Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 622




Hoắc Thận nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, vẫn có chút hoảng loạn.

Trong lòng y cứ không ngừng tự hỏi, đối với việc đó, bản thân thật sự là chưa từng nghĩ qua sao?

Y thật sự là chưa từng nghĩ qua, hay là chỉ tự khắc chế bản thân mình? Nếu như bản thân thật sự chưa từng nghĩ qua, thì lúc này tự nhiên tại sao lại đột nhiên hỏi cô khi nào cô mới tròn mười tám tuối?

Nhưng cho dù cô tròn mười tám tuổi rồi, thì có thể làm sao nữa chứ?

Trong lòng Hoắc Thận bỗng chốc lại phiền muộn lên, mốc lấy một điếu thuốc, châm lên, hít vài hơi, thử cho trong lòng mình bớt ngột ngạt đi.

............................................

Trái tim của Phù Tang, lại cũng vì như vậy, mà loạn lên hoàn toàn.

Tối hôm qua cô khó khăn lắm mới nhìn rõ ràng được bản thân mình, nhưng ai mà ngờ, còn chưa kịp bộc bạch ra thì đã bị y mạnh mẽ vứt một cái rơi thẳng vào trong sọt, cũng khiếng cho cô hôm nay hoàn toàn không thể bình tĩnh lại mà học hành cho đàng hoàng.

Cô giáo trên bục giảng giảng bài thanh thoát, trôi chảy, nhưng mà cô ở dưới lại đầy ấp tâm sự nghĩ đến người mà mình không nên nghĩ đến, đầy đầu đều là câu nói Hoắc Thận nói với cô.

Y nói, y chưa bao giờ coi Phù Tang cô là phụ nữ qua! Cũng chưa bao giờ có hứng thú gì với cô!

Đơn giản mà nói, y vốn không có yêu cô!

Cho nên, đoạn tình cảm này, chẳng qua chỉ có mình cô đa tình mà thôi!

Lúc trước, lúc cô thích Du Thần, cô chưa từng có nghĩ đến những chuyện bất an không ngừng như vậy đối với Du Thần qua, càng không giống như bây giờ lo được lo mất như vậy, cũng không để tâm là bản thân mình có phải đơn phương không, nhưng bây giờ, cô lại hoàn toàn thay đổi rồi...

Cô quan tâm Hoắc Thận, quan tâm mọi thứ của y! Càng quan tâm, tâm tư của y đối với mình...

Bởi vì một câu ‘không thích’ một câu ‘không có hứng thú’ của y, Phù Tang nhất thời cảm thấy cô giống như bị người khác đập thẳng vào vết thương bên trong tim mình vậy, cả người cứ như mất hồn, không có một chút khí lực nào cả.

- Lục Phù Tang!

- Lục Phù Tang?!

Có người gọi cô, nhưng mà Phù Tang căn bản không nghe thấy, vẫn còn đang ở trong suy nghĩ của bản thân mà bay bổng.

- Phù Tang!!

Bạn học ngồi kế bên thực tại không nhìn tiếp được nữa, kéo Phù Tang một cái, nhắc nhở cô:

- Phù Tang, cậu làm gì vậy! Chủ nhiệm đang gọi cậu kìa!

- A?

Phù Tang lúc này mới định thần lại được:

- Có!

Cô liền lặp tức đứng dậy, thì nhìn thấy gương mặt đanh lại của cô Lý chủ nhiệm, không vui mà nhìn vào cô.

Cô Lý gõ gõ vào bảng đên, nói:

- Đây, em trả lời xem đề này phải giải làm sao.

Phù Tang có chút ngẩng người ra.

Vừa nãy cô luôn thất thần, làm gì mà biết được đề đó giải làm sao chứ?

Cô có chút áy náy:

- Xin lỗi, cô Lý, em không biết...

- Em đương nhiên là không biết rồi!

Mặt cô Lý đen lại như đít nồi vậy, cô tức giận mà đập quyển sách lên mặt bàn:

- Từ lúc mà tôi bước vào lớp gaingr bài đến giờ, em cứ luôn lơ ngơ ra, Lục Phù Tang, em quên là em đã đưa ra lời hứa gì với tôi rồi sao? Bây giờ cách thời gian thi cuối kì không còn mấy ngày nữa rồi, em còn không nghiêm túc mà nghe giảng nữa, thì làm gì hã? Là đang định từ bỏ sao? Hay là nói cho dù cuối kì thi không tốt, bị bạn học coi thường em cũng cảm thấy không sao cả?! Hay là nói, em định đến lúc thi cuối kì, thuận tay chép đáp án của bạn bên cạnh?

- Em không có!!

Phù Tang liền phủ nhận, lại biết mình tình ngay lý gian, cô có chút hối lỗi:

- Em xin lỗi, cô Lý, em sẽ chăm chú nghe giảng.

- Em không cần phải xin lỗi tôi, em nên xin lỗi chính bản thân em kìa! Thi cuối kì nếu như thi không tốt, người bị bạn học cười nhạo xem thường chính là em đó, không phải là tôi!

