn.
Trong lúc đó, Mộ Sở có chút đứng ngồi không yên, một mình đi qua đi lại ở trong phòng khách.
Nửa tiếng sai, tiếng chuông lại reo lên lần nữa.
Thư kí Lâm vội đi mở cửa, lần này bước vào là đầu bếp đẳng cấp Michelin, bọn họ đều cố tình đến để chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng và bày biện lên bàn cho Lâu Tư Trầm, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khoảng 10 phút sau---
- Chào cô, ngài ấy mời cô vào trong.
Trước cửa, truyền đến một giọng nói.
Mộ Sở vội đứng dậy, chỉ chỉ bản thân cô.
- Tôi hả?
- Vâng!
Đội ngũ bác sĩ đã lần lượt đi ra khỏi phòng ngủ rồi.
Lúc đó, trong phòng chỉ còn lại Mộ Sở và người đàn ông đang cởi trần phần trên ngồi trên giường Lâu Tư Trầm.
Chắc hắn vừa mới được bôi thuốc, băng gạc mới tinh sạch sẽ quấn trước ngực của hắn, cũng không nhìn thấy được tình hình thế nào.
Màu da nâu sẫm gợi cảm, làn da mịn màng nhưng rắn chắc của hắn, cơ thể hoàn mỹ đang hiện ra trước mặt không chút gì là đau ốm.
- Qua đây...
Lâu Tư Trầm vỗ vỗ chỗ ngồi còn trống bên cạnh hắn, ý kêu Mộ Sở qua đây ngồi.