Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 66




- Hả?

Lâu Tư Trầm theo tầm nhìn của cô cúi xuống, mày cau chặt lại.

Lúc này chiếc áo trắng đã bị máu nhiễm đỏ, trông rất đáng sợ.

- Anh bị sao thế? Sao tự dưng lại chảy máu?

Tần Mộ Sở bị dọa sợ rồi.

Vừa rồi cô cũng không dùng nhiều sức mà!

- Không sao đâu, vết thương nhẹ thôi.

Lâu Tư Trầm thản nhiên đáp:

- Tôi đi thay quần áo đã.

Nói xong hắn lập tức đi về phía phòng ngủ, Tần Mộ Sở vội đi theo, sắc mặt hiện rõ lo lắng:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chảy máu thế này sao mà nhẹ được? Để tôi xem thử!

Cô sốt ruột đến mức định cởi áo rồi kiểm tra vết thương giúp hắn.

Nhưng bàn tay nhỏ bé mới chạm tới mép áo thì đã bị hắn nắm chặt:

  • Quần áo của đàn ông đâu thể để phụ nữ tùy tiện cởi thế được!
  • ...Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa được nữa.
Tần Mộ Sở đã vội sắp khóc rồi đây!

Màu đỏ trước ngực hắn càng lúc càng đậm.

- Tôi không đùa.

Lâu Tư Trầm cũng tỏ ra rất nghiêm túc:

  • Cô ra ngoài trước đi, tôi thay đồ xong sẽ ra.
  • Tôi thay giúp anh!
Tần Mộ Sở vẫn khăng khăng đòi ở lại.

Cô biết hắn cố ý muốn đuổi cô ra ngoài.

Đôi mắt đen của Lâu Tư Trầm lóe lên, hắn nắm chặt tay Tần Mộ Sở, độ ấm trong lòng bàn tay cũng đang tăng lên.

Kéo nhẹ một cái là cô đã lại gần mình, hắn bực bội hỏi:

  • Sao cô cứ thích cãi lời tôi thế nhỉ?
  • Để tôi xem đi...
Cô ngửa đầu lên, tội nghiệp năn nỉ hắn.

Nếu cứng không được thì chỉ có thể mềm.

Lâu Tư Trầm bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng buông tay cô ra.

Hắn luôn không có cách nào với cô hết!

Ngếch cằm ra hiệu cho Tần Mộ Sở, ý bảo cô giúp hắn cởi áo sơ mi ra.

Tần Mộ Sở buồn cười nhìn hắn. Người này cũng thật là!

Không phải vừa rồi còn đuổi cô ra à, giờ lại bảo cô giúp hắn cởi đồ ngay được rồi.

Cô phải nhón chân lên mới chạm tới nút áo đầu tiên của hắn được, thế mà Lâu Tư Trầm lại còn tỏ ra ghét bỏ cô:

- Nhóc lùn!

Dù miệng nói thế nhưng thân thể vẫn phối hợp hơi cúi xuống một chút.

Khuôn mặt đẹp đến mức không tưởng lại càng gần với Tần Mộ Sở.

Cô thậm chí đã thấy từng lỗ chân lông trên khuôn mặt kia, cùng với đôi mắt như hai mặt hồ sâu thẳm.

Bỗng nhiên hắn ghé sát vào khiến tim Tần Mộ Sở rung lên, cô ngại ngùng nhìn thẳng hắn nên cố ý cúi xuống, giả vờ đang chăm chú cởi từng nút áo một, cái miệng nhỏ nhắn còn liến thoáng oán giận:

- Tại anh quá cao thôi! Đứng trước mặt anh thì ai mà chả lùn! Anh không cần cúi thấp vậy đâu, tôi... tôi cũng không lùn thế mà. Anh ngẩng đầu lên một chút đi, tôi không nhìn thấy khuyu áo luôn rồi nè.

Mặt hắn tựa vào sát quá rồi!

Tần Mộ Sở còn cảm giác được hơi thở nóng rực đang phe phẩy bên tai cô, khiến hai má cô đỏ bừng lên.

- Cô đòi hỏi nhiều quá đấy!

Lâu Tư Trầm dùng một tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi kéo vào trong lòng mình:

  • Thế này là thấy rõ rồi chứ?
  • ...Anh nhẹ tay thôi, cẩn thận vết thương đấy!
Tần Mộ Sở không khỏi lo lắng nhắc nhở hắn.

