Phù Tang chép chép cái miệng nhỏ nhắn, lại trở về phòng ăn, bắt đầu ăn cháo một lần nữa.
Cho đến khi ăn hết sạch tất cả mọi thứ trong bát, Phù Tang cuối cùng mới có một chút cảm giác no bụng.
Rửa bát, lại quay vào phòng ngủ xem giờ, thế mà đã là hơn mười hai giờ đêm.
Hơn 6 giờ sáng ngày mai đã phải dậy rồi! Hơn nữa, vì để trốn tránh ánh mắt của người khác, có phải cô nên dậy từ lúc 5 giờ?
Nghĩ đến điều này, Phù Tang lại có chút đau đầu.
Cũng không còn màng tới quy luật ăn xong ngay lập tức đi ngủ sẽ dễ bị béo phì, cô leo lên giường ngủ, cầm lấy điện thoại, đặt báo thức, ngã đầu xuống liền ngủ luôn.
Trong điện thoại thực ra còn có mấy cuộc điện thoại chưa nhận, đều là bạn cùng phòng gọi tới, Phù Tang vốn dĩ định trở về, có điều bây giờ rõ là đã muộn rồi, vì vậy, bất cứ chuyện gì, ngày mai hãy nói đi!
....................
Sáng sớm, 5 giờ.
Phù Tang rất đúng giờ từ trên giường bò dậy.
Lúc này, quần áo cô giặt đã gần như khô rồi.
Chỉ là, điều khiến cô vô cùng đau đầu bây giờ là chiếc thắt lưng trong tay cô.
Phù Tang đang vướng mắc không biết phải làm sao, đột nhiên, cô nghe thấy cửa phòng bên cạnh vang lên một tiếng.
Không lẽ sớm như vậy, người đàn ông kia đã dậy rồi sao?
Phù Tang vội vàng ra cửa xem thử, không ngoài dự đoán, lúc này, Hoắc Thận đã thay quần áo, tinh thần hưng phấn ở trong phòng bếp đun sữa bò yến mạch cho bữa sáng.
Phù Tang cơ hồ chỉ nhìn một cái liền nhìn trúng cái thắt lưng bên hông y với cái của cô không khác nhau lắm.
- Tỉnh rồi hả?
Hoắc Thận cũng không ngửng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi Phù tang một câu.
Phù Tang cười cười chào hỏi với anh:
- Giáo quan, chào buổi sáng!
Hoắc Thận nhìn thấy cô nhiệt tình như thế, không khỏi ngước mắt, liếc cô một cái, lại thấy trong tay cô đang cầm cái thắt lưng, y cũng không nói gì chỉ cúi thấp đầu một lần nữa, tiếp tục rót sữa tươi cho mình.
Phù Tang có chút không phục:
- Sao anh chỉ đun cho mình anh vậy! Vậy còn tôi ăn cái gì hả?
- Cô không có tay à? Nếu muốn ăn thì cô tự đun đi! Còn không thì đừng ăn!
- ...
Đậu xanh! Người này lúc nào lại trở nên ác nghiệt như vậy! Nếu như đổi lại là hồi trước, y chắc chắn sẽ đun nóng cho cô!
Phù Tang có chút phiền não, nhưng tức thì tức, bữa sáng thì vẫn cứ phải ăn, nếu không cả ngày hôm nay, cô chắc chắn sẽ bị tụt huyết áp.
Phù Tang đun cho mình một ly yến mạch, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thận, tiện tay vứt luôn cái thắt lưng đang cầm trên tay lên trên mặt bàn.
Cô không một tiếng động uống mấy ngụm yến mạch, mắt liếc một cái sang người đang ngồi bên cạnh, sau đó mới mở miệng nói:
- Giáo quan, chúng ta thương lượng một chuyện đi!
- Không cần phải thương lượng, thắt lưng của tôi và cô không giống nhau!
- ...
Cái người này có khả năng dự đoán trước sao? Cô còn chưa mở miệng nói gì mà!
- Sao lại không giống nhau! Tôi thấy rõ ràng không có gì khác biệt!
Phù Tang vừa mới nói xong, bỗng dưng vươn tay ra, định lấy tốc độ nhanh như chớp giành lấy cái thắt lưng bên hông của y.
Tuy nhiên, bàn tay nhỏ bé của cô vừa mới chạm vào thắt lưng của y, thì liền bị Hoắc thận đôt ngột giơ tay ra, dùng sức giữ tay cô lại.
- Làm gì thế?
Y cúi đầu nhìn cô, rõ ràng biết rõ mà còn cố hỏi.
Tay của Phù Tang, bị y nắm chặt, có chút chột dạ, bàn tay nhỏ bé ngọ nguậy trong lòng bàn tay to lớn của y mấy cái.
- Anh nắm tay tôi đau quá.
Hoắc Thận híp chặt đôi mắt sắc bén, nhưng lại không thả tay cô ra.
Phù Tang có thể cảm nhận rõ ràng, bàn tay to lớn đang nắm tay cô, tựa như đang dần nóng lên, không bao lâu, bàn tay cô đã bị hơi nóng trong lòng bàn tay anh khiến cho đổ một lớp mồ hơi mỏng.
