Phù Tang không muốn nói ra chuyện mình và Hoắc Thận là người quen cũ. Cô đành phải gật đầu cho qua:
- Được rồi, vậy để mai xem thì biết. Yên tâm đi, mình thật sự không sao đâu, các cậu nghĩ cách giải quyết thắt lưng giúp mình trước cái đã, không thì ngày mai mình lại bị phạt đấy!
Phó Lâm bất mãn liếc Phù Tang một cái:
- Thua cậu luôn, sao có thể ngây thơ như thế chứ! Hay là vì thấy người ta đẹp trai đấy?
- ...
Sao tự dưng lại đổi chiều gió thế này? Ban đầu lập trường của họ đều khác mà!
Phù Tang chỉ cười trừ, không muốn nói thêm gì nữa.
Phó Lâm thấy thái độ của cô như thês thì cũng không nói thêm, chỉ cúi đầu vật lộn với thắt lưng của cô.
- Cái khóa này cứng quá, phải kéo mạnh mới cài vào được.
Phó Lâm cắn răng, cố kéo mạnh vài cái nhưng vẫn không được gì.
- Để mình thử xem sao!
Quả Nhi giật lấy.
Kết quả cũng chỉ công cốc.
- Để mình làm đi!
Trần Sương nhận lấy thắt lưng, kéo vài cái, gồng đỏ hết mặt mày luôn cũng không được, sau đó nhìn Phù Tang với vẻ không dám tin:
- Cậu có chắc là huấn luyện viên cài vào được không?
- Hỏi thừa, các cậu cũng tận mắt thấy mình tháo nó ra mà!
- À nhỉ! Để bọn mình thử lại lần nữa xem sao!
Kết quả mấy cô nàng tay trói gà không chặt tốn gần mười phút, thử đủ mọi cách, cuối cùng lại tìm một cái búa to tướng gõ cốp cốp vào khóa.
Nào ngờ mọi chuyện lại càng bi kịch hơn!
Không biết có phải gõ mạnh quá hay không mà mở kiểu gì cũng không ra, lại còn kẹt cứng hơn.
- Tiêu rồi!
Phù Tang thật sự muốn khóc:
- Kiểu này là hết mở được luôn, ngày mai mình chẳng có thắt lưng mà đeo.
Không có dây dưng là chuyện nhỏ, nhưng kẻ nào đó không tha cho cô mới là chuyện lớn!
- Tang Tang cậu đừng nóng, có thể sẽ mở được thôi!
- Đúng đấy, lấy kềm, lấy kềm mà mở!
Vậy nên mấy cô nàng này lại tìm một cái kềm to để thử, cuối cùng cả bốn đều mệt phờ, ngồi nhìn sợi dây lưng bị đứt trên tay Phù Tang với vẻ mặt đau lòng.
Phù Tang thật sự khóc không ra nước mắt!
Lúc này cô như nhìn thấy viễn cảnh bị ăn phạt của mình vào hôm nay.
Lý do chẳng có gì khác ngoài việc quần áo không nghiêm.
- Phù Tang cậu đừng sợ, chẳng phải chỉ là thắt lưng thôi ư! Mình cho cậu cái của mình!
Phó Lâm nói xong thì định tháo dây lưng của mình đưa cho Phù Tang.
- Mình lấy rồi cậu thắt cái gì!
Phù Tang lập tức giật mình, cô biết rõ Phó Lâm không muốn cô bị phạt vào ngày mai.
Nhưng cô đương nhiên không thể nhận sợi dây lưng này được.
- Là mình làm hỏng thì đương nhiên phải đền cho cậu rồi, cầm lấy cái của mình đi!
- Thôi được rồi!
Phù Tang từ chối:
- Mình không cần đâu! Cậu đừng có hại mình làm chuyện bất nghĩa như thế! Dù cậu không cầm búa gõ thì sợi dây lưng này cũng hỏng rồi, huống hồ gì mình biết là cậu muốn giúp mình! Mình biết là các cậu sợ mình bị phạt, nhưng có gì mà phải sợ chứ! Dù sao thì cũng bị phạt rồi, bị thêm có sao đâu? Yên tâm đi, mình chịu nổi mà! Cất lẹ đi.
- Phù Tang!
- Lâm Tử, cậu mà còn như thế là mình giận thật đấy nhé!
Phù Tang cố ý đanh mặt dọa.
