- ...Vâng.
Lý Mạn Giai rất muốn nói thêm nhiều chuyện nữa, nhưng cô ta có tư cách gì để bắt người ta ở lại đâu? huống hồ bên cạnh y lúc này còn có một vị hôn thê đang chờ nữa!
- Tạm biệt...
- Tạm biệt!
Hoắc Thận nói xong thì ôm Lục Phù Tang đi thẳng.
Nhìn bóng họ bỏ đi Lý Mạn Giai lặng im một lúc, trái tim giờ này quặn thắt cả lại.
Hoắc Thận thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi! Y không còn là thiếu niên ngông cuồng chính mình từng quen nữa! Trong đôi mắt sâu thẳm kia đã không còn sự kiêu ngạo vô lối mà đã được thay bằng trầm ổn và bình thản.
Quan trọng nhất là chàng trai đào hoa đó giờ lại còn muốn kết hôn nữa! Y đồng ý kết hôn! Đồng ý để một cô gái trói buộc mình cả đời!
Cô gái đó... thật sự tốt đến thế sao? Nhưng vì sao cô gái đó không thể là bản thân cô ta được chứ?
Cô ta yêu y nhiều năm như thế rồi! Thậm chí vì y mà... trả giá quá nhiều...
Lý Mạn Giai nghĩ đến đứa trẻ đã mất đi, càng nghĩ càng không cam lòng.
Cô ta yêu người đàn ông này, muốn có được y! Đã qua nhiều năm nhưng vẫn cứ cố chấp nhớ kỹ y!
...
- Chuyện vừa rồi xin lỗi cô.
Hoắc Thận giải thích với Lục Phù Tang.
- Chuyện gì chứ?
Lục Phù Tang lại giả ngơ với y.
- Chuyện nói cô là vị hôn thê của tôi ấy.
Lục Phù Tang nhướng mày đáp:
- Không sao! Dù sao tôi cũng không bận tâm đâu! Nhưng mà... cô ta là ai thế? Có vẻ anh rất quan tâm chuyện của cô ta nhỉ.
- Quan tâm?
Hoắc Thận nghe thế chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tôi đâu có quan tâm cô ta, nói một cách vô tình thì... tôi chưa từng quan tâm cô ta.
- Cô ta không phải một trong những cô bạn gái trước đây bị anh phụ bạc chứ?
Cô to gan nói ra suy đoán của mình.
Hoắc Thận gật đầu, không hề giấu cô:
- Ừ.
- ...
Nói đúng rồi!
Hay lắm! Lục Phù Tang thừa nhận lúc nghe y đáp phải trong lòng cô vẫn thấy rất khó chịu.
Dù biết đó đều là chuyện quá khứ của y, chính cô không nên để ý nhiều, đương nhiên là giờ cô cũng không có tư cách để ý, nhưng bình dấm chua trong lòng cô vẫn cứ nghiêng rồi.
Tuy nhiên dù cô có ghen tị tới đâu thì cũng không dám thể hiện ra mặt mà chỉ cười ha hả với y:
- Trông cô ta có vẻ vẫn còn thích anh đấy!
Lúc Lục Phù Tang nói câu này thật ra vẫn trộm quan sắt sắc mặt của Hoắc Thận.
Tiếc là cô phải thất vọng vì y không hề để lộ cảm xúc gì, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh đến kỳ lạ:
- Tôi và cô ta không có khả năng đó.
- Vì sao? Tôi cảm thấy anh đối với cô ta... không thể nói là quan tâm nhưng cũng không phải là không quan tâm. Lúc thấy cô ta anh còn giật mình đấy, không giống như chẳng hề bận tâm đến người này chút nào.
Cô quả thật đã quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Có cách nào chứ? Thứ gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn đáng sợ thế đấy!
Hoắc Thận nhìn sâu vào mắt Lục Phù Tang, ánh mắt sắc bén khiến cô phải kinh ngạc.
Rồi sau đó chợt nghe y nặng nề lên tiếng:
- Cô ta đã từng... có thai với tôi.
- ...
Chân cô suýt thì khuỵu xuống.
May là Hoắc Thận nhanh tay kéo được eo cô lên.
Cô nhìn y, chỉ thản nhiên đáp một từ “Ừ” rồi lặng im.