Chỉ lát sau áo sơ mi đã được cởi ra, bên trong quấn một lớp băng gạc rất dày, miếng gạc trắng tinh lúc này cũng đã bị máu thấm đỏ.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn:

  • Sao lại thế này? Không phải anh ra nước ngoài công tác à? Sao lại bị thương đến mức này?
  • Hoảng cái gì! Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.
Lâu Tư Trầm giơ tay vỗ nhẹ đầu cô:

- Giúp tôi chọn một cái áo rộng rãi chút đi.

Cô vẫn đứng im không nhúc nhích:

  • Anh phải thay băng đã.
  • Tôi biết, đừng quên tôi cũng là bác sĩ đấy.
  • Tôi thay giúp anh!
  • Tự tôi làm được rồi.
Có vẻ Lâu Tư Trầm không muốn ai chạm vào người mình, vì thế hắn nói với Tần Mộ Sở rằng:

- Muộn rồi, để tôi dặn thư ký Lâm sắp xếp lái xe đưa cô về.

Nói xong hắn bước tới chỗ đặt điện thoại bàn.

Tần Mộ Sở lại giằng lấy máy trước hắn:

- Tôi không xem anh thay băng xong thì không về đâu!

Lâu Tư Trầm nhíu mày, bất mãn hỏi ngược cô:

  • Cứ phải cãi tôi thế à?
  • Có anh cứ muốn chống đối tôi thì có ấy! Tôi chỉ muốn xem vết thương của anh thế nào thôi mà! Đánh anh đến nỗi thế này sao tôi yên tâm mà về được chứ? Tối nay tôi ngủ nổi hả?
  • ...Tôi bị thương đâu có liên quan gì tới cô? Sức cô thì làm gì được tôi chứ? Nghe lời đi! Về ngay cho tôi!
Lâu Tư Trầm sợ cô nhìn thấy miệng vết thương mới không ngủ được.

- Không về!

Tần Mộ Sở ôm chặt điện thoại, lùi về sau hai bước.

- Tần Mộ Sở!

Kiên nhẫn của Lâu Tư Trầm đã cạn kiệt, hắn gắt lên:

  • Muốn tôi phải đánh cô đấy hả?
  • ...Anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không đi!
Tần Mộ Sở dứt khoát đặt mông ngồi xuống giường luôn.

- ...

Đánh cô ư? Chẳng lẽ hắn ra tay được à?

Thế này Lâu Tư Trầm mới biết lúc Tần Mộ Sở ngang ngược đúng là hắn không biết làm thế nào với cô hết.

- Tần Mộ Sở, giờ tôi cho cô một cơ hội đấy, nếu cô không đi thì tối nay đừng mong rời khỏi đây!

Cứng mềm đều không được nên Lâu Tư Trầm trực tiếp đổi bài lưu manh.

Chiêu này vừa ra quả nhiên Tần Mộ Sở bắt đầu sợ.

Cô do dự vài giây rồi cắn môi, giống như vừa hạ quyết tâm vậy:

- Đêm nay tôi sẽ ở lại đây!

Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ với nhau!

Cô lần này quyết làm liều luôn!

Lâu Tư Trầm không ngờ cô nhóc này lại đồng ý nhanh như thế, hắn cũng không biết phải nói gì nữa rồi.

- Nào, đừng phí lời nữa, băng gạc của anh phải thay ngay mới được!

Tần Mộ Sở bỏ điện thoại xuống đầu giường rồi lấy hòm thuốc trong tủ ra, sau đó cô ngồi xuống giường, vỗ chỗ bên cạnh, mặt thì ngẩng lên nhìn người đàn ông cao lớn kia:

  • Lại đây ngồi đi!
  • ...
Hắn nhìn chằm chằm cô một lát, cuối cùng cũng nghe theo, ngồi xuống chỗ cô bảo.

Nhìn màu đỏ thấm đầy ngực hắn cô căng thẳng đến ngừng thở:

  • Lúc bôi thuốc sợ là sẽ đau đấy, anh nhịn một chút...
  • Tôi có phải đàn bà đâu!
  • Không phải chỉ có đàn bà mới biết đau đâu.
Tần Mộ Sở cãi lại, còn tức tối lườm hắn một cái:

- Đau thì kêu lên, đừng có sĩ diện chịu đựng.

Con nhóc này!

Tần Mộ Sở cẩn thận cởi lớp băng đã bị máu nhiễm đỏ, càng tháo máu chảy càng nhiều, đến tận khi miệng vết thương hoàn toàn lộ ra cô vẫn không kìm được hít sâu một hơi.

Đây...

