- Anh ba tới rồi!
Có người đang ngồi chơi thấy hắn vội đứng dậy nhường chỗ, còn không quên quay sang chào Tần Mộ Sở:
- Chào chị ba!
- ...
- Ngồi đi.
Dễ thấy là hắn không muốn giải thích gì với đám người này hết.
- Hả?
Cô nghi hoặc nhìn hắn.
Lâu Tư Trầm chỉ bàn mạt chược trước mặt rồi nói:
- Chơi mấy ván đi.
- ...Nhưng tôi chơi không giỏi đâu.
- Có tôi rồi, sợ gì chứ!
- Đúng rồi! Có anh ba rồi chị còn sợ gì nữa! Chẳng lẽ chúng em lại ăn chị được à?
- ...
Lâu Tư Trầm thật sự không định mở miệng giải thích hay sao?
Rốt cuộc cô vẫn bị họ đẩy vào bàn, lúc này cô mới để ý người ngồi đối diện mình thế mà lại là... Lục Ngạn Diễm!
Anh ta đang nhìn cô một cách kỳ quái, còn cười gian nữa:
- Ha! Biết ngay là thầy trò hai người có gian tình mà lại!
- ...
Tần Mộ Sở vô cùng xấu hổ, chỉ sợ mai Lục Ngạn Diễm sẽ đến bệnh viện nói linh tinh nên vội vàng giải thích:
- Tôi chỉ là tới đưa tiền cho trưởng khoa Lâu thôi.
- Đưa tiền? Tại sao? Chẳng lẽ anh ba nói với cô mình không mang ví à?
- Lục Tứ!
Lâu Tư Trầm hô một tiếng cảnh cáo Lục Ngạn Diễm.
Anh ta cười ngã trái ngã phải, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu như không sợ chết:
- Chị ba này, cô mở ngăn kéo trước mặt ra nhìn thử xem, tiền trong đó sắp tràn cả ra ngoài rồi! Đó đều là tiền chúng tôi cống nạp cho anh ba tối nay đấy, đã nhiều thế rồi mà anh ấy còn cần ví của cô làm gì nữa?! Anh ba định làm gì thế? Muộn lắm rồi mà còn bắt chị ba đi một chuyến thế này, đúng là không dễ rồi!
- Lục Tứ, cái mồm này có phải cần dùng kim khâu lại rồi không?
Lục Ngạn Diễm lại càng cười lớn hơn:
- Em sai rồi anh ba!
Tần Mộ Sở vô cùng xấu hổ, không biết phải làm sao mới tốt nữa, má cô nóng như bánh trong lò hấp rồi.
Thế nghĩa là thật ra tối nay Lâu Tư Trầm không thiếu tiền đúng không? Vậy mục đích của hắn là gì khi bảo cô mang ví tới đây?
Cô không nhịn được quay sang liếc trộm hắn một cái, lại vừa hai đối diện với đôi mắt đen kia, mặt đỏ bừng lên, cô vội vàng rời đường nhìn.
- Sờ bài đi.
Lâu Tư Trầm nhỏ giọng nhắc cô.
Tần Mộ Sở lúc này mới hồi thần, vội giơ tay sờ lên bài.
- Anh ba này, có chị ba ở đây em thấy chắc anh phải nhả hết tiền ra cho chúng em rồi đấy!
Lục Ngạn Diễm vừa sờ bài vừa không quên chòng ghẹo họ.
- Tiền vẫn ở đây, chỉ xem cậu có bản lĩnh lấy ra không thôi!
- Ôi! Có câu đỏ tình đen bạc đấy! Đây chính là chân lý không thể thay đổi được! Anh cứ chờ mà xem!
- ...
Tần Mộ Sở càng thêm xấu hổ, cô coi như không hiểu họ đang nói gì, chỉ cúi gằm mặt sờ bài là xong.
Nhưng không biết có phải do vận khí của cô kém quá hay không mà bài sờ vào đều không dùng được. Nghe Lục Ngạn Diễm nói nên cô kéo ngăn nhỏ trước mặt, đúng là tiền ào ra như nước.
