- Lời này không được nói trước mặt ba con đâu! Ông ấy mà nghe thấy lại mắng con bây giờ!
- Mẹ...
- Con bị thế này rồi mà ba vẫn nghĩ cho nó à?
- Sao ba con lại nghĩ cho con khốn đó được chứ? Ba con chỉ là không muốn con lại chọc vào nó thôi! Không phải sợ con lại chịu thiệt thòi à? Như lần này ấy, làm lớn chuyện rồi lại để ba con phải lo lắng!
- Hừ!
- Con cũng không tin con khốn đó có bản lĩnh lớn thế! Có người đàn ông nào lại để ý một đứa dắt theo con ngoài giá thú chứ? Người quan trọng nào lại thích loại người như nó? Hai người tin nhưng con thì không đâu! Nếu Tần Mộ Sở có bản lĩnh thế thì sao tới giờ vẫn chỉ là bác sĩ thực tập được?
- Con nói cũng đúng. Thôi, thôi, có gì đợi về nhà lại nói! Con xem mới mấy hôm mà đã gầy thế này rồi...
- Không phải tại con khốn Tần Mộ Sở ban cho sao!
Bất kể Tần Triều Tịch bị bắt có liên quan tới Tần Mộ Sở hay không thì chuyện này cũng vì cuộc ẩu đả tại khách sạn Thuyền Buồm hôm ấy. Cô ta có thể không hận được sao?
...
Về đến nhà quả nhiên Lâm Lệ Lan tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn lớn cho Tần Triều Tịch thưởng thức.
Có lẽ vì quá đói nên lúc ăn cơm cô ta hùng hổ như đánh trận, bộ dáng đói khát này khiến Lâm Lệ Lan vô cùng đau lòng.
Nhìn con gái đáng thương thế bà ta lại càng căm hận Tần Mộ Sở hơn.
Vô thức liếc chồng mình đang ngồi chính giữa, bà ta nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Ông xã, hai hôm trước người nhà họ Lưu lại tới cầu hôn, không biết họ thích Tần Mộ Sở ở điểm nào mà nhất định phải chọn nó. Em bảo muốn gả Triều Tịch cho cậu cả nhà đó mà người ta cũng không chịu nữa!
Tần Triều Tịch nghe thế thì ngẩng đầu vẻ khó chịu, đang định nói gì đó nhưng thấy Lâm Lệ Lan nháy mắt với mình nên mới hiểu ra.
Câu sau đương nhiên là bà ta dùng để lừa gạt Tần Vệ Quốc.
Ông ta bực mình trừng mắt với vợ, nói giọng cảnh cáo:
- Học ngoan một chút đi, đừng có trêu vào con nhãi kia nữa!
- Đây thì có gì mà trêu chọc chứ! Em tốt bụng muốn làm mối cho nó thôi mà, anh lại còn trách em, cứ như em định đẩy nó vào hố lửa không bằng ấy!
- Nhà họ Lưu thế nào chẳng lẽ em còn không rõ à? Đây không phải hố lửa thì là cái gì?
Đúng thế!
Cậu cả nhà họ Lưu là ai chứ? Lưu Triết! Từng có ba đời vợ, người đầu tiên phát điên, người thứ hai đã qua đời, người thứ ba thì đột ngột mất tích. Thế nhưng mọi người đều hiểu tất cả những người vợ của hắn đều là bị hắn ép đến điên hoặc chết.
Thế nhưng làm gì có ai dám nói ra?
Bất kể là ở thành phố A hoặc Bắc Kinh nhà đó đều là một thế lực lớn, thậm chí có thể nói là một tay che trời cũng được, đối với chuyện như thế mọi người cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua mà thôi!
- Ba không thể nói vậy được.
Lúc này đến lượt Tần Triều Tịch gia nhập hàng ngũ thuyết phục:
- Ba nghĩ lại xem cậu cả nhà họ Lưu là người thế nào đi! Rồi lại xem Tần Mộ Sở là dạng người gì! Chị ta chính là loại đàn bà trơ trẽn. Năm đó còn đang đi học mà đã ngủ với người ta rồi lớn bụng, ba cho là người nhà họ Lưu không biết chắc? Con thấy họ nhìn trúng Tần Mộ Sở là phúc của chị ta rồi!
