Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 68




Sự xấu hổ của Mộ Sở, đều lọt vào mắt của Lâu Tư Trầm hết.

Trên mặt cô có chút xấu hổ đỏ mặt lại pha chút hoang mang lúng túng, thậm chí có chút hoảng sợ nữa, càng làm cho Lâu Tư Trầm có chút hưởng thụ.

- Ê! Đừng nhìn, nhìn nữa là nước miếng của cô nhễu hết lên người tôi rồi!

Trên đầu, vang lên giọng nói trêu ghẹo của Lâu Tư Trầm.

Gò má Mộ Sở đỏ lên.

  • …Ai thèm nhìn? Đúng là không biết xấu hổ!!
  • Cởi đi! Cho cô nhìn đã luôn!
  • ……..
Mộ Sở cảm thấy người đàn ông này mà hạ lưu một cái, thì không gì là không dám nói!

Thấy mặt Mộ Sở đỏ đến không dám cử động, Lâu Tư Trầm biết cô đang xấu hổ, không còn muốn làm khó cô nữa, tự mình động tay thôi.

- A---

Mộ Sở hết hồn kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng che mắt lại, quay người đi chỗ khác.

Trên mặt cô có cảm giác như đang bị lửa đốt vậy.

Cái người này, quả nhiên không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!

- Quay người qua đây!

Lâu Tư Trầm ở phía sau ra lệnh cô.

- Không!

Mộ Sở thật sự cảm thấy xấu hổ khó xử.

Lâu Tư Trầm quyết định đi đến trước mặt cô, ra sức bỏ tay của cô đang che mắt lại xuống, cuối cùng, tay đã bỏ xuống rồi, nhưng mắt của cô vẫn nhắm chặt không mở ra, vốn dĩ cô không dám nhìn hắn.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lâu Tư Trầm vừa thấy tếu vừa thấy đáng giận.

  • Cô còn lì lợm như vậy, chắc tắm cả tiếng vẫn chưa xong quá!
  • Ai lì lợm? Tôi cũng là con gái nha? Xấu hổ cơ bản nhất tất nhiên cũng phải có chứ?
  • Tôi thấy cô lì lợm thì có! Đâu phải chưa nhìn qua đâu, sờ cô cũng sờ qua rồi, giờ bày đặt xấu hổ cho ai coi?
  • Hừ!
Nói đến đây, Mộ Sở thật sự tức giận rồi.

Cô mở mắt ra, tức giận nói:

- Nếu không phải anh giở thói hạ lưu, ai thèm sờ chứ? Anh tưởng tôi biến thái hả?

Lâu Tư Trầm thấy cô cũng chịu mở mắt ra, khóe miệng càng thể hiện ý cười nhiều hơn nữa, lại không kiềm được cái tay, nhéo lấy đôi má ửng đỏ của cô.

  • Ừ, là tôi biến thái! Là tôi ép cô sờ tôi đó! Được chưa? Cô Tần, giúp tôi tắm được chưa?
  • ……..
Mộ Sở thật sự muốn bỏ mặc hắn không quan tâm!

Nhưng, cô vẫn không làm được!

Tức giận quay người lại, đi thẳng về hướng bồn tắm, lấy vòi sen xuống, không khách khí nói với hắn:

- Qua đây!

Mắt của cô, không dám nhìn đến phần thân dưới của hắn, chỉ dừng lại ở lồng ngực của hắn thôi.

Mặt Lâu Tư Trầm như vô tội vạ, đến gần chỗ của cô.

Đôi chân đứng thẳng trước mặt cô, đứng rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm đặc trưng của cả hai cơ thể.

Lúc đó Mộ Sở chỉ cảm thấy nóng đến đáng sợ.

  • Anh đứng cách xa tôi một chút, đứng gần như vậy, sao mà tắm?
  • …Ờ.
Đúng là hiếm khi Lâu Tư Trầm, ngoan ngoãn lùi bước như vậy.

Mộ Sở cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.

Trên ngực bị thương, đương nhiên Mộ Sở sẽ không để hắn làm ướt chỗ đó rồi, chỉ có thể dùng khăn ấm nhẹ nhàng chà cho hắn.

Đầu tiên là chà nhẹ những chỗ không bị thương ở trước ngực, sau đó, lại đi đến phần lưng của hắn, bắt đầu chà lưng cho hắn.

Hắn rất cao, Mộ Sở cao 1m67, đứng phía sau hắn vẫn không cao bằng vai của hắn.

Với lại Mộ Sở cũng lần đầu phát hiện, những đường nét ở lưng của hắn cũng đẹp như vậy, hoàn toàn là cơ chứ không tìm thấy chút gì gọi là mỡ, còn phần hông gợi cảm của hắn, khiến Mộ Sở không tự chủ được mà đưa tay ra sờ nó.

Cho đến khi cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông trước mặt, Mộ Sở mới nhận ra được bản thân đang phạm sai lầm, cả người cô như bị điện giật, vội vàng thu lại cánh tay của mình.