Phó Lâm thấy vậy thì đành phải cất đi, trên mặt đầy vẻ áy náy:
- Thế thôi vậy! Ngày mai lại tính tiếp! Nếu như huấn luyện viên thật sự phạt cậu thì bốn người bọn mình sẽ cùng phản kháng!
- Được lắm! Cùng nhau phản kháng!
Phù Tang gật đầu cái rụp!
Cô đã chịu tên kia đủ rồi! Nếu không phải vì vấn đề thân phận thì cô đã xử đẹp y từ lâu rồi!
Hôm sau.
Quả nhiên, Phù Tang ‘quần áo không nghiêm’ lại bị huấn luyện viên mặt sắt lạnh lùng điểm danh.
Phù Tang đứng giữa đội, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ thản nhiên.
- Thắt lưng đâu?
Hoắc Thận đứng trước mặt cô nhìn xuống hỏi.
Y nhíu chặt mày, thể hiện rõ sự bất mãn của mình đối với Phù Tang lúc này.
Phù Tang vẫn thản nhiên nhìn y, hồi lâu sau mới giơ tay lên:
- Đây.
Tay cô đang cầm thắt lưng.
Lúc này tất cả bạn học đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Trong mắt của tất cả mọi người đều đầy vẻ thương xót và đồng tình.
Phù Tang lại bực mình nhíu mày chặt hơn:
- Mang vào đi!
- Không mang được, hỏng rồi!
- Cô chắc không?
Trong mắt Hoắc Thận dường như xuất hiện vẻ tức giận.
Y cũng không muốn ngày nào cũng vì một chiếc thắt lưng mà cãi cọ với cô.
Phù Tang nghe vậy thì kéo khóa vài cái, kiểu gì cũng không mở được:
- Huấn luyện viên nhìn đi, mở kiểu gì cũng không ra này.
- Đúng đấy ạ! Thưa huấn luyện viên, khóa thắt lưng của cậu ấy có vấn đề, bọn em đều thử rồi nhưng thật sự không mở được.
Phó Lâm sợ Phù Tang sẽ bị phạt nên vội nói.
Hoắc Thận không để ý đến lời nói của Phó Lâm, chỉ chìa tay ra trước mặt Phù Tang.
Phù Tang ngẩn ra một lúc thì mới giật mình hiểu ra, cô bước ra khỏi hàng, cúi đầu đưa dây lưng trong tay cho Hoắc Thận.
Hoắc Thận nhận lấy dây lưng, thản nhiên liếc cô một cái, sau đó Phù Tang chỉ nghe cạch một tiếng giòn giã, sợi dây lưng vốn đã ‘hỏng’ của cô dễ dàng bị y mở ra.
Hơn nữa, dường như y căn bản không tốn sức mấy.
Phù Tang cạn lời, Phó Lâm, Quả Nhi và Trần Sương cũng ngu người.
Cái khóa mà bọn họ cạy đến đau tay cũng không mở ra được, vào tay của người đàn ông này lại trở nên dễ dàng như thế là sao?
Rốt cuộc là y mạnh đến cỡ nào chứ?
Hoắc Thận nhìn Phù Tang một cái, cuối cùng không nói gì nữa, đưa dây lưng trong tay lại cho Phù Tang rồi nói:
- Mang vào.
- Ừ.
Phù Tang thật sự rất bất ngờ, còn cho là y sẽ nhân cơ hội này để làm khó dễ mình!
Phù Tang cúi đầu thắt dây lưng, nhưng kéo vài lần cũng chẳng được.
Phù Tang thật sự bị sợi dây lưng này làm cho bực mình.
Có phải Hoắc Thận cố ý phát nó để chơi cô không nhỉ?
Có thể là huấn luyện viên không nhìn nổi nữa nên bước tới gần cô, cúi xuống nhanh gọn cài khóa lại cho cô, sau đó lại ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng cô một cái, hạ giọng nói nhỏ với cô:
- Lục Phù Tang, cô định để tôi thắt dây lưng cho cô suốt hai tháng này luôn đấy à?
Hai má của Phù Tang đỏ bừng lên, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy để trả lời:
- Còn khuya nhé!
- Về đi!
Hoắc Thận lạnh lùng ra lệnh.
Phù Tang cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về hàng.
Nhưng cô lại lấy làm bất ngờ vì y lại không hề làm khó dễ gì mình.
Mấy cô nàng Phó Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.