Trái tim nhỏ bé của Phù Tang, không tự chủ được mà đập nhanh vài nhịp.
Cô ngửng đầu nhìn y, vừa hay chạm vào đáy mắt sâu thẳm của y, cô nghe thấy y lãnh đạm nhếch môi nói:
- Cô muốn, tôi có thể cho cô, nhưng, tôi được lợi gì?
Hừ? Cái gì!
- Còn muốn đạt được lợi ích??
- Nếu không thì sao? Cô dự định lấy không chắc?
Hoắc Thận nhướng mày.
- Tôi không có lấy không! Tôi chỉ là định đổi với anh mà thôi! Anh xem, cái thắt lưng này của tôi anh vẫn dùng được, vì vậy, đối với anh mà nói thì cũng không thiệt gì, đúng không?
- Không tốt bằng?
- Không tốt bằng chỗ nào chứ?
- Tôi đeo nhiều năm như vậy, đã đeo đến mức có tình cảm rồi, điểm này, tính thế nào?
- ...Cái này tính thế nào?
Cũng chỉ là một cái thắt lưng mà thôi, lại còn có thể đeo đến mức nảy sinh tình cảm! Cái người này rõ ràng là đang muốn làm khó cô mà!
- Không quan tâm! Anh muốn đổi cũng được, không đổi cũng được! Tóm lại, cái thắt lưng này của anh tôi muốn lấy! Hơn nữa, anh cầm tay tôi một cách miễn phí lâu như vậy, cũng phải có chút gì bồi thường chứ? Còn có, còn có, nụ hôn tối hôm qua, cái đó cũng phải tính! Anh còn chưa được sự cho phép của tôi! Bây giờ tôi muốn được bồi thường! Tôi sẽ lấy cái thắt lưng này của anh làm phí bồi thường, thế nào? Được rồi đấy! Thật sự là quá hời cho anh!
Hoắc Thận hơi chau mày, hồi lâu sau, cuối cùng cũng buông lỏng tay của Phù Tang, gật gật đầu:
- Được, như này thì hai người chúng ta cũng coi như thanh toán rõ ràng rồi.
Thanh toán rõ ràng? Có ý gì?
Phù Tang vừa tiến lên cởi thắt lưng cho y, vừa nhíu đôi mày thanh tú, giống như không quan tâm lắm hỏi:
- Cái gì gọi là thanh toán rõ ràng? Anh cho rằng không có cái thắt lưng này, tôi sẽ vì nụ hôn ngày hôm qua, mà gây chuyện với anh sao? Hoắc giáo quan, bây giờ không chỉ có mình anh là người trưởng thành đâu, tôi bây giờ cũng đã là người trưởng thành rồi! Cái chuyện hôn môi này, tôi sớm đã xem chán rồi, vì vậy, anh không cần để tâm, tôi căn bản cũng không hề để ý! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên hôn môi, anh cho rằng tôi vẫn sẽ để ý sao?
Phù Tang nói xong, ngẩng cao đầu nhìn anh, khuôn mặt tràn đầy thản nhiên.
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Thận, giống như có tia phẫn nộ lướt qua.
Cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của cô đang quấn quýt trên phần thắt lưng mẫn cảm của y, Hoắc Thận lại một lần nữa vươn tay ra, nắm thật chặt đôi tay bé nhỏ của cô.
Bàn tay to lớn của y, không nóng bỏng như hồi nãy, mà ngược lại vô cùng lạnh lẽo, giống như một cái kìm sắt vậy, nặng nề chụp lấy tay cô.
- Nói xem, cô đã hôn mấy người đàn ông rồi?
Hoắc Thận nhớ tới sinh nhật lần thứ 18 của cô, nụ hôn lãng mạn giữa cô và Du Thần.
A! Có hoa hồng, không có khán giả, có lời chúc mừng, thật sự là vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Phù tang ngẩng đầu nhìn y, biểu cảm trên mặt không có lấy một chút gợn sóng, chỉ nhẹ nhếch đôi mày thanh tú.
- Hoắc giáo quan, đây là vấn đề cá nhân của tôi, dường như không có liên quan gì tới anh?
- Hồi trước đúng là không có liên quan, nhưng bây giờ thì có rồi! Bây giờ cô là học sinh của tôi, theo lí tôi phải quan tâm nhiều hơn đến chuyện cá nhân của học trò tôi, quan tâm bọn chúng, hiểu bọn chúng, bảo vệ bọn chúng, không cho phép bọn chúng bị những tên đàn ông xấu xa lừa gạt!
- Giáo quan, Lâm Tử thật không nói sai về anh! Mặt người dạ thú, nghiêm trang đạo mạo, chính là cái khuôn mặt này của anh không thể nào sai khác!
Phù Tang chỉ vào mũi anh mà nói.
Hoắc Thận giơ tay bắt lấy bàn tay đang chỉ vào mũi y của cô, híp mắt một cái bắn ra đầy tia nguy hiểm.
- Về sau sẽ cho cô nhìn thấy càng nhiều vẻ nghiêm trang đạo mạo của tôi hơn!