Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 616




Xe từ bên ngoài đến thường không được phép tiến vào phân khi.

Xe dừng lại ở bên ngoài, Phù Tang xuống xe:

- Chú Lý, chú về trước đi! Buổi tối con nhờ bác cả của con đưa con về là được rồi!

- Cô chủ nhỏ, tôi đích thân đưa cô về tôi mới an tâm.

- Con cũng đã đến đây rồi, chú có gì mà không an tâm chứ! Chú đi về đi, con muốn ăn tối xong mới đi!

Phù Tang phủi tay, biểu thị ý bảo anh ta rời đi.

- Vậy để tôi đích thân đưa cô vào trong, nếu không tôi thật sự không dám rời đi!

- ... Được thôi!

Phù Tang biết, bọn họ đều nghe theo lời của ba mẹ cô, trải qua sự việc lần trước, bọn họ làm sao mà dám để cô đi một mình chứ? Hết cách, Phù Tang chỉ có thể để tài xế đưa mình vào trong nhà của bác cả.

Phù Tang đi vào bên trong đại viện, không đi vào trong nhà, chỉ đứng ở phía ngoài, nói với tài xê:

- Chú Lý, đến đây rồi chú cũng an tâm rồi chứ? Được rồi, chú đi về đi!

- Vậy được.

Tài xế lúc này mới an tâ, lại nói thêm một câu:

- Thủ trưởng Lục nếu không đưa cô về thì cũng không sao, sau khi ăn tối tôi lại đến đón cô về cũng được.

- Không cần đâu, không cần đâu! Bác cả của tôi sẽ đưa tôi về mà, chú nhanh chóng đi về đi!

Phù Tang thực sự cảm thấy tài xế rất càm ràm, cứ y như là ba mẹ của cô vậy đó!

Những ngày tự do tự tại sau này của cô, e là khó có được rồi!

Phù Tang tiễn tài xế bằng ánh mắt xong, đang chuẩn bị chạy đi thì nghe thấy có người gọi cô từ trong nhà:

- Cô chủ?

- ...

Xong rồi! Vẫn là bị phát hiện rồi!

- Cô chủ, sao cô lại đến rồi?

Là dì Lý.

Phù Tang miễng cưỡng cười:

- Dì Lý, con... con đến để ôn tập!

- À! Là vậy sao! Vậy cô nhanh chóng vào nhà đi! Ăn cơm trước rồi mới ôn tập đi!

- Không cần đâu, con... con với Hoắc Thận cũng nhau ăn là được rồi! Nhanh chóng ôn tập rồi về nhà sớm, nếu không một lát nữa ba mẹ con lại lo cho con! Dì Lý, con đi trước nhé! Bái bai—

Phù Tang nói xong, cũng không đợi dì Lý trả lời, liền nhanh chóng chạy đi, hướng về phía nhà của Hoắc Thận, dì Lý vẫn còn đuổi theo mà nói gì đó, nhưng Phù Tang làm gì mà nghe lọt tai nữa, chỉ nhanh chóng chạy mất dạng.

Cô cảm thấy mình cứ như một phạm nhân vậy, tuy là cô biết mọi người cứ nhìn chằm chằm cô cũng bởi vì muốn cô tốt, quan tâm cô. Nhưng mà đối với cô mà nói, gánh nặng cũng khá nặng đó.

Phù Tang nhanh chóng chạt đến tòa thứ bay lô thứ tám.

Cô đứng đợi thang máy, mà đúng lúc, bên cạnh cô cũng có một người phụ nữ đang đứng đợi thang máy.

Khí chất của người phụ nữ đó không tệ, khiếng cho Phù Tang không kìm lòng được mà ngoái lại nhìn vài lần.

Ngũ quan của cô ta xuất chúng, tinh tế lại thanh thoát, lại thêm mái tóc dài thước tha, mang cho người khác một loại loại cảm giác mềm mại lại thoát tục.

Thật đúng là một giai nhân!

Đang lúc Phù Tang lén lúc chiêm ngưỡng, thì thang máy đến, người phụ nữ đó sải bước tiến vào thang máy, Phù Tang lúc này mới định thần lại, cũng nhanh chóng bước vào bên trong thang máy, vừa mới nhấn vào tầng năm, thì phát hiện tầng năm sớm đã được nhấn rồi.

Cho nên, người phụ nữ xinh đẹp này, cũng là đi đến lầu năm?

Lầu năm có hai hộ, một hộ là của Hoắc Thận, còn một hộ Phù Tang không biết là của ai.

Có lẽ, người phụ nữ này là người sống trong căn hộ còn lại nhỉ?

Phù Tang suy nghĩ lung ting, ánh mắt nhìn vào những con số từ từ biến đổi bên trong thang máy, nhìn thấy nó từng chút từng chút thay đổi...

‘Đinh’ một tiếng, đã đến lầu năm, cửa thang máy mở ra.

Phù Tang đeo theo cặp sách, đi về hướng nhà của Hoắc Thận, thì phát hiện, người phụ nữ phía sau cũng bước theo về hướng mình đang đi.

Tình trạng gì vậy trời? Không lẽ cô ta cũng đến tìm Hoắc Thận?