Đúng nha! Nếu như cuối kì thật sự thi không tốt, vậy thì nhưng lời vu oan cho cô thì càng khoa trương hơn, càng thêm khẳng định kết quả thi tháng của cô là do chép đáp án của người khác rồi.

Phù Tang hít sâu một hơi, để cho sự khó chịu trong lòng áp xuống, cô gật đầu cảm ơn một cái với cô Lý:

- Cảm ơn cô, em hiểu rồi!

- Trống vang không cần gõ mạnh! Ngồi xuống đi!

Phù Tang ngồi lại xuống chỗ ngồi của mình.

Trải qua sự nhắc nhở của cô chủ nhiệm xong, Phù Tang cuối cùng cũng bỏ được hết những thứ lộn xộn bên trong đầu của cô ra, tĩnh tâm lại, bắt đầu nghiêm túc học bài.

Phù Tang không dự định đi tìm Hoắc Thận, nói là tức khí cũng được, nói là muốn né tránh cũng được, nói chung là, Phù Tang không muốn đi làm phiền y nữa, chủ yếu là vì, còn không phải là sợ bản thân mình càng lún càng sâu sao.

Nhưng nếu như không học thêm, thì cô biết rõ bản thân mình có mấy phân mấy lượng, nghĩ muốn có một kết quả tốt ở kì thi cuối kì, e là một chuyện khó đó.

Phù Tang băng khoăng rất lâu, cuối cùng, vẫn là gọi điện thoại cho mẹ của cô.

- Sao mà giờ này lại gọi sang đây rồi? Tan học rồi sao?

Lục Dung Nhan nhận được điện thoại của con gái mình, ngay lúc cô đang nghỉ ngơi.

- Mẹ, con có một việc muốn làm phiền mẹ.

- Có việc gì, con nói.

- Mẹ giúp con tìm một gia sư đi!

- A?

Lục Dung Nhan còn tưởng là mình đã nghe nhần:

- Gia sư? Con không phải học cùng Hoắc Thận khá tốt đó sao?

- Anh ấy nói lúc này quá bận, không có thời gian giúp con ôn tập.

Phù Tang sớm đã nghĩ ra lý do rồi.

- Nhưng không phải con luôn không muốn mẹ tìm gia sư cho con sao? Sao hôm nay đột nhiên lại đổi tính rồi?

Lục Dung Nhan thật sự là tưởng mặt trời mọc hướng tây rồi.

- Mẹ! Con không phải là nói với mẹ qua rồi sao? Con cá cược với bạn học khi thi cuối kì, con nhất định phải thi tốt!

- Được, được! Vậy một lát nữa mẹ hỏi giúp con.

- Mẹ, tối hôm nay bắt đầu học! Con gấp.

- Được! Mẹ biết rồi! Sợ con rồi đó! Con căn bản là gấp gáp ôm chân phật!

- Vậy cũng tốt hơn là ôm góc tường mà!

- Ừ! Vậy coi như con có lòng, được rồi, mẹ nói cới con rồi, mẹ gọi điện thoại giúp con hỏi gia sư!

- Vâng! Cảm ơn mẹ!

Lần này, Lục Dung Nhan vui rồi.

Khó mà có được, con nha đầu đó cư nhiên lại tìm cô để nhờ cô tìm gia sư cho nó, xem ra lần này, trưởng thành không ít ra rồi, hay là, ở bên cạnh Hoắc Thận vài ngày, thì đổi tính rồi?

Ai mà biết được! Mà thôi thay đổi tốt lên là được rồi!

Lục Dung Nhan liền nhanh chóng tìm người liên lạc gia sư cho con gái!

Sau khi ăn cơm tối, Phù Tang mới nghỉ ngơi chưa đến ba mươi phút, gia sư đã đến tới cửa rồi.

Đó là cô giáo chưa đến ba mươi tuổi, đeo một cặp kính không gọng, trông như là một nha bác học vậy, nghe mẹ cô giới thiệt là, người ta là giảng viên tiến sĩ đó!

Lợi hại thật! Không có gì mà tuổi trẻ không làm được! Đến đây dạy thêm cho cô, thì có chút ủy khuất cho người ta rồi.

Cô giáo dạy cực kì tốt, chỉ là, Phù tang lại không thể nào mà bình tĩnh lại được, cô ngồi ngay bên bàn học, nhìn vào cuốn sách dày cộm trước mặt mình, bên trên đều lắp đầy những ghi chú nhỏ do Hoắc Thận giảng cho cô mà ghi lại...

Chữ viết của y, không thuộc về loại quá ngay ngắn ngăn nấp, như tính cách của y vậy, khá là cuồng dã, nhưng mà lại cực kì đẹp, để cho người ta chiêm ngưỡng!

Khiếng cho Phù Tang có vài lần nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào chữ viết của y trên sách, mà những gì gia sư nói bên tai cô, một chữ cô cũng không nghe vào tai.

Không phải là cô không muốn nghe, mà là thật sự là không có cách nào mà nghe vào tai được.

Cô đã cố gắng thử nghe giảng rất nhiều lần rồi, nhưng mà cuối cùng, hoàn toàn thất bại.

