Dáng vẻ sợ sệt ấy, khiến y cảm thấy vừa thương lại vừa giận.
Lẽ nào cô nhóc này cố ý đến đây là để tự giày vò chính mình à?
Hoặc là đến để giày vò y!
Lúc này, nội tâm Phù Tang đang tiến hành một cuộc giằng co mạnh mẽ, cô cứ phân vân mãi, liệu cô có nên lâm trận bỏ chạy cho rồi hay không!
Đúng vậy! Chạy thôi! Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ bị dọa cho rớt tim ra ngoài!
Nhưng mà, trước lúc bỏ chạy, cô vẫn phải nhìn lại người ta một cái nhỉ?
Thế là Phù Tang lấy lại can đảm, mở mắt ra để nhìn xem Hoắc Thận ở phía trước.
Nhưng mà Hoắc Thận, người đâu?
Sao mới nhắm mắt lại, người đã biến mất rồi?
Phù Tang nhướn cổ lên nhìn, thì một cái đầu đẫm máu bỗng xuất hiện một cách đột ngột trên màn hình, cô hoàn toàn không thể đoán trước được, sợ đến mức hét toáng lên, nhấc chân định bỏ chạy, đang muốn đứng dậy thì bỗng một cánh tay săn chắc đưa về phía cô, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, đầu của cô đã được một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy, sau đó cả người vùi vào trong một bờ ngực vừa ấm áp vừa săn chắc, tiếp đó một chiếc áo vest đen của đàn ông được che lên của mặt cô.
Thoạt đầu, Phù Tang vốn định hét lên, nhưng âm thanh phát ra từ trong cổ họng, đã được cô chặn lại kịp thời.
Bởi vì ngay sau đó, cô đã nhận ra người đàn ông ở bên cạnh mình.
Bởi vì mùi hương của y, hơi ấm của y, Phù Tang không thể quen thuộc hơn nữa, vậy nên cho dù không nhìn rõ gương mặt của y, cô vẫn có thể chắc chắn được rằng người đó... là y.
Giây phút đó, Phù Tang cảm thấy trái tim trong lòng ngực mình, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài vậy, cảm giác này và cảm giác tim đập nhanh do sợ hãi quá mức lúc nãy là hoàn toàn khác nhau.
Lúc nãy là sợ hãi, còn bây giờ là bất ngờ.
Gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng ngực ấm áp và săn chắc của y, tham lam ngửi lấy mùi hương của riêng y, mùi hương nam tính đặc biệt dễ chịu ấy. Lúc nãy cơ thể còn cứng đờ vì sợ hãi, bây giờ cũng đã dần dần thả lỏng ra.
Cả người buông lỏng mềm mại trong lòng ngực y, chiếc đầu bị che lại trong áo khoác, tuy hơi khó thở, nhưng mà Phù Tang rất hưởng thụ sự thân mật hiếm có này với y.
Cô thật sự hy vọng rằng thời gian có thể dừng lại ở đây, hoặc là để thời gian của bộ phim kéo dài ra thêm tí nữa, thêm tí nữa...
Hoắc Thận ngồi trên hàng ghế trọng rạp chiếu phim, còn ôm một tiểu quỷ nhát gan mềm mại ở trong lòng, cánh tay dài ôm lấy bờ vai gầy nhỏ nhắn của cô, không động đậy, không lên tiếng.
Ánh mắt y vẫn luôn nhìn về phía trước, như đang nghiêm túc xem phim, nhưng chỉ có bản thân y là rõ nhất, tâm trí của y bây giờ không hề đặt trên bộ phim đang chiếu, mà là đặt vào cô nhóc đang nằm trong lòng mình!
Y tự thừa nhận rằng Hoắc Thận y từ nhỏ đến giờ phụ nữ vô số, trải qua không biết bao nhiêu là cô gái, y thậm chí còn chẳng nhớ rõ đã từng tiếp xúc thân mật với bao nhiêu cô, y cũng chẳng cô ý đếm thử, nhưng tuyệt đối không phải là số ít, tuy nhiên cho dù là như vậy, giờ phút này khi đối mặt với cô nhóc non nớt ở trong lòng này, chẳng qua cũng chỉ là cánh tay ôm lấy cô thôi, vậy mà Hoắc Thận lại cảm thấy hơi thở của y không được trơn tru lắm, cơ thể thì cứng đờ, bàn tay giữ lấy cô cùng với lòng ngực đang dán sát vào cô, đều giống như có pháo hoa đang bùng cháy...
Cảm giác tim loạn nhịp này, đối với Hoắc Thận mà nói là vô cùng xa lạ, không hề dễ chịu. Lúc này, y lại giống như một thiếu niên chưa từng trải qua sự đời vậy, thậm chí ngay cả chân tay của mình cũng không biết để đâu mới phải, bàn tay giữ lấy cô đã sớm thấm đẫm mồ hôi.
