Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 634




Năm giờ sáng, Hoắc Thận vẫn đang ngủ say thì bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức.

“Reng reng reng — Reng reng reng —— ”

“Reng reng — Reng reng —— ”

Tiếng chuông phá tan giấc mơ ngọt ngào, Hoắc Thận dù ngủ say thế nào thì cũng phải tỉnh rồi.

- Ai thế?

Sớm thế này đã mò đến nhấn chuông nhà người ta, quan trọng nhất là có lẽ trời vẫn chưa sáng đâu!

Hoắc Thận lim dim bò dậy khỏi giường.

Nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Lục Phù Tang xách một chiếc vali nhỏ đứng trước cửa nhà mình.

Hoắc Thận giật mình sửng sốt.

Y quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn Lục Phù Tang:

- ...Mới năm giờ thôi! Cô đến sớm thế làm gì?

- Đi chơi phải đi sớm một chút chứ!

Lục Phù Tang đẩy cửa rồi tự nhiên xách vali vào nhà:

- Anh chuẩn bị đồ đạc chưa?

Lục Phù Tang hỏi y.

- Chỉ đi hai ngày thôi mà, có gì cần phải chuẩn bị chứ! Mà cô đi hai ngày có cần mang lắm đồ thế này không?

Hoắc Thận vừa hỏi vừa tiện tay đóng cửa lại.

- Hai ngày thì tôi cũng phải có quần áo thay chứ lại! Nhưng vali của tôi chưa đầy đâu, nếu anh mang ít đồ thì nhét vào đây luôn đi, chúng ta để chung cho gọn, lại dễ mang theo, đúng không?

- ...Ừ.

Hoắc Thận mơ màng gật đầu, giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, y chỉ tủ quần áo của mình:

- Tôi chưa xếp đồ đâu!

- Thế để tôi làm cho! Anh đi rửa mặt đi!

Lục Phù Tang vội vã đẩy y vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

- Cô biết thu dọn không? Đừng để lúc cần thì lại quên hết đồ của tôi nhé.

- Anh muốn mang theo thứ gì thì nói đi, để tôi lấy cho!

- Hai bộ quần áo, đơn giản chút là được.

- Được rồi.

Hoắc Thận trong phòng tắm đánh răng rửa mặt còn Lục Phù Tang ở ngoài lại nghiêm túc mở tủ giup y chọn quần áo đi chơi.

Hai bộ đơn giản một chút.

Rất nhanh cô đã chọn xong, lại nghe Hoắc Thận nhắc với ra:

- ...Đừng quên lấy cả... quần lót nữa.

- ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phù Tang thoắt cái đỏ bừng lên.

Hoắc Thận lại lui đầu vào phòng tắm, Lục Phù Tang vội lục tủ của y lấy hai chiếc quần lót rồi tiện tay cuộn lại xong nhét vào vali của mình.

Mặt cô đã nóng như bị lửa đốt.

Đúng là xấu hổ muốn chết!

Nửa tiếng sau cả hai đã chuẩn bị xong xuôi để ra cửa.

Lục Phù Tang hiếm khi lại cẩn thận thế, chẳng những đã chuẩn bị sẵn nước uống mà đến bánh mì ăn sẵn cũng mang theo:

- Này, bữa sáng đó! Bánh mì nha!

Tay phải Hoắc Thận cầm vô lăng, tay trái cầm bánh mì cô đưa, rồi còn liếc cô một cái:

- Cô đi sớm thế ba mẹ cô biết không đấy? Còn nữa, cô nói sao để ba mẹ cho phép đi cùng tôi hai ngày một đêm vậy?

Chuyện này Hoắc Thận vẫn rất nghi ngờ.

Chỉ dựa vào cô nhóc này căn bản là không thể nào thuyết phục cha mẹ cô nổi!

- Tôi không nói với họ!

Lục Phù Tang đáp rất hồn nhiên.

- Cô chưa nói gì á?

Hoắc Thận suýt nữa thì đạp trượt chân ga:

- Cô chưa nói mà đã bỏ đi thì cha mẹ sẽ lo lắm biết không?

- Đây gọi là tiền trảm hậu tấu, sợ gì chứ! Tôi mà nói thật thì còn lâu ba mẹ mới cho tôi ra ngoài! Tôi có ngốc đâu!

Cô nói xong cắn một miếng bánh to, bỗng lại nhớ đến gì đó nên chỉ thẳng mặt y:

- Anh đừng nghĩ chuyện tống tôi về đấy! Tôi chắc chắn không cho anh yên đâu!

