"Bịch ——" một tiếng, một quả bóng rổ hung hăng rơi xuống đập vào đầu của cô...
- Cẩn thận!!
Hoắc Thận theo phản xạ hô lớn một câu.
Song, tất cả đã quá muộn màng.
Quả bóng đã rơi thẳng một đường rồi đập vào mặt cô, máu mũi lập tức xông lên, một giây sau, Phù Tang đã bất tỉnh nhân sự.
Chết tiệt!!
Hoắc Thận mắng trong lòng một câu rồi co cẳng chạy như điên đến sân bóng rổ ở phía đối diện.
Phù Tang bỗng nhiên bất tỉnh khiến cho đám thanh niên đang chơi bóng rổ cũng bị dọa sợ, bọn họ thấy vậy, liền bước nhanh tới quây lại thành một vòng.
- Bạn học, cậu không sao chứ??
- Bạn học!!
- Đừng gọi nữa, nhanh, đưa vào phòng y tế đi!!
Trong lúc đó, một thân hình cao lớn có làn da ngăm đen, sở hữu một gương mặt thanh tú một bước tiến lên, xung phong ôm Phù Tang đi ra khỏi đám đông.
- Để tôi!!
Vậy mà, vừa bước ra, còn chưa kịp đi, người nằm trong ngực đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ cướp đi.
Phù Tang thuận thế đã rơi vào trong ngực Hoắc Thận.
- Thủ trưởng!
Một học sinh nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Thận liền sửng sốt một chút, rồi vội vàng lễ phép chào y.
Hoắc Thận cũng không rảnh để lề mề với bọn họ, y ôm lấy Phù Tang, nhanh chân đi tới phòng y tế.
..........................................
Tại phòng y tế của trường ——
- Trời ạ! Thủ trưởng Hoắc, không đến mức đấy chứ! Hành hạ học sinh cũng không đến mức như anh chứ! Mới có 2 ngày đầu, anh đã đưa hai người đến phòng y tế rồi, anh có thù hằn với người ta à?
Bác sĩ Lâm thấy Phù Tang ở trong ngực Hoắc Thận, máu me đầy mặt, xót xa đến mức không ngừng tặc lưỡi.
Hoắc Thận cũng không có lòng dạ nào để giải thích với cô, cẩn thận đặt cô bé trong ngực nằm xuống giường bệnh:
- Nhanh lên, cầm máu cho cô ấy! Cô ấy bị bóng rổ rơi vào nên mới vậy!
Hoắc Thận thúc giục bác sĩ Lâm, ánh mắt lo lắng nhìn khuôn mặt đầy máu me của cô, bởi vì bóng rổ đập vào quá mạnh nên lúc này đầu mũi của cô đã sưng đỏ, giống hệt mũi chú hề trong gánh xiếc thú, có chút buồn cười, nhưng trong mắt Hoắc Thận, nhìn cô thảm hại đến mức làm cho người ta xót xa.
Hoắc Thận đưa tay tới, giúp cô lau đi những vệt máu trên mặt, ấn đường đã nhíu thành chữ "Xuyên", trái tim cũng như bị thắt chặt.
- Bị bóng rổ rơi vào?! Chà chà! Phải dùng bao nhiêu phần sức mới ra nông nỗi này chứ? Cậu ném sao?
Bác sĩ Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoắc Thận.
- Không phải!
Hoắc Thận nhíu mày:
- Cô nhanh lên, đừng hỏi nữa! Khám cho cô ấy trước đi, mắt và đầu có bị thương chỗ nào không! Kiểm tra toàn bộ, cẩn thận một chút.
- Ơ! Đây là đang đau lòng hả?
Bác sĩ Lâm cười liếc mắt nhìn Hoắc Thận, rồi bắt đầu quay người cúi xuống kiểm tra kĩ càng cho Phù Tang đang nằm trên giường.
Sau khi kiểm tra xong, cô ngẩng đầu thấy Hoắc Thận đang ngồi bên giường nhíu mày, vẻ mặt rất lo lắng, cô cười nói:
- Hiếm thấy nhé! Trên đời này còn tồn tại một cô bé làm cho Thủ trưởng Hoắc của chúng ta đau lòng cơ đấy!
- Cô ấy như thế nào rồi?
- Yên tâm đi! Không có chuyện gì!
- Không có chuyện gì thì tại sao ngất đi như thế?
- Không phải bị bóng đập và mặt mà ngất đi, bị tụt huyết áp thôi. Nói cho cùng, cũng là bị anh hành hạ mới ra nông nỗi như vậy.
- ...