- Đúng rồi! Nhà họ Lưu là gia tộc thế nào chứ? Không chấp nhặt chuyện đó đã may mắn lắm rồi! Còn có, ông xã này, anh phải biết rằng nếu hôn sự này là làm tốt thì đường thăng tiến của anh sẽ càng rộng mở đấy! Anh nghĩ lại xem, nếu anh mà có nhà họ Lưu giúp thêm thì khác gì hổ mọc thêm cánh chứ...
Đúng như dự đoán, vừa rồi mặt Tần Vệ Quốc còn rất khó chịu nhưng giờ đã dịu hẳn đi:
- Con nhóc Mộ Sở kia cứng đầu lắm, liệu nó có nghe chúng ta rồi ngoan ngoãn đến nhà họ Lưu không? Nếu ép nó quá chỉ sợ người chịu tội vẫn là chúng ta thôi!
Tần Vệ Quốc nói xong lại nhìn con gái mình:
- Chuyện của Triều Tịch chính là ví dụ tốt nhất, chẳng lẽ con vẫn chưa chừa à?
- Ông xã, anh cho rằng chuyện đó có liên quan với Tần Mộ Sở thật sao? Mấy hôm nay em càng nghĩ lại càng thấy chúng ta bị nó lừa rồi! Lúc đó đã bảo phải thả Tịch Tịch ngay cơ mà, nhưng kết quả thì sao? Chúng ta vẫn phải đợi mấy ngày đấy! Có khi nào chuyện này không có liên quan tới nó mà chỉ là trùng hợp không?
- Con cũng nghĩ thế
- Con không tin một bác sĩ thực tập như chị ta lại quen biết nhân vật lớn nào đâu! Có khi nào mục tiêu của người ta không phải con mà là... ba đấy!
- Ba á?
- Có khi thế đấy!
Tần Triều Tịch gật đầu, tiếp tục nói:
- Kẻ thù của ba trên quan trường có thể là muốn mượn chuyện của con để cảnh cáo ba, chuyện này không phải không có khả năng. Ba thấy đúng không?
- Ông xã, nghe Tịch Tịch nói cũng có lý lắm, đúng là có khả năng này đấy!
- Sao lúc đó chúng ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ! Khó trách tên họ Hồ kia không chịu thả người mà cứ bảo là làm theo chỉ thị của cấp trên! Em thấy không phải cấp trên gì đâu mà do lão ta muốn làm anh mất mặt đó. Đây chẳng qua là giết gà dọa khỉ thôi!
Mặt Tần Vệ Quốc càng lúc càng khó nhìn, thấy vợ và con gái càng phân tích ông ta lại càng nghiêm túc hơn.
Thật ra chuyện hai người nói cũng rất có khả năng, trước giờ không phải ông ta chưa từng nghĩ, trên chính trường có vô vàn mối quan hệ khó nói, loại biện pháp giương đông kích tây thế này nhìn mãi đã thành quen, nhưng ông ta vẫn luôn tự an ủi mình, vẫn hy vọng đây là do đứa con gái lớn bày trò thôi, ít ra như thế còn dễ giải quyết hơn, chỉ là...
Tần Vệ Quốc nhíu mày, lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Lệ Lan này, hôn sự của Mộ Sở và nhà họ Lưu giao cho em lo liệu đấy!
Vừa nghe ông ta mở lời là Lâm Lệ Lan đã mừng rỡ đồng ý:
- Ông xã cứ yên tâm! Chuyện này em nhất định làm thật tốt cho anh xem!
So với Lâm Lệ Lan đang hồ hởi thì sắc mặt Tần Vệ Quốc vẫn không dễ nhìn chút nào, ông ta nhắc:
- Đừng nghĩ con nhãi kia dễ xử lý thế, muốn thuyết phục nó cũng không dễ đâu!
Lâm Lệ Lan có vẻ đã tính toán từ trước:
- Dù khó thế nào nó cũng là đàn bà thôi mà! Anh yên tâm, em có cách rồi!
