Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 643




Phù Tang trợn mắt:

- Lâu Thần Hi, em thật sự cho rằng trò chơi tình cảm này là do nhan sắc quyết định sao? Hơn nữa, nếu mà chị không xinh đẹp, thì trên thế giới này chẳng có cô gái nào đươc coi là xinh đẹp nữa rồi! Điểm tự tin này, chị vẫn có!

- Ô! Nếu chị đã tự tin như thế, thì tại sao khi đến trước mặt Hoắc Thận lại cụp đuôi vào vậy? Bộ dạng không có lấy một chút tiền đồ!

- Chị cũng muốn biết tại sao, tự nhiên chị lại trở nên không có chút tự tin như vậy! Hồi trước thật sự không cảm thấy, nhưng từ sau khi thích Hoắc Thận, chị luôn e sợ bản thân có quá nhiều khuyết điểm, lo sợ rằng bản thân thế này cũng không được, thế kia cũng không xong! Cái cảm giác này thực sự vô cùng kì lạ!

- Tình yêu có thể dễ dàng khiến người ta trở nên tự ti! Đúng rồi...

Lâu Thần Hi nói đến đây, giống như chợt nhớ lại một chuyện vô cùng quan trọng, liền hỏi Phù Tang:

- Du Thần thì sao? Chị thực sự không thích anh ta một chút nào sao?

Phù Tang nhíu mày một cái:

- Làm sao đang nói chuyện vui vẻ, lại nhắc đến anh ta làm gì?

Lâu thần Hi nhún nhún vai:

- Không có gì cả! Chỉ là anh ta cứ luôn đến tìm em!

- Tìm em? Anh ta muốn làm gì?

- Còn có thể làm gì! Chính là muốn em làm mối cho hai người! Du Thần vẫn luôn thích chị, chị cũng không phải không biết, những ngày này, anh ta cứ truy hỏi em, chị rốt cuộc như thế nào rồi, sao bỗng nhiên lại như biến thành một con người hoàn toàn khác! Nói rằng rõ ràng hồi trước chị cũng thích anh ta, sao bây giờ nói thay đổi liền thay đổi ngay được.

Phù Tang đỡ trán:

- Chuyện này là chị có lỗi với anh ta, chị cũng không nghĩ tới mọi chuyện cuối cùng lại trở thành như thế này..

- Em thấy, anh ta vẫn chưa dứt ra khỏi chuyện này, chị có muốn tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với anh ta không?

Phù Tang gật đầu:

- ...Ừm, đợi sau khi khai giảng đi! Bây giờ trong đầu chị là một đống hỗn độn! Nói thật, chị và Hoắc Thận...

Nói đến Hoắc Thận, cảm xúc của Phù Tang lại càng thêm sa sút.

- Vốn dĩ, nếu anh ấy không đi, chị cảm thấy giữa chị và anh ấy còn có chút hi vọng, nhưng anh ấy đi như thế, chị cảm thấy hi vọng trở nên vô cùng mong manh! Hai bọn chị cách nhau quá xa, cộng thêm anh ấy thì bận công việc, chị thì lại bận học hành, phải không?

- Chuyện này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, chị cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao học hành mới là chuyện quan trọng nhất.

- Đúng, bây giờ chuyện quan trọng nhất là học hành! Phải rồi, chị dự định học kì sau sẽ ở nội trú tại trường.

- Nội trú? Tại sao? Bố mẹ chị sẽ đồng ý chứ?

- Sẽ đồng ý! Bọn họ đang mong còn không được nữa là! Trong trường học có các thầy cô giám sát, ba mẹ chị ngược lại sẽ càng yên tâm hơn nhiều.

- Cái này cũng đúng. Nếu chị muốn ở nội trú, vậy em sẽ thương lượng với bố mẹ, em cũng muốn ở nội trú!

- Em ở nội trú?

Khuôn mặt Phù Tang tràn đầy vẻ không tin.

- Chị thấy hay là thôi đi! Cho dù bố mẹ em có đồng ý, anh của em cũng sẽ không đồng ý đâu.

- ...Cũng đúng.

Lâu Thần Hi cau đôi mày thanh tú.

- Anh em còn quản em chặt hơn cả ba mẹ em, chị nói xem có phải vì em bé nhất nên anh ấy bắt nạt em không!

- Anh em chỉ bảo vệ em!

- Hứ! Em thấy anh em chính là theo chủ nghĩa quân phiệt!

- Em đúng là đồ không biết tốt xấu!

- Bây giờ em chỉ mong anh em mau chóng tìm chị dâu mang về nhà, như vậy chắc chắn anh ấy sẽ không có thời gian, không có sức lực mà đi quản em! Em sẽ được tự do!

- A! Đấy mới là lí do lớn nhất khiến em gán ghép linh tinh cho chị và anh trai của em!

Phù Tang nói xong, giơ tay nhéo một cái vào bím đuôi sam bên tai Thần Hi.

