Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 652




Trong căn tin kín mít toàn người là người, thuần một màu quân phục màu xanh sẫm, trông chẳng khác nào từng đợt sóng xanh cả.

- Nhanh lên! Nhanh lên nào!

Người xông lên đầu tiên vẫn là Phó Lâm, rõ ràng cô ấy khá rành về tình hình trong căn tin, lại còn hưng phấn vẫy tay gọi Phù Tang đang bị tụt lại ở đằng sau:

- Cậu mà không nhanh lên là hết cơm ăn luôn đấy nhé! Phù Tang...

Đúng lúc này, một bóng dáng cao ngất đang đi lướt qua ở cửa căn tin chợt khựng lại khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.

Chợt nghe một giọng nói đáp lại ngay sau lưng:

- Mình đến đây! Chờ mình với...

Giọng nói trong trẻo còn mang theo vài phần ngây thơ riêng của thiếu nữ.

Hoắc Thận quay đầu nhìn lại thì chợt thấy một thân ảnh nhỏ bé quan thuộc đang chạy nhanh đến chỗ căn tin.

Đôi mắt đen láy của y chợt tối sầm lại, sâu dưới đáy mắt lại dâng trào những cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, khó hiểu mà lại ngơ ngác, cuối cùng lại tan biến ngay lập tức, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lùng mà thôi.

Đã hơn một năm không gặp, rõ ràng cô nhóc ấy đã cao hơn nhiều rồi.

Vẻ ngây thơ khi xưa đã vơi đi, có thêm vài phần năng động căng tràn nhựa sống, cũng đúng, dù sao thì bây giờ cô đã sắp hai mươi tuổi, đã là một thiếu nữ rồi!

Trong một thoáng, hình ảnh của cô thiếu nữ chưa tròn mười tám tuổi của ba năm trước lại hiện lên trước mắt y, chồng lên hình ảnh của cô bây giờ...

Đôi mắt của y trở nên tối đen, sau đó lại lạnh lùng xoay người rời đi.

Phù Tang cứ cảm giác có một ánh mắt nóng rực mà lại lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, cô bất giác quay đầu lại nhìn quanh muốn tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó, nhưng lại khiến cô thất vọng vì nhìn mãi cũng không thấy đâu!

- Phù Tang, cậu còn nhìn cái gì đấy? Mau vào đây xếp hàng đi!

Cuối cùng Phó Lâm không chịu được nữa nên đi qua kéo cô một cái.

- A, mình đến ngay đây!

Phù Tang thầm nghĩ chắc là mình bị ám ảnh quá nên mới mong chờ vào một việc vô vọng như thế.

Lục Phù Tang, đã hai năm, hai năm rồi...

Chẳng lẽ nỗi đau khi xưa chưa đủ để mày quên đi người không nên nhớ kia nữa ư?

...

Hoắc Thận ngồi ngẩn ra trước bàn làm việc của mình, ngón tay thon dài liên tục gõ lên mặt bàn, phát ra từng tiếng vang nặng nề, tựa như đang nói lên tâm trạng rối bời của y lúc này.

Hồi lâu sau.

- Lão Ngũ!

Y nhìn ra cửa gọi to.

Cửa phòng được người ta mở ra, một quân nhân cao to mặc quân phục bước vào, cung kính chào:

- Có mặt!

- Ai có tài liệu của học sinh mới năm nay thế?

- Trưởng khoa hồ sơ ạ.

Hoắc Thận thản nhiên gật đầu, lại ra lệnh:

- Điều tra một người giúp tôi.

- Ai ạ? Học sinh mới lần này ư?

- Lục Phù Tang!

Hoắc Thận xoa trán.

- Sư trưởng, cụ thể là Lục nào, Phù nào, Tang nào ạ?

- Lục của đại lục... thôi bỏ đi...

Hoắc Thận cảm thấy phiền quá nên nhíu mày:

- Cứ bảo bên kia gửi hết tài liệu qua mail cho tôi! Tôi tự tìm.

- Dạ.

- Ra ngoài đi!

Phù Tang khoát tay, ý bảo lão Ngũ ra khỏi phòng.

Sau đó lại nheo mắt nhìn ra cửa sổ.

Bây giờ đã là giữa hè, ánh nắng chói chang, cửa sổ không kéo rèm nên ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào trong phòng rất chói mắt, khiến cho Hoắc Thận không thể không nheo mắt lại.

