Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 610




Hoắc Thận ngước mắt nhìn Lục Phù Tang.

- Cô ngồi im để tôi ra đề bài nào! Y thấp giọng nói, Phù Tang lại thấy giọng nói của y rất quyến rũ.

Lục Phù Tang chớp chớp mắt.

- Anh không thể làm được à...

Tuy nói thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn về chỗ của mình.

Lục Phù Tang vừa lùi lại, Hoắc Thận bỗng cảm thấy dễ thở hơn nhiều, y không nhịn được nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô.

Da mặt cô trắng hồng, lại trơn bóng không chút tỳ vết, từng cái nhíu mày từng nụ cười đều lộ ra vẻ ngây thơ đặc trưng của trẻ con.

Rốt cuộc cô cũng chỉ là đứa con nít mà thôi! Hoắc Thận nhíu mày, thu hồi tầm mắt rồi bắt đầu tập trung ra đề cho cô.

Lục Phù Tang thì không nhịn được mà nhìn lén y.

Phải nói trông y đẹp trai hơn cả nam thần Du Thần cảu cô nhiều lắm! Vẻ điển trai của Hoắc Thận khác hẳn nét đẹp môi hồng răng trắng của mấy anh chàng đẹp trai khác.

Sau khi trải qua cuộc rèn luyện dành cho bộ đội, tuy mặt mũi vẫn còn nét ma mị, hoang dã nhưng lại rắn rỏi, đàn ông hơn.

Trên người tản ra hormon đàn ông mê người khiến cho các cô gái có xúc động...

muốn y đè lên cửa rồi cưỡng bức, chà đạp một cách thô bạo...

Nghĩ tới mấy thứ này, Lục Phù Tang đỏ hết cả mặt.

Trời ạ! Cô lại nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ nữa rồi!

- Xong rồi! Cô làm thử tôi xem nào! Ngay lúc đó, Hoắc Thận đưa sổ tay cho Lục Phù Tang, chợt y nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô thì hơi khó hiểu.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt cô đỏ bừng lên thế?

- Hả? Không có! Có gì đâu! Chắc do trời nóng ấy mà! Lục Phù Tang lúng túng đến độ muốn đào lỗ tự chôn mình luôn! Cô vội xoa xoa hai má đỏ bừng của mình.

Ôi! Nóng như lửa đốt ấy!

- Đưa đây nào, để tôi làm thử xem sao! Phù Tang lảng sang chuyện khác một cách gượng gạo, đoạn cô cầm lấy bài tập trong tay Hoắc Thận rồi cúi đầu làm bài.

Còn Hoắc Thận thì đứng dậy mở cửa cho thoáng khí.

Lục Phù Tang không ngờ, sau khi nghe Hoắc Thận giảng vài trang trong sách thì cô lại có thể làm được mấy bài tập y ra! Cô có chút đắc ý, hiếm khi cô có cảm giác thành tựu trong việc học hành.

Điều này khiến cô cũng hứng thú với việc học hơn hẳn.

Sau khi làm xong, cô kiểm tra thêm hai lần cho kỹ càng rồi mới đưa sổ cho Hoắc Thận xem, nói với vẻ đắc ý:

- Mời thầy Hoắc kiểm tra! Hoắc Thận liếc cô rồi nói:

- Xem chừng cũng chắc chắn quá nhỉ.

- Đương nhiên rồi! Phù Tang vỗ ngực nói:

- Tôi chưa từng chắc chắn như lần này đâu! Hoắc Thận càm lấy, kiểm lại thật kỹ rồi mới gật đầu nói:

- Làm khá lắm! Xem ra cô cũng hiểu kha khá những gì tôi giảng rồi.

Vậy thì chúng ta học tiếp.

Y trả sổ tay lại cho cô, kế đó cầm sách giáo khoa lên, bắt đầu giảng tiếp.

Lục Phù Tang nghe giảng rất nghiêm túc, trong lòng cũng thích thú.

Dần dà, hình như cô đã tìm được niềm vui trong học tập rồi.

Cảm giác thành tựu khi giải đề xong, kết quả đúng khó mà nói nên lời, nhưng Lục Phù Tang lại rất thích, cũng rất hưởng thụ cảm giác ấy! Vì thế, cô bắt đầu nghe giảng nghiêm túc hơn, chỗ nào không hiểu thì cô sẽ hỏi lại, cho tới khi mình hiểu rõ mới chịu bỏ qua.

Ngay lúc cô đang say sưa nghe giảng thì điện thoại trong túi bỗng reo lên.

Người gọi tới là...

Lục Phù Tang lè lưỡi.

- Bác cả của tôi! Lúc này Hoắc Thận mới sực nhớ tới chuyện giờ giấc, anh cúi đầu nhỉn đồng hồ trên tay, thế mà đã mười một giờ rưỡi rồi!