- Chị thấy em đừng mơ nữa, anh Nhật Lâm chính là kiểu đàn ông cấm dục, cả ngày không đến gần nữ sắc, em muốn thấy anh ấy yêu đương, chị thấy so với lên trời còn khó hơn! Em cũng không nhìn xem, những năm qua có bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị anh của em...bóp nát rồi!

Phù Tang làm động tác nắm chặt lòng bàn tay.

- Anh Nhật Lâm thủ đoạn vô cùng cay nghiệt! Hơn nữa, còn không chút nương tay.

- Đúng vậy!

Nói đến điều này, Thần Hi có chút ũ rũ cúi đầu.

- Thật sự không biết anh trai em thích kiểu con gái như thế nào?

- Anh Nhật Lâm bình thường đối với con gái chính là kiểu đến nụ cười cũng keo kiệt không muốn cho, nếu như muốn biết anh ấy thích kiểu con gái như thế nào...

Phù Tang lắc lắc đầu,

- Thật sự rất khó! Theo chị thấy, kiểu con gái như thế nào anh ấy cũng không thích! Đương nhiên, trừ Lâu Thần Hi em ra!

Nói đến điều này, Thần Hi vẫn là vô cùng đắc ý, cô nhếch nhếch đuôi mày, vênh mặt:

- Em là em gái ruột của anh ấy, anh ấy đương nhiên yêu thương em rồi!

Thần Hi vẫn luôn cho rằng Nhật Lâm là anh trai ruột của cô, vì liên quan đến thân thế của Nhật Lâm, không có ai nói cho cô biết, mà tất cả người lớn trong cái nhà này, cũng luôn coi Nhật Lâm chính là con ruột của mình, vì vậy, Thần Hi sinh sau đẻ muộn đương nhiên sẽ không biết rõ thân phận thực sự của anh trai, luôn ngây thơ cho rằng Nhật Lâm là anh trai ruột của cô.

- Thần Hi, em nói Nhật Lâm anh ấy....

Trong đầu Phù Tang bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan.

- Anh ấy làm sao?

Thần Hi chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn Phù Tang, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

- Anh ấy sẽ không....

Phù Tang nói xong, lại nhìn về phía cửa một cái, giống như sợ rằng có người sẽ đẩy cửa bước vào, nghe thấy những lời cô nói, cô do dự một lúc, sau đó mới to gan tiến lại gần Thần Hi, nhỏ giọng thì thầm:

- Anh Nhật Lâm không phải là đồng tính chứ?

- ...Không phải đâu!

Thần Hi kinh ngạc há to miệng.

Con ngươi màu đen chuyện động qua lại, giống như đang nghĩ gì đó thật sâu xa, hồi lâu sau, Thần Hi giống như có thâm ý gật gật đầu:

- Phù Tang, thông qua sự nhắc nhở của chị, em cảm thấy thật sự có khả năng này! Nghĩ một chút, những năm qua, số lượng con gái theo đuổi anh em cũng coi như không thể đếm xuể rồi đúng không? Nhưng anh ấy từ trước tới nay còn không thèm nhìn người ta lấy một cái, trong ấn tượng của em, anh em thực sự còn chưa từng đến gần bất cứ người con gái nào, cũng chưa từng thấy anh ấy có vẻ mặt ôn hòa với ai, bên cạnh toàn là một đám con trai! Hơn nữa, thái độ của anh ấy đối với con trai hoàn toàn khác với con gái, em thấy anh ấy đối với con trai khá tốt, cũng không thể hiện ra khuôn mặt khó coi, còn chơi với bọn họ vô cùng vui vẻ..

Thần Hi càng nói lại càng cảm thấy chuyện này vô cùng kì lạ.

Phù Tang sợ rằng vì mình thuận mồm mà chọc vào tổ ong, vội vàng trấn an nói:

- Cũng không chắc chắn, cũng không chắc chắn, nói không chừng anh em bây giờ chỉ là không có tâm trạng yêu đương thì sao? Hoặc là, anh ấy sớm đã có người trong lòng rồi, vì vậy sẽ tự nhiên đối xử vô cùng lạnh nhạt với những người con gái khác!

- Có người mình thích rồi? Chị nói anh em á?

Thần Hi giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.

- Làm sao có thể! em ngày ngày ở bên cạnh anh trai em, em chưa từng thấy anh ấy có chút gì đó bất thường với cô gái nào! Em dám đảm bảo, anh ấy không có người mình thích!

- Cứ cho là không có người mình thích, đó cũng có thể là do anh ấy chú trọng học tập đúng không? Anh Nhật Lâm học vô cùng giỏi, những người học giỏi thường đều không có tâm trạng mà yêu đương.

- Cái này em nghĩ còn có thể! Con người anh em...lí trí thật sự khác với người bình thường. Có điều, cái này cũng chưa thể phủ nhận anh em là một người đồng tính!

Thần Hi nói xong, lại cho một miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai lộp rộp nói:

- Hôm nào em phải thử anh của em mới được!