Đôi mắt Du Thần nhìn Phù Tang càng lúc càng trở nên thâm tình, đáy mắt anh như đang ngổn ngang hàng trăm mối cảm xúc không thốt nên lời, anh cầm bó hoa hồng trong tay tới trước mặt Phù Tang, cổ họng trở nên căng thẳng:
- Phù Tang, hãy cho anh biết, bức thư tình ngày đó không phải là một trò đùa của em, đúng không?
Phù Tang nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết kia của Du Thần, biết bao lời nói tuyệt tình cứ mắc mãi ở trong cổ họng, nhất thời không thể thốt ra nổi.
Rất lâu sau...
- Du Thần, thực xin lỗi.
Phù Tang cuối cùng cũng tìm được âm thanh của chính mình, cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình đang đớn đau vô cùng. Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới việc Du Thần sẽ có tình cảm đối với mình.
Cô hiểu cái cảm giác mỗi ngày đều tràn đầy mong chờ, ngồi ở bến xe buýt đợi một người; càng hiểu tâm trạng mỗi này nằm ở thư viện chờ một người đến. Cũng chính bởi hiểu quá rõ, cho nên khi anh nói ra những lời này, nội tâm Phù Tang vô cùng áy náy, đáy lòng xen lẫn những cảm xúc bối rối, không biết nên làm gì.
- Tôi...bức thư tôi viết ngày ấy không phải là một trò đùa, lúc đó tôi...
Phù Tang có chút không biết nên mở miệng như thế nào, nhất thời, cô căng thẳng tới mức đỉnh đầu đổ đầy mồ hôi.
- Du Thần, tôi thừa nhận, trước đây tôi đã từng thích anh, thế nhưng...
- Phù Tang!!
Phù Tang chưa kịp nói xong, Du Thần đã vội vã ngắt lời:
- Anh không quan tâm hiện tại em thế nào, anh chỉ cần câu nói kia là đủ rồi!! Trước đây anh có thể khiến em thích anh, thì anh tin tưởng về sau...anh vẫn có thể làm như vậy!
Du Thần nói xong, cũng không đợi Phù Tang đáp lại đã tiến đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy vòng eo Phù Tang, sau đó bá đạo ngậm lấy cánh môi đang khẽ hé của cô, đem toàn bộ những lời cự tuyệt vừa nãy nuốt lại vào nụ hôn sâu đầy tính chiếm đoạt này...
Bốn bề vang lên tiếng vỗ tay lẫn tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đương nhiên cũng không ít âm thanh oán giận, hâm mộ, ghen tị.
Đối lập với sự náo nhiệt bên này, có một thân hình cao lớn mặc cả bộ quần áo đen đang thẳng tắp đứng dưới ánh đèn mập mờ cách đó không xa.
Ánh đèn ảm đạm chiếu lên vẻ mặt đang ngẫm nghĩ sâu xa của y, khuôn mặt tuấn mỹ lúc ẩn lúc hiện giữa ánh sáng lập lòe, đáy mắt tối đen như mực dần trầm xuống, khiến sự vẩn đục nơi con ngươi y ngày càng dày đặc.
Vào giờ phút này, trong tay y đang nắm chặt một chiếc di động, trực tiếp gọi cho một người.
- A lô ---
Đầu bên kia truyền đến một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, lại không phải là âm thanh mà y muốn nghe nhất.
Đúng vậy! Làm sao có thể là cô chứ? Trước mắt, cô đang cùng người con trai cô đã ngưỡng mộ trong lòng từ lâu hôn nhau, dưới sự hoan hô và chúc phúc nhiệt tình của mọi người!
- Xin hỏi là ai đấy ạ?
Người tiếp điện thoại là bạn cùng phòng của Phù Tang, An Ninh.
Lúc này cô đang đứng ở ban công hóng cảm tượng "hạnh phúc" kia ở dưới tầng.
An Ninh đợi một lúc vẫn thấy không có ai đáp lại, liền cách điện thoại ra khỏi tai một chút để xem tên hiển thị của người bên kia, lại phát hiện không hề có, thậm chí cũng không có thông báo nhắc nhở "số điện thoại không xác định".
Điều này cũng quá quỷ dị đi!
- Anh tìm Phù Tang sao? Phù Tang đang đi ăn sinh nhật với bạn trai rồi, nếu anh có chuyện gì, đợi một lát nữa cô ấy về...
Kết quả cô còn chưa kịp nói xong, đầu bên kia đã dứt khoát ngắt cuộc gọi trước.
An Ninh nghe thấy âm thanh "Tút tút tút" truyền đến từ điện thoại, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp hồi thần.
Vậy là đã cúp điện thoại rồi?!
- Cái quỷ gì đây? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại quấy rầy người ta?
An Ninh vẫn chưa đủ yên tâm, một lần nữa cầm lên chiếc điện thoại trên mặt bàn, kéo số điện thoại ban nãy vào danh sách đen.
