Đối mặt với tác phong đanh thép và gương mặt lạnh lùng của Hoắc Thận, Phù Tang cũng cực kỳ tức giận.
Mười vòng? Bốn ngàn mét? Có chắc là y không phải đang cố tình làm khó cô đấy chứ? Bình thường cô mà chạy bốn trăm mét cũng đã muốn chết rồi, hơn nữa y cũng biết thừa cô là người có tế bào vận động kém.
Hai bàn tay nhỏ của Phù Tang siết chặt lại, vì tức giận nên quai hàm hơi bành ra, ngước mắt trừng y.
Người đàn ông đối diện vẫn cứ đanh mặt trơ ra, hoàn toàn không định đổi ý, thấy cô đứng im còn nhíu mày bảo:
- Nếu cô không chạy thì cả đội sẽ chạy! Tôi đếm đến ba, một! Hai!
Còn chưa đếm đến ba thì Phù Tang đã xoay người chạy thẳng về phía đường chạy.
Phó Lâm và Quả Nhi đều nhìn Phù Tang với vẻ lo lắng.
Hôm nay trời nóng gần bốn mươi độ, chạy xong mười vòng thì thể nào cũng bị cảm nắng!
- Bắt đầu luyện tập! Nghỉ! Bây giờ tôi sẽ nói về luật của tôi cho các cô các cậu biết.
Hoắc Thận bắt đầu nghiêm túc tập huấn, chọn cách hoàn toàn lờ tịt Phù Tang đang đội nắng chạy trên sân.
Tựa như lần gặp lại này, cô đã không thể khiến lòng y mảy may rung động nữa.
Mặt trời tháng chín vô cùng gay gắt, Phù Tang cảm thấy như mình sắp sửa bốc cháy dưới cái nắng này rồi.
Chưa chạy được một vòng thì cô đã thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Mồ tôi chảy xuống bên thái dương, cô cởi mũ ra lau mồ hôi trên trán, bàn tay cũng ướt mẹp.
Chết tiệt! Mệt quá!
Phù Tang siết chặt mũ trong tay, liên tục huơ mũ quạt cho mình.
Cô thật không ngờ mình sẽ gặp lại Hoắc Thận ở nơi này.
Quan trọng nhất chính là không phải anh ta có cấp bậc sư trưởng ư? Ít nhất thì lúc này cũng là tham mưu trưởng chứ? Sao lại thành một giáo viên bình thường thế này? Lại còn làm huấn luyện viên của các cô nữa! Đúng là không tin nổi mà!
- Không đúng!
Phù Tang nhíu mày, nghi hoặc lẩm bẩm:
- Hôm qua rõ ràng mình đã xem tên của giáo viên rồi, căn bản không phải Hoắc Thận mà!
Cô nhớ hình như là một người họ Ngũ thì phải, cụ thể tên gì thì cô đã quên mất rồi, nhưng nếu là hai chữ Hoắc Thận thì sao cô có thể quên được chứ?
Phù Tang càng nghĩ càng thấy lạ.
- Đứng trơ ra đó làm gì? Vẫn còn ngẩn người được à? Có phải là cô muốn chạy thêm hai vòng nữa không?
Lúc này Phù Tang mới dừng lại thở lấy hơi một cái thôi thì Hoắc Thận đứng ở phía trước đã lạnh lùng lên tiếng.
Phù Tang bất mãn nhíu mày.
Thế nên bây giờ y cũng đang ra vẻ không quen biết đối phương giống như cô à, hay y bị mất trí nhớ đây?
Phù Tang bực bội liếc anh ta một cái, lại cắn răng xoa đôi chân mỏi dừ của mình, bắt đầu chạy tiếp.
Dù có mệt hơn nữa thì cô cũng sẽ không cúi đầu nhận lỗi với tên này đâu!
Vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư!
Phù Tang cảm giác mình thật sự không chịu nổi nữa rồi, lúc này không chỉ hai chân rã rời mà trước mắt của cô cũng dần nhòa đi.
Bịch một tiếng, Phù Tang cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân bất ngờ ngã ngoài ra.
- Huấn luyện viên! Phù Tang bị ngất rồi!
Phù Tang nghe thấy Phó Lâm hét toáng lên.
Sau đó là một tràng tiếng ồn ào.
Tiếp theo, Hoắc Thận lập tức chạy thẳng đến chỗ cô, không đợi cô kịp nhìn rõ ràng thì đã bị một đôi tay mạnh mẽ bế lên:
- Còn chịu nổi nữa không?
Y cúi đầu hỏi cô.
Bước chân lại nhanh chóng đi thẳng đến phòng y tế.
Trong một thoáng, Phù Tang như nhìn thấy vẻ lo lắng ánh lên trong đôi mắt đen láy của y.
