Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 664




Phù Tang ngoảnh đầu lại, chỉ thấy dáng người to lớn của Hoắc Thận xuất hiện ở cửa phòng.

Vẻ mặt của y dường như rất hờ hững, không có một chút biểu cảm dư thừa nào:

- Tỉnh rồi?

Phù Tang có chút ngây ngốc.

Sao y lại ở đây?

Cô nhớ rõ ràng, lúc mình bị ngất, người ôm cô đi không phải là y mà! Chuyện gì vậy?

Phù Tang nhíu mày, nhìn y đang đứng ở cửa:

- Sao anh lại ở đây?

Cuối cùng, lại nhìn mọi vật xung quanh, hình như cô đang mơ rồi.

Trước mắt không phải là phòng ngủ của cô cũng không phải là phòng y tế như cô nghĩ.

Đây... đây rõ ràng là nhà riêng của người nào đó mà!

Mà vị trí của cô lúc này, rõ ràng là đang ở trong một phòng ngủ.

Bố trí trong phòng ngủ càng nhìn lại càng thấy rất quen mắt, đủ loại tạp chí thể thao, rồi lại phong cách chỉ có 3 màu trắng xám đen, trên giá treo quần áo là bộ quần áo màu xanh, đó chính là quân phục nam!

- Đây là đâu?

Phù Tang theo bản năng hỏi một câu.

Thực ra, trong lòng cô lúc này đã bắt đầu tìm được đáp án.

- Nhà tôi.

Quả nhiên!!

Phù Tang vội vàng ngồi dậy, có lẽ bởi vì ngồi dậy quá nhanh, nên đầu cô có chút choáng váng, thân thể suy nhược của cô hơi lung lay.

- Cô làm gì vậy?

Hoắc Thận bước nhanh vào, nhíu mày trừng cô một cái, dường như có chút tức giận:

- Nằm xuống!

Một câu ra lệnh này của y, khẩu khí rất nghiêm túc.

Phù Tang đâu có chịu nằm xuống:

- Tại sao tôi lại ở đây?

- Còn không phải giường của phòng y tế quá chật sao, cô tưởng rằng tôi thích đưa cô qua đây sao?

- Anh có thể đưa tôi về kí túc xá, hoàn toàn không cần thiết phải đưa về nhà anh?

Hoắc Thận dùng ánh mắt “không biết tốt xấu” nhìn về phía Phù Tang.

Phù Tang vén chăn lên định rời đi:

- Tôi phải vể kí túc xá!

Nhưng vừa mới xốc chăn lên, cô lại giật mình vì không thấy bộ quân phụ màu xanh của mình đâu, thay vào đó lại là một bộ áo ngủ nam sạch tinh tươm.

Trong phút chốc, Phù Tang còn ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất trên bộ quần áo kia, còn có cả mùi hương chỉ thuộc về y, tươi mát, thanh nhã, dễ chịu, nhưng cũng khiến cho cô phải nhíu mày.

- Tôi... tại sao tôi lại mặc áo ngủ của anh? Quần áo của tôi đâu??

Phù Tang che kín lồng ngực mình, vẻ mặt phòng bị trừng mắt nhìn Hoắc Thận đang ngồi xuống ghế ở đối diện.

Hoắc Thận khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô:

- Người đầy mồ hôi, cô cho rằng tôi sẽ để cô nằm trên giường tôi?

- ...Anh...ai, ai tắm cho tôi?

Tại sao cô không cảm giác được tí nào? Chẳng lẽ mình mê man đến mức đấy sao?

- Anh là biến thái sao?! Ai bảo anh đưa tôi về nhà? Ai bảo anh tắm cho tôi? Ai bảo anh thay quần áo cho tôi?! Anh... Anh khinh người quá đáng!!

Phù Tang buồn bực, nắm lấy chiếc gối bên người đập vào ngực Hoắc Thận.

Hoắc Thận dường như có chút tức giận, lấy chiếc gối từ tay cô ném đi, nhưng lại không ném vào người cô mà là chỗ trống ở bên cạnh:

  • Ai thèm tắm rửa cho cô chứ?! Ba bốn lạng thịt này của cô, Hoắc Thận tôi căn bản thấy cũng không ít lần rồi!
  • Thấy cũng không ít, anh còn tắm cho tôi, thay quần áo cho tôi!! Được lợi mà còn khoe mẽ đúng không? Tôi thấy anh chỉ nói như vậy thôi, làm gì đối với tôi tốt đẹp như vậy!!
- Cộc cộc cộc ——

Lúc hai người đang tranh cãi kịch liệt, bỗng nhiên có một người gõ vào cánh cửa phòng còn chưa khép kín, ngay sau đó, liền thấy bác sĩ Lâm mặc thường phục tiến vào:

- Hai người ầm ĩ gì chứ? Tôi ở phòng bếp cũng nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, làm gì vậy? Không phải là muốn đánh nhau đấy chứ?