Còn phần bụng, lại nóng như đang bị lửa đốt vậy, trong chốc lát thông qua ngón tay của cô, từ từ đi thẳng vào tim của cô, khiến tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, làm cho cô xấu hổ đến mất bình tĩnh.

Trời ơi!

Sao cô lại…đối với cơ thể hắn phát sinh…

Những dục vọng xấu hổ như vậy?!

Lúc đó trong lòng Mộ Sở không ngừng an ủi bản thân, nói với bản thân đó chỉ là những dục vọng tâm lý bình thường, dù sao cơ thể hắn cũng rất đẹp, đổi lại là người khác cũng chắc chắn không nhịn được thôi!

Đúng đúng đúng! Những cái tốt đẹp ai mà không thích, phản ứng của cô cũng bình thường thôi.

Trong lúc Mộ Sở đang tự an ủi mình, bỗng nhiên, cảm thấy tay mình bị siết chặt lại, tay của cô đã bị cánh tay to lớn của người đàn ông trước mặt giữ lại.

Đợi cô phản ứng kịp, tay cô đã bị hắn giữ rồi, lần nữa lại đặt ở phần hông gợi cảm của hắn.

Lâu Tư Trầm quay đầu lại, hất cằm xuống nhìn cô, đôi mắt vừa sâu vừa nóng bổng.

  • Thích thì cho cô sờ thêm chút nữa! Coi như là trả công cho cô, giúp tôi tắm rửa!
  • Ai cần anh trả công như vậy! Tôi mới không thèm thích!
Mộ Sở cứng giọng, đỏ mặt, từ tay hắn rút tay mình lại.

Nhưng Lâu Tư Trầm không buông tay cô ra, ngược lại còn kéo phần hông của mình lại gần tay cô hơn, để hai tay của cô đặt lên phần hông săn chắc của mình.

- Có thích hay không, trong lòng cô biết rất rõ!

Mộ Sở bị hắn kéo lại, thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn ngã lên phần lưng rộng của hắn, chỉ cách lớp áo mỏng trên người cô thôi, Mộ Sở có thể cảm nhận được hết những đường nét cứng rắn trên lưng của hắn, và thân nhiệt nóng ấm khiến cho hai tai của cô đỏ lên.

- Tim cô đập nhanh như chớp…

Rõ ràng tự nhắc mình phải đẩy ra, nhưng, cơ thể ngã trên người hắn cứ như bị một ma lực nào đó hút lấy, không cử động được.

Trước mắt, hơi thở của Lâu Tư Trầm, có phần nặng nề hơn.

Cầm tay của Mộ Sở, điều chỉnh lại sức lực, khiến cô càng gần phần hông của hắn hơn, khiến cho cơ thể nhỏ nhắn của cô gần sát với lưng của hắn hơn.

Hai người họ, cho dù không nói gì với nhau, cho dù không có động tác gì dư thừa. nhưng trong thâm tâm lại có sự ấm áp không cần nói…

Cho dù là Lâu Tư Trầm, hay Mộ Sở!

Hai người đều tham lam muốn giữ lấy sự ấm áp này của nhau, thật lâu, không ai nỡ phá bỏ.

Một buổi tắm, tắm sau, phải tốn hơn cả tiếng đồng hồ.

Mộ Sở cũng bị ướt hết cả người, bản thân cũng thấy rất mệt mỏi.

Sau khi làm xong cho hắn, cũng đã qua 12 giờ sáng rồi.

- Tối rồi, tôi phải về! Anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đừng đi làm nha!

Mộ Sở nói xong, lấy túi xách ở ghế sofa lên, chuẩn bị rời khỏi.

Lâu Tư Trầm đưa tay ra giữ cô lại, dùng sức một chút, đã kéo cô về người hắn rồi, còn tay kia đã giúp cô bỏ túi xách xuống, ném về phía sofa.

  • Tối nay, đừng về.
  • Ê! Đã nói vai của anh không được dùng sức, sao anh lại không nghe vậy!!
Mộ Sở tức giận mắng hắn, quay người lại nói:

  • Trễ rồi, tôi phải đi về.
  • Đừng đi!
  • Lâu Tư Trầm kiên trì hơn cô.
  • Tôi đã nói rồi, lúc nãy cô không về, thì tối nay đừng mong có cơ hội về!
  • Lâu Tư Trầm
Mộ Sở chống cự.

  • Đi, đi tắm cái đi! Trong phòng thay đồ có đồ của cô, thư ký Lâm chuẩn bị cho cô đó.
  • …Tôi thật sự phải về.
  • Mộ Sở vẫn kiên trì.
Lâu Tư Trầm không vui chau mày lại.

  • Cô còn cố chấp với tôi, tôi sẽ làm cho cô không xuống giường được!
  • Ê----
  • Không tin cô cứ thử!
  • Lưu manh!!
Mộ Sở chửi hắn.