- Vậy là tốt!
Sắc mặt Tần Triều Tịch hết sức hưng phấn, nghĩ tới chuyện không lâu nữa Tần Mộ Sở phải gả vào nhà họ Lưu rồi bị tra tấn lên bờ xuống ruộng là trong lòng cô ta đã vô cùng thoải mái rồi.
Thời gian một tháng nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng chẳng dài cho lắm.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi Lâu Tư Trầm đi công tác, lúc Tần Mộ Sở đi ngang qua văn phòng của hắn luôn không kìm được mà liếc qua một cái. Cô không biết chính mình đang chờ mong điều gì, chẳng lẽ mong cánh cửa này bật mở rồi người đó sẽ đi ra hay sao?
Nhưng lần nào cũng không thấy.
Đã qua ba mươi ngày nhưng hắn vẫn chưa tới bệnh viện.
Hết ngày ba mươi mốt vẫn không thấy bóng người đâu.
Ngày thứ ba mươi hai...
Ngày thứ ba mươi ba...
Một mạch tới ngày thứ bốn mươi vẫn không thấy hắn quay lại!
Không phải đã nói chỉ đi công tác một tháng sao? Đã sắp qua thêm nửa tháng nữa rồi!
Thật ra Tần Mộ Sở đôi khi bị kích động đến mức muốn gọi điện thoại cho hắn hỏi thăm xem sao, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Cô lấy tư cách gì mà gọi cho người ta chứ? Còn nữa, không phải người ta đi lâu vậy mà cũng chưa từng gọi về cho cô sao?
- Sở Sở, đang nghĩ gì thế? Sao ăn cơm mà trông cậu uể oải quá đi!
Thấy Tần Mộ Sở cứ chọc đũa vào bát mà không chịu ăn nên Lục Dung Nhan mới lo lắng hỏi thăm.
Vương Di cười trêu:
- Cậu ấy có phải mới uể oải một hai hôm đâu, từ lúc trưởng khoa Lâu đi là cũng mang theo cả linh hồn bé nhỏ của cậu ấy đi luôn rồi. Đã hơn nửa tháng so với dự kiến mà người ta còn chưa về nên Sở Sở nhà chúng ta làm sao nuốt trôi cơm được, nhỉ?
- ...Các cậu lại nói linh tinh rồi!
- Nhưng mà này, không biết trưởng khoa đi tận đâu nhỉ? Sao thời gian công tác dài thế không biết? Quái thật đấy! Mình hỏi trưởng khoa Lưu nhưng thầy ấy cũng không biết, chỉ biết trưởng khoa Lâu ra nước ngoài rồi thôi!
- Này! Các cậu nói xem có khi nào lần này trưởng khoa Lâu đi rồi cũng không quay lại nữa không?!
Nghe được lời này Tần Mộ Sở không khỏi giật mình, tay nắm chiếc đũa cũng chặt hơn.
- Chắc không đâu?
- Sao lại không thể chứ! Trước đây trưởng khoa Lâu luôn ở nước ngoài mà, anh ấy về đây cũng vì bị viện trưởng nài nỉ thôi, lần này có khi lại về thẳng Mỹ rồi ấy! Sở Sở, cậu không có tin gì của trưởng khoa thật à?
- ...Không.
- Mình chưa từng liên hệ gì với anh ta.
- Anh ta cũng không gọi cho cậu à?
- Đúng thế.
- Lạ thật! Sao giống như mất tích luôn ấy nhỉ.
Trong lòng Tần Mộ Sở rối hết cả lên chỉ vì cuộc nói chuyện này.
Vốn cũng không muốn ăn lắm giờ đã thành càng ăn càng khó chịu:
- Thôi, các cậu ăn đi! Mình về phòng trước đây.
Cô nói xong cầm cặp lồng đi về phía bồn rửa.
- Trông Sở Sở như thể đang buồn lắm ấy...
Nhìn bóng cô bỏ đi Vương Di không khỏi thở dài.
- Tại cậu ăn nói lung tung đấy! Nếu trưởng khoa không về nữa như cậu nói chắc Sở Sở sẽ đau lòng chết mất.