Là ảo giác ư! Y mà lo lắng cho mình á? Làm gì có chuyện ấy kia chứ!
Phù Tang nằm im trong lồng ngực anh, dùng chút sức lực cuối cùng của mình, mặt mày trắng bệch đáp lại:
- Không chịu nổi, sắp chết rồi!
Hoắc Thận tức giận đến mức nhướng mày thật cao:
- Cô còn dám nói bừa nữa, có tin là tôi phạt cô chạy thêm mười vòng nữa không!
Phù Tang cắn chặt môi dưới, tức giận trừng y:
- Ỷ thế hiếp người!!
Hàng mày kiếm nhíu chặt của Hoắc Thận thoáng thả lỏng, hừ lạnh một tiếng:
- Còn trả treo được thì chắc là không sao rồi! Lục Phù Tang, không phải là cô giả vờ ngất đấy chứ!
Hoắc Thận vừa nói vừa thả lỏng hai tay, ném Phù Tang đang nằm trong lòng mình xuống:
- Tự đi đi!
- Á!
Phù Tang vừa rơi xuống đất thì đã ngã nhào không đứng thẳng nổi, mắt thấy mình sắp sửa tiếp xúc thân mật với mặt đất thì eo lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Một giây sau, Phù Tang lại ngã vào lồng ngực rộng lớn kia, bị y bế lên lần nữa.
Phù Tang bực bội đẩy y:
- Anh bỏ tôi xuống, tôi không cần anh lo!
- Đừng tưởng là tôi muốn lo cho cô!
Hoắc Thận lạnh lùng đáp lại:
- Nếu không phải vì cô là cháu gái của sếp Lục thì ai mà thèm lo!
Nhìn đi! Rốt cuộc cũng chịu nói thật lòng rồi kìa!
Cho nên, trước đây toàn là vì nể mặt bác cả nên mới đối xử với cô tốt như thế!
- Anh buông ra, bỏ tôi xuống!
Phù Tang ra sức giãy mạnh trong vòng tay của Hoắc Thận, hai chân đá loạn xạ.
Hoắc Thận chỉ trừng mắt nhìn cô, nhếch môi không nói gì.
Bàn tay đang bế cô chẳng những không buông lỏng mà còn siết chặt hơn.
Mãi cho đến khi ôm Phù Tang vào phòng y tế, y chẳng nói một câu thì đã ném cô lên giường bệnh với vẻ mặt chán ghét chẳng khác gì ném một miếng giẻ rách.
Phù Tang vốn đang chóng mặt, bị y ném như thế thì chỉ thấy đầu nặng trịch.
Cô chỉ muốn đứng thẳng dậy mắng vào mặt y, nhưng lúc này cô làm gì còn hơi sức đâu nữa.
- Bác sĩ Lâm, làm phiền cô xem cho cô ấy.
Hoắc Thận chẳng buồn nhìn Phù Tang đang nằm trên giường lấy một cái, chỉ đánh tiếng nói bác sĩ ở phía sau.
- Được rồi, tôi sẽ xem cho em ấy ngay.
Bác sĩ Lâm là nữ, nghe vậy thì bước đến kiểm tra cho Phù Tang đang nằm trên giường. Còn nhìn Hoắc Thận với vẻ kinh ngạc, cười hỏi:
- Hoắc sư trưởng, không phải chứ? Anh cũng tự mình dạy học à?
Hoắc Thận nhíu mày ừ một tiếng:
- Lão Ngũ có việc nên tôi dạy thay hai hôm.
Chỉ hai hôm thôi ư? Phù Tang thầm cảm thấy may mắn, cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy có phần tiếc nuối.
Điên rồi à? Bị y tra tấn thành như thế mà còn tiếc nuối nỗi gì đây? Tiếc cái con khỉ nhé! Lục Phù Tang, mày có thể cứng lên được không?
Phù Tang thầm mắng chính mình.
- Mới ngày đầu tiên mà đã hành học sinh thành thế này, đúng là không làm nhục danh xưng ma quỷ máu lạnh của anh! Anh nhìn đi, cô bé non nớt thế này mà anh cũng nỡ hành cho bằng được!
Bác sĩ Lâm vừa kiểm tra cho Phù Tang vừa mỉm cười trêu Hoắc Thận.
Hoắc Thận lại càng nhíu mày chặt hơn, nhìn Phù Tang mặt mày tái nhợt nằm trên giường, y lại thấy phiền lòng hơn:
- Giao lại cho cô đấy! Tôi còn việc nên đi trước đây!
Hoắc Thận nói xong thì chẳng nhìn Phù Tang trên giường lấy một cái, xoay người đi ra khỏi phòng y tế.
Giày da nện lên mặt sàn phát ra tiếng cộp cộp mạnh mẽ, nhỏ dần đi theo từng bước chân y rời xa.