- Đúng! Tôi là lưu manh đó! Đi tắm đi, người ướt nhem hết rồi, bệnh rồi sẽ không ai chăm sóc tôi!

Lâu Tư Trầm vừa nói xong, liền kéo Mộ Sở đi về phía phòng tắm.

Mộ Sở không muốn đi, nhưng lại không dám phản kháng hắn, giờ hắn đang bị thương, nếu cô không cẩn thận làm vết thương của hắn hở ra thì biết làm sao?

Cuối cùng, Mộ Sở chỉ biết ngoan ngoãn đi vào phòng tắm để tắm.

Vừa tắm vừa suy nghĩ, lát nữa để người đàn ông đó ngủ rồi, cô sẽ lén lút trốn về nhà.

Sau khi tính toán xong, Mộ Sở cũng tắm xong luôn, vừa đi ra, Lâu Tư Trầm đã nằm trên giường KingSize của hắn rồi.

Thấy cô đi ra, hắn vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh hắn.

  • Qua đâym sấy khô tóc đi!
  • ……..
Sao hắn có thể cho là hai người họ nằm chung một giường là chuyện đương nhiên vậy?

Quả nhiên, đúng y như lời hắn nói, chuyện gì cũng trước lạ sau quen.

Đương nhiên Mộ Sở không qua đó rồi, chỉ nói:

- Tôi ngủ ở phòng khách.

Nói xong, tính mở cửa, đi ra ngoài, nhưng ai ngờ…

- Ơ?

Sao không mở cửa được vậy!!

Khóa rồi ư?

Mộ Sở thử mở cái khóa nhỏ ra, kết quả, cửa vẫn không mở được.

Mộ Sở mới hướng ánh nhìn đến gương mặt vô tội của người đàn ông đó.

  • Anh khóa cửa lại hả?
  • Cửa hư rồi.
Ai đó nhởn nhơ nằm trên giường, nói dối không chớp mắt.

- Hư rồi?

Có ma mới tin!!

  • Ừ, ngày mai nhờ thư ký Lâm kêu người đến sửa.
  • ……..
Nói như đúng rồi vậy.

Lâu Tư Trầm lại vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh hắn.

- Qua đây, sấy khô tóc đi, tóc ướt hết cả quần áo rồi.

Mộ Sở không đi được sao? Dĩ nhiên không được rồi!

Cô chỉ có thể đi về phía giường của hắn.

Lâu Tư Trầm đưa tay ra, nắm lấy tay của cô lại, dùng sức một chút, liền bị hắn kéo lên giường rồi, hắn thuận thế kéo cô vào trong chăn luôn, vươn tay bá đạo giữ lấy eo nhỏ của cô lại, không cho cô có cơ hội cử động.

Những cử chỉ thân mật liên tục của hắn, khiến cho tim của Mộ Sở đập nhanh đến nỗi sắp rớt ra ngoài.

Rõ ràng hai người họ không có quan hệ gì, sao lại có thể nằm chung một giường lại coi đó là chuyện đương nhiên chứ?

Lâu Tư Trầm đưa máy sấy cho cô đang ngây người ra đó.

  • Tự sấy.
  • …Ừ.
Mộ Sở cầm lấy, bắt đầu giả vờ như bản thân đang bận sấy tóc.

Tay của Lâu Tư Trầm vẫn giữ lấy eo của cô, tay còn lại, rãnh rỗi quá sẽ chơi đùa với những cọng tóc ướt trên vai của cô, những cọng tóc dài mượt đi qua ngón của hắn, mùi dầu gội thơm mát xộc thẳng vào mũi của hắn, liền nghe hắn tiến lại gần tai cô hồi lâu, trầm giọng nói:

  • Mấy hôm nay cứ ở chỗ tôi đi…
  • Hả?
Mộ Sở kinh ngạc, hoảng sợ nhìn hắn.

Hắn đột nhiên yêu cầu như vậy dọa cô hết hồn ngây người ra.

- Hả cái gì?

Lâu Tư Trầm nói xong, liền đem cô đang ngồi ngây ra đó, ẵm đến giữa chân hắn ngồi, tay hắn kẹp chặt lấy eo nhỏ của cô, cằm hắn đặt lên đôi vai thơm phức của cô, hơi thở nóng ấm như vô ý phớt qua vành tai nhạy cảm của cô, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn:

  • Cô qua đây ở, tiện chăm sóc cho tôi…
  • Anh…tôi…
Mộ Sở nhất thời lúng túng tim đập loạn nhịp nói chuyện không rành mạch/

- Tôi…Sao tôi có thể ở chỗ anh được? Chúng ta…

Cô là người đã có gia đình!! Còn hắn, cũng đã có vợ chưa cưới rồi!

- Hay…Hay là, anh, anh kêu bác sĩ Trình đến chăm sóc…Ư, đau! Đau---