Nhận thấy được cảm xúc của cô thay đổi một chút nên y hỏi:
- Sao thế? Không vui à?
Cánh tay ôm eo cô theo bản năng siết chặt lại.
Lục Phù Tang gượng cười:
- Sao tôi phải không vui chứ! Đây là chuyện của anh mà, sao tôi có thể không vui được? Dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với tôi, đúng không nào?
Cô vô tư tới mức vô tâm vặn lại.
Hoắc Thận nhìn nụ cười của cô mà thấy khó chịu trong lòng.
Lúc cô không nói năng gì y chỉ sợ cô sẽ bận tâm.
Nhưng hôm nay lúc cô nói mình chẳng bận tâm thì y lại hy vọng cô sẽ bận tâm một chút cũng được.
Chỉ là cô thật sự chẳng hề để ý đến!
Giống như cô vừa nói, chuyện đó với cô cũng chẳng có quan hệ gì hết.
Mắt Hoắc Thận tối đi, bàn tay to lớn buông eo cô ra:
- Nào, tự mình thử xem có trượt được không đi.
- ...Ừ.
Lục Phù Tang thả tay Hoắc Thận ra rồi ngửa người về sau, cả người cô như mũi tên đã lên dây, nhanh chóng phóng đi, kết quả thì —
“Rầm —” một tiếng rồi chỉ thấy cô đã ngã chổng vó lên trời.
Nước mắt thoáng cái rơi xuống.
Thế nhưng rõ ràng cô không hề bị đau, không biết vì sao lại muốn khóc thế chứ?
Từ bao giờ mà Lục Phù Tang cô lại trở nên yếu đuối thế này?
- Có đau ở đâu không?
Không biết Hoắc Thận đã trượt tới gần từ bao giờ, y ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mày kiếm cau chặt lại, lo lắng hỏi:
- Ngã đau lắm à?
- ...Không.
Lục Phù Tang đáp lại, không biết sao mà nước mắt lập tức trào ra, cô đột nhiên vươn tay ôm cổ y rồi làm nũng:
- Đau quá!
Hoắc Thận nhanh chóng ôm cô rồi đau lòng hỏi:
- Đau ở đâu? Để tôi đưa cô tới phòng y tế.
- Chỗ nào cũng đau...
Trái tim đau nhói! Thế nên hại cả người cô chỗ nào cũng đau hết!
- Để tôi xem nào!
Lục Phù Tang rời khỏi lồng ngực y, vừa lau nước mắt xong lại thút thít mở miệng:
- Tôi đùa anh đó!
- Đùa tôi á? Thế sao cô vẫn khóc nhè thế? Thật hay giả đấy? Cô mà ngã bị thương thì không được cố chịu đâu đó!
Hoắc Thận nghiêm túc nói với cô như vậy.
- Thật mà, tôi không bị thương. Tuyết dày thế này làm sao ngã bị thương được chứ!
Chóp mũi cô còn hơi hồng hồng, bộ dáng thê thảm khiến người ta chỉ cần nhìn là đã thấy thương rồi.
Hoắc Thận giơ tay định véo mũi cô một cái nhưng thấy cô thế này lại không nỡ xuống tay, cuối cùng y còn giúp cô lau đi nước mắt lấm lem trên mặt:
- Nếu không bị thương thì còn khóc gì chứ?
- ...Tôi... tôi sợ.
Lục Phù Tang nói dối.
- Sợ?
- Đúng thế! Tôi... tôi sợ đấy! Trước đây chưa từng ngã thế này mà. Anh đỡ tôi dậy đi, chúng ta đi chơi tiếp.
- Để tôi đỡ.
- Ừ!
...
Hai người chơi đủ trò trên núi, đến tận chín giờ tối mới về lại khách sạn.
- Cô tắm trước đi! Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.
Hoắc Thận lấy cớ rồi vội đi ra ngoài luôn.
Lục Phù Tang không nói nhiều, cô mở vali lấy một bộ áo ngủ đẹp nhất rồi vào phòng tắm.
Bất kể là áo ngủ hay quần áo bình thường thì cô đều chọn loại đẹp nhất, tốt nhất mới mang đi.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm dội xuống khiến cô khoan khoái nho nhỏ giọng hát.