- Nghe đi! Để tôi đưa cô về.

Dứt lời, y bắt đầu dọn dẹp sách vở thay cho Lục Phù Tang.

Còn cô thì nghe điện thoại.

- Bác cả ạ!

- Ai đó? Trong điện thoại phát ra giọng nói nghiêm nghị của Lục Ngạn Sinh.

Phù Tang biết ông biết ai rồi mà còn cố hỏi.

Ngoài cửa còn có hai binh lính cảu ông! Sao ông có thể không biết ai nghe máy kia chứ?

- Bác cả à, con đang học mà! Cũng gần xong rồi, con sẽ về liền! Lục Phù Tang nói xong, lập tức cúp máy.

Cô không muốn nghe Lục Ngạn Sinh cằn nhằn chút nào.

- Tôi phải về rồi! Cúp máy xong, Lục Phù Tang cầm đống sách vở trên bàn rồi nói:

- Hoắc Thận, mai anh lại giảng bài cho tôi nữa nhé! Hoắc Thận nhíu mày nghĩ ngợi, một lúc lâu sau mới ừm, xem như đã đồng ý.

- Tốt quá rồi! Lục Phù Tang nghe thấy thế thì cực kỳ vui mừng.

Hoắc Thận vội nói:

- Sau này đừng học tới giờ này nữa.

Khoan nói tới chuyện ảnh hưởng việc luyện tập của y, nhất là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đêm hôm khuya khoắt thế này không tiện.

- Cô ăn tối lúc mấy giờ?

- Khoảng sáu giờ rưỡi.

- Vậy bảy giờ cô tới đây học hai tiếng, nghỉ ngơi một tiếng, tôi có thể chạy bộ vào buổi tối.

- Ừm! Thế cũng không ảnh hưởng tới việc tập luyện của anh.

- Về thôi! Để tôi đưa cô về.

Hoắc Thận dứt lời, anh lấy áo khoác trên ghế salon rồi đi ra ngoài.

- Không cần đâu! Chắn hẳn cấp dưới của bác cả tôi vẫn đang đợi ở bên ngoài.

Bọn họ đưa tôi về là được rồi.

Anh dạy kèm cho tôi chắc cũng mệt lắm rồi, anh ngủ sớm đi nhé! Phù Tang nói xong, cô còn vòng qua đấm lưng, nịnh nọt Hoắc Thận.

- Chắc thầy Hoắc cũng mệt chết rồi nhỉ! Anh mau ngủ đi! Tôi tự về được mà.

Hiếm khi thấy cô bé này lại biết quan tâm, chăm sóc như thế!

- Vậy thì thôi! Tôi tiễn cô ra cửa.

Lúc Hoắc Thận tiễn Lục Phù Tang ra cửa, quả thật hai người lính kia vẫn đứng canh ở bên ngoài.

Lúc nhìn thấy Hoắc Thận, hai người họ vội chào y một cách cung kính.

Y liền dặn dò:

- Phiền hai cậu đưa cô ấy về nhà an toàn nhé!

- Bọn tôi biết rồi, sĩ quan Hoắc cứ yên tâm đi!

- Ừm! Hoắc Thận gật đầu.

Lục Phù Tang vẫy tay chào:

- Mai gặp lại!

- Ngủ sớm đi.

Sau đó, Phù Tang ôm sách giáo khoa đi theo hai người kia.

Mãi tới khi bóng lưng cô khuất hẳn sau cửa thang máy, Hoắc Thận mới đóng cửa lại.

Cửa đã đóng, cô cũng đi rồi nhưng chẳng biết tại sao, dường như trong phòng vẫn còn vương hương thơm nhàn nhạt của cô, khiến cho trái tim Hoắc Thận rung lên...

Đoạn y bước lại gần cửa sổ, vén tấm rèm màu xám lên, nhìn xuống lầu thì thấy dáng vẻ tinh nghịch của Lục Phù Tang.

Có lẽ do trời lạnh cho nên hiện giờ cô đội nón lông, hai tay ôm sách mà nhún nhảy trở về nhà họ Lục.

Có thể thấy rõ tâm trạng cô đang rất tốt.

Hoắc Thận híp mắt lại, trong lòng thấy hơi hối hận, đáng ra y nên đưa áo khoác của mình cho cô.

Lúc Lục Phù Tang bước vào nhà, cô liền nhìn thấy Lục Ngạn Sinh đen mặt ngồi trong phòng khách.

Thật ra cô đã đoán được chuyện này từ trước!

- Nói đi! Tối nay con tới nhà Hoắc Thận làm gì? Chẳng lẽ con không biết nam nữ khác biệt sao? Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hai đứa tính làm gì hả?!

- Bác cả à, bác nói bọn con có thể làm gì đây?!