Trước mắt là một màn tỏ tình lãng mạn cùng tiết mục hôn sâu của hai người, Hoắc Thận không muốn tiếp tục xem nữa, liền xoay người rời đi trong bóng đêm, đầu không hề quay lại.
Thân hình to lớn ấy phảng phất còn lộ ra cả sự cô đơn vốn không thuộc về y.
Ngoài vườn trường, một chiếc xe Jeep quân sự đang lặng lẽ chờ y bên lề đường.
Hoắc Thận mở cửa bên ghế phó lái ra, trực tiếp ngồi lên:
- Đi thôi!
Y ra lệnh một câu, ném thiết bị quân sự trong tay vào cốp xe.
- Sếp, nhanh vậy sao? Không phải ngài nói sẽ mất khoảng hai tiếng sao?
Binh sĩ lái xe vừa nghi hoặc hỏi y, vừa nhìn lên đồng hồ trên tay:
- Ngài còn chưa vào được một phút!
- Nói nhảm nhiều vậy? Lái xe đi!
Hoắc Thận tựa hồ không thể kiên nhẫn nữa. Y khó chịu day day ấn đường, dựa đầu vào chỗ tựa lưng trên ghế, hai mắt nhắm lại, chợp mắt một lúc.
- ... Vâng.
Vị binh sĩ kia ủy khuất đáp lại một câu, lại liếc mắt nhìn sang vẻ mặt mệt mỏi của Hoắc Thận, nói thêm:
- Sếp, những ngày này ngài đều mệt muốn chết rồi đi! Tôi sẽ không làm phiền ngài nữa!
Hơn một tháng nay, Hoắc Thận quả thực đã mệt muốn chết rồi!
Vừa mới đến thành phố T, thậm chí còn không cho y cơ hội thở ra hơi, cấp trên đã lập tức truyền xuống một nhiệm vụ quan trọng cho y, mà nhiệm vụ lần này cần phải tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối phục tùng.
Điều đó có nghĩa là, y phải huấn luyện cho một đám người lạnh lùng như y, làm đặc công nằm vùng!
Mấy ngày nay y tập luyện đến mức mệt mỏi như thế này cũng chỉ vì muốn nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của cấp trên, đổi lấy hai tiếng nghỉ phép ngắn ngủi của ngày hôm nay.
Đúng, Hoắc Thận là xin nghỉ phép mà tới đây.
Mục đích tới đây của y ngày hôm nay chính là vì muốn trải qua sinh nhật cùng cô, dù chỉ là hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Bởi vì y quá bận, tính bảo mật của công việc lại cao, thế nên cho dù biết hôm nay là sinh nhật của cô, y cũng không thể chuẩn bị trước quà cáp cho cô được. Tuy nhiên y đã đồng ý với cô, vào ngày sinh nhật hôm nay, y nhất định sẽ quay trở về!
Y thật sự đã trở về! Chỉ là...
Điều này hoàn toàn khác hẳn so với những gì y đã tưởng tượng trước đây!
Hoàn toàn không giống!
Vậy nên, trong vòng hai tháng trời ngắn ngủi ấy, cô bé ấy đã có một người bạn trai mới.
Người nọ là ai? Hẳn là Du Thần đi!
Vừa nãy Hoắc Thận không nhìn kỹ, cũng không muốn nhìn quá cẩn thận.
Hiện tại y chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị nghẹn lại đến khó hiểu, cảm giác ấy như khi bị sặc nước biển vậy, khiến y hoàn toàn thở không ra hơi.
- Hạ cửa kính xuống!
Hoắc Thận nhắm mắt lại, ra lệnh cho binh sĩ bên cạnh mình.
- Vâng!
Binh sĩ kia vội vàng giúp y hạ cửa kính xuống. Gió lạnh ban đêm lùa vào khoang xe, thổi lên mặt Hoắc Thận, khiến y càng lạnh đến thấu xương.
Nhưng như vậy cũng tốt!
Gió lạnh có lẽ sẽ giảm đi sự hỗn loạn trong y giờ phút này, khiến cõi lòng y trở nên thanh thản thêm chút ít.
Có lẽ y và cô bé kia thực sự chẳng hề có quan hệ gì cả, từ trước đến giờ cô ấy cũng chưa từng nói thích y, chưa hề đồng ý làm bạn gái y. Có lẽ, tất cả đều là do y tự mình đa tình thôi!
Kết cục trước mắt có lẽ cũng không tệ!
Y và cô, căn bản ngay từ ban đầu đã chẳng có hi vọng...
Như vậy cũng tốt!
Y tự an ủi chính mình, chính là, tuy đã rõ ràng mọi thứ trong lòng, mà lồng ngực y tại sao còn ẩn ẩn đau đến thế, tại sao vẫn không thể nào trút hết tâm sự trong lòng ra được?!
Y không quan tâm sao?
Không! Y căn bản đã quan tâm đến mức sắp phát điên rồi!
Chỉ là đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy, y cũng đã quen rồi. Càng để ý, càng phải tỏ ra bình thản!