Cuối cùng có lẽ đến Lâu Tư Trầm cũng không nhìn nổi nữa nên phải giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô:
- Này! Cô là gián điệp của Lục Tứ đấy hả?
Lục Ngạn Diễm còn châm dầu vào lửa:
- Chúng ta phối hợp đúng là không tồi đâu chị ba! Một hồi anh đây chia tiền cho cô! Nhường cô phần nhiều, tôi lấy ít thôi!
- ...
Tần Mộ Sở ngại ngùng nói với Lâu Tư Trầm:
- Hay anh tự chơi đi, tôi chơi kém lắm, vận may cũng không ra sao nữa...
Cô nói xong thì định đứng dậy nhưng lại bị Lâu Tư Trầm ngăn cản:
- Vội gì chứ, giờ mới chỉ bắt đầu thôi! Để họ đắc ý một lát đi.
- ...Nếu lại thua nữa thì sao?
- Bán cô đi!
- ...
Nhưng không rõ vì sao nghe hắn nói thế trái tim cô lại chệch mất một nhịp.
- Được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa tình nữa đi, phải quan tâm tới cảm nhận của đám chó FA chúng tôi một chút chứ. Hai người cứ ngọt ngào thế chúng tôi cũng khổ sở lắm!
Cái tên Lục Ngạn Diễm này!
Càng nói càng lung tung.
Bắt đầu ván bài mới, lần này dù vận may của Tần Mộ Sở vẫn không khá hơn mấy nhưng tỷ lệ hồ bài đã càng ngày càng cao, chơi cũng hăng say hơn hẳn.
Cảm giác thắng tiền đúng là không tệ!
Lâu Tư Trầm cũng không chỉ dẫn nhiều, điều tối kỵ lúc đánh bài chính là có người ngoài đứng chỉ trỏ, cô thích chơi thế nào cứ chơi, nhiều lần bài tốt bị đánh cho nát bét hắn cũng chỉ ngồi bên cạnh nhìn chứ không nói gì.
Lần này thắng được đương nhiên không phải vì kỹ thuật đánh bài của Tần Mộ Sở đột ngột tăng lên mà bởi ba người còn lại đang thả cho chị ba mới đến này vui vẻ một chút thôi!
Đã thế còn thả rất rõ ràng!
Nhưng hiển nhiên có người không hề nhận ra mà vẫn chơi rất vui vẻ.
Lâu Tư Trầm ngồi bên cạnh hút thuốc, nhìn nụ cười trên mặt cô qua làn khói mỏng, đôi mắt đen lại càng sâu sắc hơn.
Trái tim trống rỗng gần hai tháng cuối cùng cũng có cảm giác được lấp đầy.
...
Tới gần mười một giờ bàn mạt chược mới ngừng lại.
Tần Mộ Sở thắng được rất nhiều, hớn hở khoe:
- Không ngờ với khả năng chơi bài của tôi mà còn thắng được tiền này!
- Cất kỹ đi, đưa cô đi gửi tiền.
Tiền nhiều thế này chắc phải gói bằng túi to ấy! May là cô có xách theo ba lô tới đây.
Tần Mộ Sở làm theo lời hắn, giống như tay sai đắc lực ngoan ngoãn cho hết tiền trong ngăn kéo vào ba lô.
- Gửi ở đâu bây giờ?
Tần Mộ Sở đeo một đống tiền lớn trên lưng bước theo Lâu Tư Trầm.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, rồi thản nhiên giơ tay lấy ba lô của cô khoác lên vai mình:
- Đói rồi, đi ăn gì đi!
- Đêm hôm thế này có gì mà ăn? Ngoài mấy quán ăn đêm chắc chẳng còn gì nữa đâu!
Lâu Tư Trầm nhíu mày.
Tất nhiên hắn không thích mấy chỗ như thế.
- Hay là ăn đồ của cô đi?
Lâu Tư Trầm bỗng lên tiếng.
- Hả?
Ăn... Ăn đồ của cô á?!