Bác sĩ Lâm vừa vào đến cửa, thì thấy hai người đang xắn tay áo lên, đặc biệt là Phù Tang, hàm răng cắn chặt lại, tư thế như đang muốn đánh một trận lớn.

Cho đến khi nhìn thấy bác sĩ Lâm bước vào, cục diện giằng co giữa hai người mới giãn ra, Phù Tang rốt cuộc cũng thu lại móng vuốt của mình, lễ phép lên tiếng chào hỏi bác sĩ Lâm:

- Bác sĩ Lâm, thì ra chị cũng ở đây ạ!

Mặt Phù Tang đỏ bừng. Bị người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của mình, cô ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

Phải biết rằng hiện tại mình còn mặc áo ngủ của người đàn ông trước mắt này!

- Tinh thần như vậy, xem ra đã gần như khỏe hẳn rồi.

Bác sĩ Lâm nói xong, lại nhìn Hoắc Thận bên cạnh:

- Anh ấy! Người ta dù gì cũng là bệnh nhân, châm chước một chút, đừng có vô cớ chọc giận cô ấy.

Hoắc Thận tức giận liếc mắt nhìn Phù Tang ở trên giường, không nói câu nào.

- Được rồi, cháo tôi đã nấu xong, đang để trong nồi đấy, lát nữa hai người tự múc ra nhé, tôi buồn ngủ rồi, về ngủ đây! Có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi là được.

Bác sĩ Lâm nói xong, định đi.

Hoắc Thận thấy thế, vội vàng đứng dậy:

- Chuyện ngày hôm nay đã làm phiền cô rồi! Đi, tôi tiễn cô.

- Hiếm khi mới nghe được một câu "cảm ơn" của anh.

- Đi thôi!

Hoắc Thận tiễn bác sĩ Lâm.

Sau khi bọn họ rời đi, Phù Tang ngồi ở trên giường, còn có chút mơ hồ.

Trong đầu không nhịn được mà suy nghĩ, Hoắc Thận với Bác sĩ Lâm rốt cuộc là quan hệ như thế nào, chẳng lẽ bác sĩ Lâm là bạn gái của Hoắc Thận? Nếu như không phải thì đêm muộn như vậy, còn ở lại nhà anh ta?

Nhưng một giây sau, Phù Tang lại gạt phăng những suy nghĩ linh tinh của mình.

- Phi phi phi!! Nghĩ gì thế!

Cô thực sự có chút khinh bỉ chính mình.

Nếu như bác sĩ Lâm là bạn gái của Hoắc Thận, làm sao cô ấy lại dám ở nhà Hoắc Thận lúc đêm muộn như thế này? Cô ấy cũng đâu có ngốc!

- Quần áo là bác sĩ Lâm thay giúp cô, cũng là ấy mang cô từ trong bồn tắm ra! Lần sau gặp lại, nhớ cảm ơn người ta.

- Vậy lúc nãy sao anh không nói? Đợi lúc người ta đi rồi mới nói.

Nghe được việc bác sĩ Lâm thay quần áo cho mình, Phù Tang mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hoắc Thận không thèm để ý đến vẻ mặt của cô.

- Tôi phải về kí túc xá.

Phù Tang xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

- Cô định mặc bộ quần áo ngủ này về sao?

Hoắc Thận cũng không ngăn cản, chỉ đứng dựa vào bên cửa, dùng vẻ mặt hờ hững rồi khoanh hai tay trước ngực hỏi cô.

- Quần áo của tôi đâu?

Phù Tang nhìn xung quanh một lượt, cũng không thấy được bộ đồ rằn ri kia của mình.

- Ném vào máy giặt rồi.

- Giặt rồi?

Phù Tang ảo não.

Cô đi hai chân trần đến trước mặt y:

- Phơi ở đâu?

Nói xong cô liền đi lướt qua y, nhìn ra phía bên ngoài.

- Làm gì vậy?

Hoắc Thận cúi đầu, nhíu mày nhìn cô.

- Tôi phải thay đồ! Không thì làm sao về được?

Phù Tang nói xong, định đi ra ngoài tìm bộ đồ rằn ri của mình.

- Thay cái rắm ấy! Đang ướt.

Hoắc Thận nắm lấy cánh tay Phù Tang, kéo cô trở lại.

- Ướt tôi cũng phải mặc! Dù sao về phòng cũng phải thay ra, không sao hết!