Phù Tang vô thức quay đầu, thì nhìn thấy người phụ nữ đó đang nhìn đánh giá cô.

Cuối cùng, vẫn là Phù Tang mở miệng trước:

- Cô cũng là đến đây?

Phù Tang chỉ chỉ cửa nhà Hoắc Thận.

Người phụ nữ cười cười:

- Đúng, tôi là đến tìm Hoắc Thận, nhưng mà bây giờ anh ấy vẫn chưa huấn luyện xong. Còn cô?

Người phụ nữ nói xong, nhìn đánh giá Phù Tang lại một lượt nữa, sau đó nói:

- Cô cũng đến để tìm Hoắc Thận sao?

- Ừ!

Phù Tang gật gật đầu.

Nhưng người phụ nữ đó vẫn nghi hoắc nhìn vào Phù Tang:

- Chắc cô vẫn còn là học sinh hã?

- Đúng! Có vấn đề gì sao?

Phù Tang lúc này trên người con mặc đồng phụ đi học, hai vai còn đeo cặp sách, người sáng mắt nhìn vào một cái thì có thể nhìn ra là học sinh rồi.

- Hoắc Thận là.....?

- Bạn!

Phù Tang trả lời một cách không chút do dự.

- Bạn?

Người phụ nữ đó dường như cảm thấy có chút lạ lùng, cười nhẹ, nói tiếp:

- Nhưng mà nhìn cô xem ra là vị thành niên nhỉ?

Lời này, Phù Tang chẳng thích nghe rồi, cô chau mày:

- Không lẽ vị thành niên thì không thể kết bạn rồi sao?

- Nhưng Hoắc Thận đã thành niên rồi! Cô và anh ấy kết bạn bè...

- Tôi không chê anh ấy già.

- ...

Lời này nói....!

- Vậy còn cô? Cô là gì của Hoắc Thận?

Phù Tang hỏi ngược lại cô ta.

- Tôi cũng là bạn.

Người phụ nữ đó cười nhẹ nói, sau đó lại bù thêm một câu:

- Có thể rất nhanh thôi sẽ thành... bạn gái của anh ấy!

- ...

What?!!

Phù Tang nhìn cô ta với vẻ mặt hơi kinh ngạc một chút.

Bạn gái của Hoắc Thận?! Tình hình gì vậy trời? Cho nên, cô ta hiện giờ là đối tượng.... ám muội của Hoắc Thận?

Không biết làm sao nữa, mà Phù Tang nhất thời liền cảm thấy không thích nối người phụ nữ trước mắt mình rồi, trong lòng cô bắt đầu ẩn lên một chút chua chua. Nhưng mà người ta cũng không có làm gì cô mà!

Đang nghĩ, thì đột nhiên, ‘đinh’ một tiếng vang lên, mang theo đó là người đàn ông mà hai người bọn họ đang đợi bước từ trong thang máy ra.

- A Thận!!

- Hoắc Thận—

Dường như là hai người cùng nhau đồng thanh mà gọi một tiếng, Phù Tang càng nhanh bước hơn mà bước tới chỗ y.

Hoắc Thận nhìn thấy thì đột nhiên không biết Phù Tang từ đâu mà xuất hiện tại đây, vẫn còn ngẩng người ra một cái, có chút nghi hoặc:

- Sao cô lại ở đây?

Tuy là không biết tại sao tiểu nha đầu này lại đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà mình, nhưng mà có một điểm y phải thừa nhận là, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của cô thì tâm trạng của y đột nhiên tốt lên không ít.

Nhìn thấy cô, nói là kinh ngạc, nhưng thực ra, chính xác hơn phải gọi là, kinh hỉ!

- Tôi làm sao thì không thể ở đây rồi!

Phù Tang nghiêng nghiêng đầu:

- Tôi vẫn là tìm anh để ôn tập mà!

Hoắc Thận nheo nheo mắt:

- Không phải cô nói là sau này không học với tôi nữa rồi sao?

- Tôi có nói qua sao? Khi nào vậy ta? Sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy nhỉ!

Phù Tang giở trò.

Hoắc Thận gõ gõ cái đầu của cô, chỉ cười cười, không nói gì cả, lúc này mới đi chào hỏi người phụ nữ phía sau lưng Phù Tang.

- Đến bao lâu rồi?

Y hỏi.

- Mới đến mà thôi.

- Giới thiệu một chút, Lục Phù Tang, cháu gái nhỏ của thủ trưởng, mấy ngày nay tôi phụ trách ôn tập cho cô ấy.

Hoắc Thận giới thiệu về Phù Tang xong, lại nói với Phù Tang:

- Lâm Vân Giai, cô gọi chị cũng được.

Chị? Phù Tang nhướng nhướng mày, không lên tiếng.

Gọi không nỗi!

- A Thận, chúng ta đi ăn tối thôi!

Lâm Vân Giai cười nói.

- Còn cô?

Hoắc Thận hỏi Phù Tang.

- Đã ăn tối chưa?

Phù Tang cười vui vẻ:

- Vẫn chưa đó! Đúng lúc, vậy thì cũng nhau đi ăn đi!

- ...

Hoắc Thận nhướng nhướng mày, thấp giọng nói cùng với cô:

- Cố ý, có phải không?