Tần Mộ Sở giật mình nhìn người kia, hai đùi theo bản năng khép chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã xấu hổ đến đỏ bừng.
Nhìn động tác buồn cười của cô thì Lâu Tư Trầm đã biết ngay cô đang nghĩ gì rồi, khuôn mặt đẹp trai cố tình dí sát vào cô, hỏi:
- Này... Khẩu vị của tôi đâu có nặng thế? Chẳng lẽ đồ của cô có thể no bụng được à?
- ...
- Tôi nói là ăn mì cô nấu ấy!
- ...
- Rõ ràng anh mới nói... ăn đồ của tôi...
Câu sau cùng cô cũng ngại không dám nói ra miệng nữa.
- Nếu tôi thật sự muốn ăn thì cô có cho không?
Tần Mộ Sở không ngờ được Lâu Tư Trầm lại thuận thế hỏi một câu trắng trợn thế này.
- ...Anh... đúng là lưu manh vô sỉ.
Cô ra vẻ tức giận lườm hắn một cái rồi xoay người bước đi thật nhanh.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm khẽ nhếch lên.
Đã bao lâu không gặp mà cô nhóc này vẫn dễ trêu như thế!
Hắn lái xe chở Tần Mộ Sở đến thẳng khách sạn Thuyền Buồm.
Xe dừng trước cửa Tần Mộ Sở mới giật mình.
- Không phải anh bảo đi gửi tiền à? Sao giờ lại tới đây?
- Tôi đổi ý, muốn ăn đồ của cô! Xuống xe đi!
Tần Mộ Sở không biết nói gì nữa.
Xuống không được, mà không xuống cũng chẳng xong.
Cuối cùng cửa xe bị Lâu Tư Trầm mở từ ngoài, hắn giục cô:
- Nhanh lên, tôi đói! Dạ dày sắp không chịu được rồi!
Tần Mộ Sở đành phải xuống xe.
Lên tầng, vào phòng hắn xong cô lập tức vào bếp.
Lần này trong tủ lạnh không thiếu thứ gì, có lẽ thư ký Lâm biết hắn sắp về nên đã chuẩn bị sẵn.
Cô rất nhanh làm xong hai bát mì, lúc bê ra ngoài đã thấy Lâu Tư Trầm ngồi chờ sẵn từ bao giờ.
Đặt bát trước mặt hắn, cô nói:
- Cẩn thận một chút, nóng lắm.
Hắn liếc cô một cái:
- Tưởng tôi là trẻ con chắc!
Cô xấu hổ xoa mũi, rồi cúi gằm mặt bắt đầu ăn.
Hai bát mì vèo một cái là hết, Tần Mộ Sở no đến tức bụng nhưng có vẻ Lâu Tư Trầm vẫn còn đói lắm.
Cô mang bát vào phòng bếp thì hắn cũng đi theo:
- Vẫn chưa no.
- Thế là đủ rồi! Ăn một chút thôi, tối ăn nhiều không được đâu, không tốt cho tiêu hóa, với dạ dày của anh cũng không tốt!
Lâu Tư Trầm cúi đầu thì thầm bên tai cô:
- Hay phía dưới của cô giúp tôi đi?
- ...
Cô không quay lại mà thúc khuỷu tay thật mạnh vào ngực hắn.
- Ôi ——
Hắn đau tới mức bước lùi lại, theo bản năng ôm ngực, mi tâm cũng nhíu chặt.
Cô cho rằng hắn đang giả vờ nên quay lại lườm hắn:
- Xem anh còn dám ăn nói linh tinh không nào!
Lâu Tư Trầm buông tay ôm ngực, lưng cũng đứng thẳng lên, mi tâm giãn ra rồi nói:
- Mới hơn một tháng không gặp mà cô thô lỗ hơn nhiều nhỉ.
- Rõ ràng là anh lưu manh hơn nhiều thì có!
Tần Mộ Sở nói xong bỗng nhiên hoảng hốt hô lên:
- Ngực anh chảy máu kìa!