Mãi cho đến khi kết thúc tiết học, cô giáo ra về, Phù Tang từ phòng sách đi ra, cả người uể oải mà nói:

- Mẹ, ngày mai vẫn là đừng để gia sư đến dạy con nữa.

- Sao vậy? Cô giáo dạy không tốt sao? Cũng không tệ mà! Mẹ thấy tên tuổi cũng tốt mà!

- Không phải.

Phù Tang lắc đầu:

- Chắc là do con không quen thôi!

- Vậy có cần học thử vài tiết học không?

- Thôi đi! Con tự nghĩ cách vậy!

Phù tang cuối cùng cũng từ chối rồi.

Học hành mà phân tâm thì trực tiếp nghỉ học cho rồi, lãng phí tiền tài thì thôi đi, còn lãng phí thời gian của cả hai người nữa.

Phù Tang quay về phòng của cô, uể oải mà ngã người lên giường, mặt úp vào gối, cưỡng ép abnr thân mình đừng nghĩ nữa, nhưng mà càng như vậy, trong đầu cô càng nghĩ nhiều hơn...

Vẫn là tức giận, toàn TM không là, Hoắc Thận!!

Cô đại khái là trúng tà rồi!

.....................................................................

Ngày hôm sau---

Hoắc Thận sau khi luyện tập về nhà, mới vừa bước ra từ thang máy, ngoài ý muốn, lại nhìn thấy Phù Tang đang đứng trước cửa nhà của y.

Phù Tang ôm theo cặp sách, đầu cuối xuống, chân đá đá chân tường, nghe thấy tiếng thang máy vang lên, cô mới quay đầu nhìn lại.

Nhìn Hoắc Thận bước ra từ trong thang máy, cô dường như có chút hoang mang một chút, chỉ là, giây sau, đã hồi phục lại trạng thái tự nhiên.

Hoắc Thận cũng ngẩng ra vài giây, y vốn tưởng là không còn thấy được con nha đầu này rồi, thì bây giờ cô lại xuất hiện ở ngay trước cửa nhà y.

Ánh mắt của Hoắc Thận, có chút trầm lại, y bước đi về phía trước, đón lấy cặp sách từ trong tay của cô, sau đó quay người mở cửa.

Hai người, từ đầu đến cuối, ai cũng không mở miệng nói tiếng nào.

Hoắc Thận bước vào trong nhà, nhưng mà Phù Tang vẫn còn đứng ngẩng người ra ở bên ngoài, y nhắc cô một câu:

- Vào đây đi!

Phù Tang lúc này mới định thần lại, nhanh chóng bước theo vào trong nhà.

Hoắc Thận hỏi cô:

- Đã ăn cơm chưua?

- Chưa.

Phù Tang ngoan ngoãn mà lắc đầu.

- Muốn ăn cái gì?

- Sao cũng được.

- Đi thôi! Đi ăn cơm trước.

- ... Được.

Phù Tang ngoan ngoãn đi theo Hoắc Thận ra khỏi cửa.

Hoắc Thận đưa Phù Tang đến một nhà hàng trung hoa gần đó, trên đường đi, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện cả, không khí cực kì ngột ngạt, nhưng hiển nhiên, ai cũng không có ý định phá vỡ đi không khí ngột ngạt đó cả.

Mãi cho đến lúc ăn cơm, Phù tang mới cuối cùng nhịn không được nữa mà mở miệng ra nói trước:

- Hoắc Thận, anh có thể tiếp tục dạy thêm cho tôi được không? Cũng còn có hai tuần nữa thôi là thi cuối kì rồi.

Phù Tang do thám mà hỏi Hoắc Thận một câu, thanh âm rất nhẹ.

Hoắc Thận đưa mắt lên, nhìn cô đối diện đang cắn lấy đầu đũa, khuồng mặt cô đầy sự kì vọng.

Bạc môi y mín chặt, không gấp trả lời câu hỏi của cô.

Phù Tang nhìn thấy y không trả lời, lại tiếp tục nói:

- Tôi có thể trả tiền cho anh...

- ...

Gương mặt đẹp đẽ của Hoắc Thận phút chốc trở nên trầm xuống.

Phù Tang thấy vậy, liền nhanh chóng giải thích:

- Tôi biết là anh không thiếu tiền, tôi cũng không ý dùng tiền để kích bác anh, tôi... tôi...

- Cô tự coi mà làm đi, tôi thế nào cũng được.

Hoắc Thận đồng ý rồi, ngữ khí cực kì lạnh băng.

Nhưng tiếng đồng ý của y, lại khiếng cho trái tim của cô được lắp lên một tầng băng, mà tầng băng đó lạnh đến nỗi từ tim cô lạnh thẳng xuống chân.

Cảm giác này, rất kì lạ! Rõ ràng là do cô đề nghị, rõ ràng là cô gấp gáp muốn phân rõ quan hệ với y, làm sao mà quay đầu một cái người không vui lại là cô rồi? Lục Phù Tang cô khi nào mà biến trở nên như vậy rồi?