Đâu có phải vết thương nhẹ chứ!

Mặt cô tái nhợt, luống cuống nhìn hắn:

- Anh... Đây là vết thương do súng phải không?

Cô là bác sĩ nên vết thương do thứ gì tạo thành chỉ nhìn qua là biết.

Lâu Tư Trầm biết không lừa được cô nên đành “Ừ” một tiếng, coi như trả lời.

Người Tần Mộ Sở mềm nhũn cả ra, tay cầm băng vải cũng run lên, mặt mũi lại càng tái hơn.

Đương nhiên Lâu Tư Trầm cũng nhận ra, hắn nhìn cô giây lát rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng run của cô:

  • Giờ cô về còn kịp đấy, tôi sẽ cho lái xe tiễn cô.
  • Tôi không về!
Tần Mộ Sở lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn nhíu mày, nói:

- Cô không nên nhìn vết thương này nữa.

Tần Mộ Sở ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt đã ngập tràn hơi nước:

  • Sao lại bị súng bắn thế này? Ai làm? Bị ở đâu? Anh động tới ai à? Sao lại để đến mức này chứ? Bị thương ở đây không cẩn thận là mất mạng rồi!
  • Cô hỏi liên tiếp thế tôi biết trả lời từ đâu đây?
Hắn nhìn cô vẻ bất đắc dĩ.

- Trả lời hết đi.

Tần Mộ Sở vội vã đáp.

- Không va chạm với ai, vết thương ngoài ý muốn thôi. Tôi đến Syria chữa bệnh thì không may bị thương!

Lâu Tư Trầm nói dối trơn tru.

Vết thương của hắn đương nhiên không phải ngoài ý muốn, nơi hắn đến cũng không phải Syria mà là Marocco.

Hắn bay đến đó làm một vụ giao dịch với chính phủ, giữa đường bị phục kích khiến hắn và vài cấp dưới bị thương nặng thế nên mới kéo dài thời gian về nước tới tận bây giờ.

Tần Mộ Sở nghe xong thì hết hồn:

- Đang yên đang lành sao tự dưng anh lại đến Syria chữa bệnh làm gì chứ! May mắn chỉ mới bị thương thôi đấy, nếu như... Phi phi!

Cô chưa kịp nói xong đã bị chính mình chặt đứt!

Không được ăn nói lung tung, nhất là lời mang ý xấu như vậy!

Nhìn bộ dáng cô cuống quýt thế này Lâu Tư Trầm không kìm được vui vẻ:

  • Lo cho tôi à?
  • ...Bị thương đến thế này làm sao mà không lo được chứ? Nói thế nào thì anh cũng là sếp của tôi, lại còn là thầy của tôi nữa, nếu tôi không lo thì đúng là không có lương tâm rồi.
Khuôn mặt anh tuấn của Lâu Tư Trầm sầm xuống:

- Lo lắng bởi vì tôi là cấp trên và thầy của cô thôi sao? Chỉ thế thôi à?

Làm sao có thể chứ!

Trong lòng cô đáp thế nhưng ngoài miệng lại bảo:

  • Chẳng lẽ không phải à?
  • ...
Hắn giơ tay véo má cô một cái:

  • Tôi thấy cô đúng là loại người vô lương tâm đấy!
  • Anh đừng dùng sức thế, vết thương lại rách ra bây giờ!
Tần Mộ Sở cuống quýt hô lên.

  • Rách thì cô phải chịu trách nhiệm! Ai bảo cô đánh tôi thành thế này?
  • ...
Mới nãy còn bảo chuyện không liên quan tới cô mà! Người này đúng là lật mặt nhanh hết sức!

- Anh cũng phải chú ý một chút chứ! Đã bị thương thế này rồi còn dẩm ngoài chơi, rồi còn đi đánh bài nữa...

Càng nghĩ cô lại càng sợ.

Cô rướn người thay hắn bôi thuốc:

  • Anh thế này rồi mai không định đi làm chứ hả?
  • Không cần làm phẫu thuật chắc cũng không sao.
  • Không được!
Cô ngẩng lên lườm hắn:

  • Không cho đi làm! Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
  • Không đi làm cũng được thôi. Nhưng điều kiện là sau khi tan làm cô phải tới chăm sóc tôi.
  • Không phải anh có thư ký Lâm rồi à?
Tần Mộ Sở cũng động tâm rồi, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối.

- Cô ấy có thể giúp tôi tắm rửa được à?

Trên đầu vang lên tiếng Lâu Tư Trầm trêu chọc.

- ...