Hoắc Thận nhìn chằm chằm cô, lúc lâu sau mới nói:

- Tôi có nói sẽ đưa cô về sao?

Lục Phù Tang kinh ngạc nhìn y:

- Không đúng nha! Theo cách hành xử của Hoắc Thận thì lúc này phải làm ầm lên đòi đưa tôi về mới đúng chứ? Tôi còn chuẩn bị lý do cãi nhau với anh rồi đó!

Y quay lại nhìn thẳng đường phía trước:

- Nếu đã ra ngoài rồi thì chơi cho vui vẻ đi.

- Đúng rồi!

Lục Phù Tang vui vẻ gặm bánh mì, lại bỗng như nhớ ra gì đó:

- Đúng! Anh biết không, tối qua cái đứa luôn khinh thường tôi lại gọi điện thoại cho tôi đấy. Nó xin lỗi tôi, còn hỏi tôi có cách nào mà thành tích tăng nhanh thế, xin tôi chỉ cho nó nữa!

Nói tới đây khuôn mặt trẻ con lộ ra vài phần đắc ý:

- Tôi nói với nó là tôi tìm thầy dạy gia sư cho mình, nhưng gia sư của tôi chỉ dạy một người thôi! Nhà khác không có cơ hội đâu, đúng không?

Lục Phù Tang quay sang hỏi Hoắc Thận, trong mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Hoắc Thận quay sang nhìn sâu vào mắt cô, trái tim bỗng loạn nhịp, lâu sau y mới gật đầu:

- Ừ, chỉ có một nhà thôi!

Nụ cười trên mặt Lục Phù Tang càng rạng ngời hơn:

- Thế học kỳ sau anh lại dạy tôi nữa nhé, tôi muốn vào mười hạng đầu! Không, ba hạng đầu chứ!

Cô đã cực kỳ quyết tâm rồi.

Hoắc Thận khựng lại:

- Học kỳ sau cô nhờ ba mẹ tìm một gia sư khác đi.

- Vì sao?

Lục Phù Tang giật mình nhìn y:

- Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh không muốn dạy tôi nữa à? Hay là ba mẹ tôi nói gì anh? Họ không cho anh dạy tôi sao?

- Không phải đâu!

Hoắc Thận không nhìn cô, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn thẳng phía trước:

- Học kỳ sau tôi bận lắm.

- Vội đến mức mỗi ngày không có một giờ cho tôi sao?

- ...Ừ.

Hoắc Thận nặng nề đáp lại.

- ...À.

Lục Phù Tang bĩu môi:

- Thế sau này... có phải tôi không thể mỗi ngày gặp anh nữa không?

Cô nhỏ giọng hỏi y.

Hoắc Thận ngập ngừng một lúc lâu mới khẽ ừ một tiếng xem như đáp lại.

Cô buồn bã nhíu mày:

- Thế được rồi! Dù rất khó chịu nhưng ai bảo anh bận làm việc chứ! Việc của anh quan trọng hơn mà! Nhưng mà anh phải hứa có thời gian là phải gọi cho tôi nhé! Nếu rảnh thì hẹn nhau đi chơi nữa! Tôi cũng hứa học kỳ sau sẽ cố gắng học tập, được không?

Hoắc Thận quay sang nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô nhóc kia, lời muốn nói cứ nghẹn trong cổ, rõ ràng rất muốn nói ra nhưng cuối cùng nhìn vào đôi mắt ngây thơ tràn ngập chờ mong kia y lại không thể thốt lên lời. Câu từ biệt đành giữ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng bảo:

- Ừ!

- Thế là được rồi!

Lục Phù Tang rất vừa lòng với đáp án này, khuôn mặt nhỏ lại rạng rỡ bởi nụ cười vui sướng:

- Dù sao tôi rảnh cũng đi tìm anh chơi được mà!

Thật ra Hoắc Thận muốn nói với cô y sắp phải đến thành phố T xa xôi rồi.

Đó là một nơi rất xa, không có máy bay, không có tàu cao tốc, chỉ có tàu hỏa chậm rì rì, từ chỗ này đi tới đó phải mất mười sáu tiếng ngồi xe lửa!

Bình thường y còn phải làm việc, còn cô thì bận đi học, sau này nếu họ muốn gặp nhau nào có dễ dàng thế?

Nhưng thấy nụ cười đơn thuần của cô là những lời này lại nghẹn trong cổ y. Không muốn làm mất hứng của cô thế nên mọi chuyện cứ để khi về y sẽ nói sau!

...