Hoắc Thận giống như đang ân hận, y cúi đầu thật thấp, lại liếc mắt nhìn sang Phù Tang nằm ở trên giường:
- Không có chuyện gì sao?
- Yên tâm đi! Tôi bảo không sao thì khẳng định là không sao! Trừ khi anh không tin tay nghề của tôi.
Bác sĩ Lâm nói xong liền cầm cồn với bông y tế tới, định lau sạch những vệt máu trên mặt Phù Tang.
Hoắc Thận lại nhanh tay cản lại:
- Để tôi đi!
Bác sĩ Lâm sững sờ một chút, cô có chút bất ngờ, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn y:
- Mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao?
Hoắc Thận cũng không để ý tới những lời trêu chọc của cô, cầm lấy bông y tế và cồn ngồi xuống bên cạnh giường Phù Tang, bắt đầu lau những vết máu trên mặt cô, cẩn thận từng ly từng tí một.
Bông y tế lau qua cái mũi sưng đỏ của cô, có thể thấy được cô bé trên giường vì đau nhức mà nhíu ấn đường lại, Hoắc Thận liền vội vàng thu tay về.
Những động tác tinh tế này của y đã được thu hết vào tầm mắt của bác sĩ Lâm đang đứng bên cạnh chuẩn bị thuốc cho Phù Tang, cô cười cười, tiếp lấy cốc thủy tinh từ tay Hoắc Thận:
- Thủ trưởng, vẫn là để tôi đi! Tay tôi còn có chừng mực một chút.
Hoắc Thận nhíu nhíu mày, nhìn bác sĩ Lâm một chút rồi lại nhìn xuống Phù Tang, cuối cùng vẫn trả lại cồn và bông y tế cho bác sĩ Lâm:
- Cô nhẹ tay một chút, đừng làm cô ấy đau.
- Con người anh cũng thật kì quái, hành hạ người ta ra nông nỗi này, kết quả bôi chút thuốc thôi cũng không nỡ lòng.
- ...
Hoắc Thận hoàn toàn bị câu nói của bác sĩ Lâm chặn họng, không nói được lời nào.
Thực ra, y phạt cô bé này chạy có 400 mét thôi! Ai biết được tố chất thể lực của cô nhóc lại kém như vậy!
Xem ra trong hai năm nay, cô đúng là chưa từng tiếp thu rèn luyện, đã không thích vận động, tố chất thể lực lại kém, cớ gì lại phải báo thi vào trường quân đội? Cô nhóc này rốt cuộc đã nghĩ như thế nào?
- Lúc này chắc anh vẫn chưa ăn cơm tối? Hay là, anh đi ăn cơm trước đi? Có tôi chăm sóc cô ấy, không sao đâu, yên tâm đi.
Bác sĩ Lâm khuyên Hoắc Thận đi ăn cơm.
Hoắc Thận đặt ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Phù Tang:
- Tôi không đói bụng.
- Được!
Bác sĩ Lâm cảm thấy mình không khuyên nổi Hoắc Thận, cũng không nói gì nữa:
- Vậy tôi cũng không nhắc nhở anh nữa đâu.
Bác sĩ Lâm truyền nước biển cho Phù Tang, sau đó liền ra ngoài chăm sóc những bệnh nhân khác.
Kì huấn luyện quân sự, thời tiết nóng bức cộng thêm sĩ quan huấn luyện tàn khốc, nên những học sinh như Phù Tang thật sự không ít.
.......................................
Phù Tang bị cơn đói làm cho tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh lại, bụng cứ kêu lên "Ùng ục ùng ục", ngoài trời cũng đã tối om.
Cô mở mắt ra, trong phòng tối như bưng, không nhìn rõ cái gì; nhưng cô biết, đây không phải là phòng ngủ của cô.
Phòng ngủ của cô làm gì rộng như vậy!
Chắc hẳn là cô đang nằm trong phòng y tế của trường?
Phù Tang vẫn chưa quên cú va đập hồi nãy của mình, cô theo bản năng chạm lên chiếc mũi đang bị thương:
- Ai u!!
Tay vừa mới chạm vào, cô đã đau đến mức kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức tuôn ra.
Đậu xanh! Đau cmn quá đi!!
Phù Tang nghĩ đến chuyện muốn tìm người anh em ném bóng vào cô kia để đòi phí tổn thất tinh thần, nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không thể chỉ trách người anh em kia, kẻ đầu sỏ chính là tên Hoắc Thận đáng ghét kia mới phải!
Nếu không phải tại y, mình lại vô duyên vô cớ mà qua sân bóng rổ sao?
Phù Tang đang tức giận suy nghĩ, trong phút chốc liền nghe thấy âm thanh của công tắc đèn, căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.