Hoắc Thận y từ khi nào lại trở nên hèn nhát trước mặt phụ nữ thế này?
Hoắc Thận buồn bực chau mày, cảm thấy vô cùng bất mãn với phản ứng non kém này của mình.
- Lục Phù Tang, rõ ràng là đồ nhát gan, sao còn một mình chạy đến đây xem phim ma? Tự mình muốn gây khó dễ cho mình phải không?
Hoắc Thận cúi đầu vì Phù Tang được anh che lại trong áo khoác.
Phù Tang chột dạ, không dám nhìn y.
- Tôi... tôi chỉ mua đại một tấm vé xem phim, ai mà biết vừa bước vào lại là phim ma! Ơ? Sao anh cũng ở đây thế?
Cô vẫn muốn giả ngốc.
Nhưng Hoắc Thận cũng không muốn vạch trần cô.
- Ừm, tôi cũng ở đây.
Thấy y không có ý định hỏi thêm, Phù Tang mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Anh phát hiện ra tôi từ khi nào?
Hoắc Thận nhíu mày, nheo mắt nhìn cô một cái.
- Từ lúc mới bước vào.
- ...
Phù Tang há hốc miệng đầy kinh ngạc, cảm thấy lúng túng.
Cô còn tưởng mình ẩn náu giỏi lắm! Nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của cô lúc mới bước vào, cô chỉ muốn đào ngay cho mình một cái lỗ để chui xuống thôi.
Vậy nên, dáng vẻ thảm hại và hèn nhát của mình thật ra đã sớm bị y nhìn thấy cả rồi?
- Đi thôi, ra ngoài trước.
Hoắc Thận nói rồi, muốn dắt Phù Tang đi.
- Hả? Cứ vậy ra ngoài? Phim còn chưa chiếu xong mà!
Phù Tang đương nhiên không muốn đi.
Khó khăn lắm mới có thể công khai dựa vào lòng y như bây giờ, nếu đi ra ngoài, cô làm gì còn cớ để gần gũi y chứ?
- Không phải cô sợ sao?
- Sợ thì sợ, nhưng tôi vẫn phải xem cho hết bộ phim! Nếu không xem hết, thì không phải là lãng phí tiền vé sao! Hơn nữa, tôi... tôi thích xem phim ma!
- Thích?
Hoắc Thận mặt đầy nghi hoặc liếc nhìn cô:
- Cô chắc chứ?
- Chắc, vô cùng chắc!
Phù Tang ở trong lòng y vội gật đầu.
Hoắc Thận cạn lời, cánh tay còn lại chống lên tay vịn và nâng má, lắc đầu:
- Thật không hiểu nổi con gái các cô, rõ ràng là sợ chết khiếp, vậy mà vẫn thích?
- ...
Cô nào đâu có thích! Cô còn ghét khủng khiếp nữa là đằng khác!! Nếu không phải vì y, sao cô có thể chui vào đây chứ? Hơn nữa tới bây giờ, ngoài nhìn thấy mấy cái đầu máu me đó ra, thì cô căn bản không biết là bộ phim quái quỷ này đang nói về cái gì!
Hoắc Thận hơi ngồi thẳng người lên, cúi đầu nhìn Phù Tang đang ở trong lòng mình.
- Nhưng mà, cô vùi đầu thế này thì có thể xem được gì?
- ...
Phù Tang có chút ngượng ngùng.
Lúc này, cô giống như anh hùng hảo hán bị ép lên Lương Sơn làm thổ phỉ vậy, muốn sợ cũng phải nhẫn nhịn.
Cô đành phải ra khỏi lòng y, ngồi thẳng dậy.
- Tôi... tôi đây chẳng phải vì hơi sợ sao? Anh không sợ à?
Hoắc Thận chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, mặt đầy cụt hứng, trả lời:
- Tôi chỉ cảm thấy bộ phim này khá là nhạt nhẽo.
Cuối cùng, liếc nhìn Phù Tang một cái, nói:
- Trình độ thưởng thức của cô thật sự cần phải được cải thiện.
- ...
Phù Tang chịu oan rồi.
- Đúng rồi! Anh sang đây rồi thì Lâm Vân Giai phải làm sao?
Phù Tang nhớ ra Lâm Vân Giai đang ở phía trước.
- Cái gì mà phải làm sao?
- ... Cô ấy sợ thì sao?
- Cô ta cũng không phải là bạn gái của tôi, sao tôi biết cô ta thế nào?
Câu này Phù Tang thích nghe, mặc dù có hơi máu lạnh, còn có chút tuyệt tình, nhưng mà cô thích!
- Nhưng mà, về phép lịch sự thì lát nữa vẫn sẽ về cùng nhau.
Hoắc Thận nói xong thì lén nhìn sang cô một cái, hỏi vu vơ một câu:
- Còn cô? Về bằng gì? Tài xế có đến đón không?