Dù hôm nay có chuyện làm cô hơi khó chịu nhưng chuyện nhỏ đó cũng không thể ảnh hưởng tới niềm vui khi cô và Hoắc Thận đi chơi chung. Thế nên tính đi tính lại thì hôm nay vẫn rất vui! Trong mắt cô thì chỉ cần mình và Hoắc Thận ở cùng nhau, dù cho không làm gì cũng đã đủ vui rồi!
Hai mươi phút sau cô mới tắm xong.
Lau khô nước trên người, lúc định mặc quần áo cô mới phát hiện ra mình quên mất không lấy đồ lót vào!
Xấu hổ chết mất!
Lục Phù Tang chỉ đành ló đầu ra ngoài, hô lên một tiếng:
- Hoắc Thận?
Không có người đáp.
- Hoắc Thận?
Vẫn không có ai trả lời.
Có lẽ y vẫn đang ở ngoài hút thuốc rồi!
Điếu thuốc này hút lâu thật đó.
Lúc này cô mới rón rén đẩy cửa phòng tắm rồi ra ngoài.
Vali đã được Hoắc Thận cẩn thận đặt vào tủ, Lục Phù Tang cúi người lật tìm đồ, nhưng cô kinh ngạc phát hiện mình...
Quên mang đồ lót rồi sao?!
Không thể nào? Cô mất nhiều thời gian chuẩn bị hành lý thế chẳng lẽ đến đồ lót cũng quên mang sao? Không đến mức tự hại mình thế chứ?
Cô vội vàng lục tung vali để tìm đồ.
Đúng lúc này cửa bật mở, theo sau đó là Hoắc Thận bước vào trong.
Thật ra y vẫn tính đủ thời gian cho cô nhóc này tắm giặt xong mới vào, nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng kích thích thế này...
Lục Phù Tang càng không ngờ được y sẽ bất ngờ xuất hiện như thế:
- Tôi... tôi... tôi... anh... anh...
Cô hoảng hốt đến mức lắp bắp không nên lời, chỉ luống cuống vớ đại một bộ quần áo rồi quấn lên người, ý đồ che lấp sự xấu hổ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đã quẫn đến mức đỏ bừng cả lên.
Nháy mắt tim Hoắc Thận cũng đập rộn ràng, nhưng rất nhanh y đã bừng tỉnh, vội vàng bĩnh tĩnh rồi thản nhiên lên tiếng:
- Tôi nghĩ cô phải tắm xong rồi cơ.
Giọng y cũng đã khàn đặc rồi.
Vừa rồi chỉ là thoáng nhìn qua thân thể cô, nhưng y vẫn thấy rất rõ từng đường cong...
Cô nhóc này dù còn ít tuổi nhưng dáng người có thể nói là báu vật của trời rồi, lại thêm hai bầu ngực trắng nõn như ngọc...
Cổ họng y thắt lại:
- Lát nữa tôi lại về!
- Tôi quên mang đồ lót rồi!
Trước khi y ra ngoài cô kịp hô lên một tiếng.
- ...
Hoắc Thận nhìn cô trân trối.
Cô vô tội nhún vai:
- Chắc là vui quá nên quên khuấy mất.
- Giờ sao đây? Tối nay giặt sạch kịp không?
Hoắc Thận đi tới, vừa nói vừa cởi ác khoác rồi trùm lên cho cô, sau đó dặn dò:
- Quấn người kín vào!
Ý ngoài lời là bảo cô mau mau che bớt những chỗ không nên lộ ra đi.
Lục Phù Tang vội lấy áo y quấn kín người lại.
Cô vẫn hơi ngại:
- Không biết có khô kịp không nữa! Lát nữa tôi mang ra điều hòa phơi xem sao...
- ...Ừ.
Hoắc Thận khàn giọng đáp, rồi lại hỏi:
- Giờ thì sao? Giờ cô mặc cái gì?
- ...Không mặc.
- ...Lục Phù Tang!
Lông mày Hoắc Thận giần giật:
- Cô có thể đề phòng đàn ông một chút không hả?
Hoắc Thận giống như bức bối lắm rồi!
Không chỉ là tính tình mà còn cả cơ thể y nữa.
Cô nhóc này rốt cuộc là không hề đề phòng y hay thật sự không coi Hoắc Thận y là đàn ông đây?
Bất kể là lý do nào cũng khiến y nóng hết cả người rồi!