Chờ tới khi họ lái xe tới chân núi Đại Lân thì đã là giữa trưa.

Núi Đại Lân rất hiểm trở, đỉnh núi thì có băng đọng nhiều năm không hề tan.

Khách tới đây du lịch thì nếu có điều kiện thì thường hay chọn ở khách sạn bảy sao trên đỉnh núi, nơi đó có cảnh tuyết khiến con người có cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh, bên trong khách sạn cũng có khu trượt tuyết cá nhân thế nên càng hấp dẫn nhiều du khách tới tham quan hơn.

Chờ tới lúc họ ngồi lên cáp treo chuyên dụng của khách sạn để lên đỉnh núi thì đã là hai giờ chiều.

- Cho tôi hai phòng, cảm ơn.

Hoắc Thận đưa chứng minh thư của mình và Lục Phù Tang cho lễ tân.

- Rất xin lỗi thưa ông nhưng phòng chỗ tôi đã hết rồi ạ.

Lễ tân lễ phép xin lỗi họ.

- Thế hai phòng thường cũng được.

- Vâng!

Lễ tân cúi đầu kiểm tra trên máy.

Ba mươi giây sau —

- Thưa ông, rất xin lỗi nhưng giờ chúng tôi chỉ còn một phòng đôi...

Cô gái lễ tân nói với Hoắc Thận rồi lại quay sang nhìn Lục Phù Tang đứng bên cạnh:

- Xin lỗi quý khách nhưng giờ đang là ngày nghỉ nên phòng không có sẵn ạ.

Hoắc Thận bực mình nhíu mày.

Biết thế y đã đặt phòng trước trên mạng cho xong rồi.

Lần này đúng là không tính toán kỹ càng.

Y vỗ đầu Lục Phù Tang:

- Đi thôi! Chúng ta xuống núi, ở đó cũng có khách sạn được lắm.

- Không!

Lục Phù Tang nói xong lại cầm lấy chứng minh trên tay Hoắc Thận rồi đưa cho lễ tân:

- Lấy phòng kia cho chúng tôi đi!

- Không lấy!

- Lấy!

- Đừng đùa!

Khuôn mặt mới rồi còn điềm đạm của Hoắc Thận thoáng cái đã đen xì.

- Tôi không đùa!

Lục Phù Tang nói:

- Đã đến đây rồi mà không lên đỉnh núi xem cảnh tuyết, không cảm nhận nét độc đáo ở đây chẳng phải là mất công sao? Tôi vì thế mới đến mà! Một phòng thì một phòng chứ sao! Không phải là có hai giường à? Với lại chẳng lẽ hai chúng ta chưa từng ở chung một phòng đấy chắc?

Lục Phù Tang đứng cách Hoắc Thận khoảng nửa bước, cô ngửa đầu nói với y:

- Chúng ta trước đây còn ngủ chung một giường cơ mà! Có thấy anh lắm chuyện thế bao giờ đâu!

- ...

Lễ tân vội cúi gằm mặt xuống.

Ha hả! Câu chuyện mập mờ này đúng là không nghe thì tốt hơn mà.

Hoắc Thận liếc đám người đang nhìn họ một cách kỳ quái xung quanh, sắc mặt hiện rõ sự xấu hổ. Y lại nhìn con nhóc kia, cô vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên thẳng thắn, hoàn toàn không biết ngại ngùng là gì hết.

Hoắc Thận trầm giọng, giả ý trách cô:

- Chuyện riêng mà nói to thế làm gì, cô không biết xấu hổ à?

Lục Phù Tang lại vẫn bình tĩnh như thương, ngược lại còn hỏi y:

- Anh xấu hổ hả?

- ...

Con nhóc này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Hoắc Thận nhéo má cô:

- Đi nào! Cô muốn chơi thế nào thì chơi vậy!

- Hay quá! Lấy phòng đi! Tôi muốn ở phòng đó!

Lục Phù Tang cuối cùng vẫn đặt được phòng như mong muốn.

Lên phòng rồi Hoắc Thận vẫn không quên dặn nhân viên phục vụ:

- Nếu có phòng trống thì nhớ báo cho tôi biết ngay nhé!

- Vâng thưa quý khách.

Lục Phù Tang khó chịu bĩu môi rõ dài.

Cô đứng trong thang máy hỏi y:

- Anh không muốn ở chung phòng với tôi thế cơ à?

- Ừ, không muốn!

Hoắc Thận đáp mà không cần nghĩ.

Thang máy đóng lại, ấn số tầng, sau đó hai người vào phòng đã đặt.