Lục Phù Tang... Phù Tang...

Hoắc Thận khẽ mấp máy môi mỏng, thấp giọng gọi cái tên từng xuất hiện trong lòng y biết bao lần.

- Tôi còn tưởng là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa...

Chỉ một lát sau, tài liệu của học sinh mới đã được gửi vào mail của Hoắc Thận.

Mở file lên, gõ ba chữ Lục Phù Tang đã dần trở nên xa lạ vào máy, tài liệu về cô đã hiện lên rõ mồn một trên máy.

Thứ đập vào mắt trước tiên là ảnh chụp của cô.

Mái tóc dài mượt rũ bên vai, hàng mày cong cong, đôi mắt trong veo, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mọng đỏ gợi cảm khẽ cong lên, để lộ một nụ cười nhẹ hợp chuẩn.

Hoắc Thận nhìn chằm chằm vào bức ảnh trước mắt đến mức ngẩn người.

Đã lâu không gặp...

Lấy lại tinh thần, y vội dằn nén nỗi lòng, xem xét tài liệu của cô đến mấy lần, cuối cùng, ánh mắt lại cố định trên bảng điểm cấp ba của cô.

Bảng điểm một đường tăng cao chẳng khác gì giá cổ phiếu, mãi đến khi thi đại học thì dừng lại ở phần cao nhất.

Cô rất giữ lời, ít nhất thì cô khá giữ lời ở việc học hành!

Nhưng Hoắc Thận thật sự không hiểu, với thành tích của cô thì có thể vào những trường đại học hàng đầu, nhưng cô lại không chọn những trường đó mà lại đến trường quân đội có tiếng là ma quỷ khiến cho biết bao cô gái sợ hãi này.

Tại sao lại thế chứ? sao cô lại đến đây?

Hoắc Thận bắt đầu tự hỏi, nhưng một giây sau y lại tự cho mình một câu trả lời.

Còn tại sao được nữa, cô ấy sinh ra trong gia đình có truyền thống quân đội, nên cô ấy thi vào trường quân đội cũng là chuyện thường thôi, có gì lạ đâu! Nơi này cũng là trường quân đội hàng đầu mà.

- Lão Ngũ!

Hoắc Thận tắt file lý lịch, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của y khiến cho đôi mắt đen láy ấy càng thêm phần quyến rũ.

Lão Ngũ cũng đẩy cửa bước vào.

- Sư trưởng!

Hoắc Thận cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nghe tiếng ve kêu râm ran trên cành cây ở bên ngoài, y lại chẳng thấy nó ồn ào nữa, nhướng mày hỏi lão Ngũ:

- Ai là giáo viên dạy học sinh mới bên hệ văn học thế?

- Báo cáo sư trưởng, là tôi!

- Cậu à?

Hoắc Thận quay đầu lại nhìn anh.

Đúng là trùng hợp mà.

- Đúng là tôi. Lần này đến phiên chúng ta, tôi đứng hàng thứ năm nên chọn liên thứ năm, có gì không ạ?

Hoắc Thận nhìn anh một cái rồi lắc đầu:

- Không có gì...

6 giờ 30 sáng.

Mặt trời vừa mới ló dạng, một nhóm con gái mặc quân phục xanh lá đã lũ lượt nối đuôi nhau đi ra từ ký túc xá nữ.

Các cô vừa chạy vừa luống cuống tay chân vuốt tóc kéo áo.

- Lâm Tử, dây lưng của mình làm sao ấy! Phải thắt kiểu gì đây?

Phù Tang dậy muộn nhất, đợi đến khi cô thức dậy thì chỉ còn lại có một phút mà thôi.

Không phải mấy bạn cùng phòng không gọi cô, mà là gọi cả buổi mà cô cũng không thèm dậy.

Phó Lâm vội chạy qua thắt đai lưng giúp cô:

- Cậu thật là, nhanh lên một chút đi, lát nữa đến muộn thể nào cũng bị phạt cho xem!

- Thôi kệ đi, cứ chạy đến cho kịp rồi tính sau!

Lục Phù Tang không thèm cài nữa, cầm thắt lưng trên tay, kéo Phó Lâm chạy thục mạng. Trần Sương và Vu Quả Nhi vẫn còn đứng chờ họ, thấy họ đi ra thì mới vội vàng chạy đến nơi tập hợp.