- Tôi lén đến đây, mẹ tôi còn tưởng là tôi đến chỗ anh học kèm rồi!
- Vậy lát nữa tôi tiện thể cho cô quá giang một đoạn!
- Được đó! Cảm ơn!
Phù Tang đang mong còn không được ấy chứ!
Một tiếng sau, bộ phim cũng kết thúc, Phù Tang đã sớm bị dọa đến mức lòng bàn tay toát hết mồ hôi lạnh, ngay cả sắc mặt cũng nhợt nhạt đi đôi chút.
- Có ổn không?
Đèn sáng, Hoắc Thận nhìn ra dáng vẻ kỳ lạ của Phù Tang.
Dưới ánh sáng tối, sắc mặt cô trắng bệt, Hoắc Thận vội đưa tay ra sờ vào trán cô, vẫn ổn.
- Rõ ràng là sợ mà còn cố chịu đựng! Cô có phải bị ngốc không hả?
Hoắc Thận quả thực hết cách với cô rồi.
- Tôi không sao! Tôi đâu có yếu đuối như thế.
Phù Tang nói rồi, định gỡ bàn của Hoắc Thận đang đặt trên tráng cô ra.
Cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay cô, Hoắc Thận cau mày, đưa ngược tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
- Còn nói là không sao, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh!
Hoắc Thận nói rồi móc ra từ trong túi quần một chiếc khăn tay màu nâu nhạt, cau mày, và lau sạch sẽ mồ hội lạnh trong lòng bàn tay cô.
Lau xong tay trái thì lại đến tay phải.
Phù Tang để mặc cho Hoắc Thận lau lòng bàn tay và mu bàn tay cho mình, cô hưởng thụ cái cảm giác được y “quan tâm”, “chăm sóc” này, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, giống như có viên kẹo đang tan chảy ở bên trong vậy.
Nhưng mà...
- Hoắc Thận, không phải tôi nói gì anh, nhưng mà bây giờ làm gì có người đàn ông nào còn mang theo khăn tay bên mình chứ? Anh thế này cũng... g-a-y quá nhỉ?
Hoắc Thận lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, cảnh cáo một câu:
- Chú ý cách dùng từ của cô!
- ...
Phù Tang thè lưỡi.
Chẳng phải cũng chỉ nói anh ta một câu “ gay” thôi sao! Đến nỗi hung dữ vậy không?
Hoắc Thận nói:
- Có phải trong mắt cô, đàn ông hơi sạch sẽ một chút thì là gay không?
- Gần như là vậy.
- Hơ!
Hoắc Thận lạnh lùng nhếch mép, vứt cái khăn tay mà Phù Tang đã dùng vào lòng bàn tay cô.
- Giặt sạch rồi hẳn đưa tôi! Còn nữa, cái này tôi gọi là tiết kiệm tài nguyên, bảo vệ môi trường, có hiểu chưa?
- ...Biết rồi!
- Đi thôi! Đồ nhát gan!
Hoắc Thận nói rồi nắm lấy cổ tay của Phù Tang dắt đi ra ngoài.
Lúc bọn họ ra ngoài thì Lâm Vân Giai đã đợi ở bên ngoài rồi, nhìn thấy Phù Tang được Hoắc Thận nắm tay dắt ra ngoài, cô ta cũng sững sờ, trên mặt lộ vẻ không vui.
- Lục Phù Tang?
Lâm Vân Giai cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ấy sao có thể ở đây?
Bị Lâm Vân Giai nhìn với ánh mắt dò xét, Phù Tang thật sự cảm thấy rất ngại, trong một giây nào đó cô lại còn cảm thấy mình giống như một tiểu tam đang phá hoại chuyện tình cảm của người khác vậy? Không không không, chưa tới mức tiểu tam, nhưng mà là bóng đèn công suất lớn thì cô hoàn toàn xứng đáng.
- Sao cô cũng ở đây?
Lâm Vân Giai rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
- Tôi..., tôi là...
- Là tôi mời cô ấy đến.
Hoắc Thận mỉa mai, rồi giải vây giúp cô.
- Vừa hay là cô nhóc này cũng thích coi thể loại phim kinh dị này, cho nên tôi kêu cô ấy tới. Đi thôi, đưa các cô về nhà!
Hoắc Thận nói rồi, kéo Phù Tang đi ra ngoài.
Hoắc Thận không hề nắm bàn tay của Phù Tang, mà từ đầu đến cuối chỉ nắm lấy cổ tay cô.
Phù Tang cảm thấy biết ơn vì được y giải vây, lúc này cô hiếm lắm mới không om sòm, không gây khó dễ cho y, mà tự mình ngoan ngoãn leo lên ghế sau xe, nhường lại ghế bên cạnh chỗ lái xe cho Lâm Vân Giai.
Dù sao thì hôm nay cô cũng đã phá hỏng việc tốt của người ta.
Trong lòng cô ít nhiều cũng có chút áy náy.