Lục Phù Tang bước vào nhà Hoắc Thận cứ như nhà cô vậy, chẳng có chút khách khí gì cả.
Cô cởi giày mình ra rồi mang dép bước vào trong nhà.
Hoắc Thận đơ mặt nhìn Lục Phù Tang mang đôi dép to đùng kia, bởi vì đôi đó chính là dép của y! Phù Tang lết dép chạy khắp nhà, khi thì ngó chỗ này, lúc thì nghịch chỗ kia, chẳng chút kiêng kị riêng tư của chủ nhà.
Hoắc Thận cảm thấy rất bất đắc dĩ, y đành nhường đôi đó cho cô, còn mình thì lấy đôi mới ở trong tủ giày ra.
- Hoắc Thận, đây là phòng của anh hả? Lục Phù Tang mở một phòng ra, rồi ló đầu vào, nhìn thoáng qua.
- Wow!! Cô nói với vẻ ngạc nhiên:
- Tạp chí thể thao nhiều quá chừng!! Lục Phù Tang bước thẳng vào phòng, tiện tay lấy vài quyển tạp chí trên kệ rồi lật xem vài trang.
- Dữ dội thật! Mấy quyển này cách đây bao nhiêu năm rồi thế? Hoắc Thận, hai quyển sách này còn lớn tuổi hơn cả tôi nữa này!! Thì ra anh thích thể thao nha! Hoắc Thận bước lại gần, y cầm lấy quyển tạp chí trên tay Lục Phù Tang bỏ lên kệ rồi nói:
- Cô tới đây đâu phải để lật tung nhà tôi lên thế.
Lục Phù Tang bĩu môi.
- Đồ ki bo! Mấy thứ này cũng là của cải của anh à?
- Mấy thứ trong phòng này rất đáng giá đấy! Cũng đúng thôi, ngàn vàng cũng khó mua được thứ y thích.
- Mau làm bài đi! Nói xong, Hoắc Thận mở toàn bộ sách giáo khoa với bài thi ra trước mặt Lục Phù Tang, đoạn y chỉ vào đó rồi nói:
- Ngồi xuống làm đi.
Làm nhanh còn về nhà nữa, đừng để bác cả cô lo lắng.
- Bác cả biết tôi ở nhà anh, chắc chắn bác ấy sẽ không lo lắng gì đâu.
- ...
Hoắc Thận nghẹn họng trước lời của Phù Tang.
Chính vì đây là nhà y nên bác cả cô mới lo lắng đấy!
- Cô làm bài đi, tôi đi tắm rửa trước đã.
Tuy Hoắc Thận vẫn chưa chạy được bao lâu nhưng cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi.
- Ừm, anh đi đi! Phù Tang ngoan ngoãn nằm sấp ra bàn, bắt đầu làm bài thi một cách nghiêm túc.
Sau đó, Hoắc Thận lấy một bộ đồ nhà từ trong tủ ra rồi bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, còn Lục Phù Tang ngồi bên ngoài thì đang cắn bút, vắt não làm bài nhưng cô đành bó tay.
Cô càng nghĩ thì trong đầu càng loạn, mọi thứ cứ rối như tơ vò!
- Hầy!! Không làm nữa! Thật là bực mình mà.
Lục Phù Tang chẳng có chút kiên nhẫn học hành gì cả.
- Hoắc Thận à...
Phù Tang bèn đứng dậy, bước tới trước cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm, Hoắc Thận vẫn đang tắm rửa.
Cô đứng dựa vào cửa phòng với vẻ chán nản.
- Hoắc Thận à, đầu tôi đơ hết cả rồi, anh nói tôi phải làm sao giờ đây? Tôi chẳng làm nổi một câu nữa là! Hoắc Thận chợt nghe tiếng rên rỉ thảm thương của cô nhóc kia ở bên ngoài, y chẳng buồn để ý mà tiếp tục tắm rửa.
Còn Lục Phù Tang vẫn tiếp tục lẩm bẩm ở bên ngoài.
- Đúng là tôi không thích học cho lắm, nhưng sau khi về nhà, tôi cũng muốn học cho giỏi vào.
Thế nhưng anh bảo sẽ dạy kèm cho tôi vào cuối tuần, tôi...
tôi chịu không nổi đâu! Tôi không muốn phải ôm đống sách vở đó vào cuối tuần đâu, vậy thì cuộc sống của tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Thật ra Hoắc Thận cảm thấy hơi hâm mộ cô bé này, ít ra cô chỉ lo lắng tới chuyện học mà thôi, ý nghĩa cuộc sống mà cô nói cũng chỉ liên quan tới chuyện ăn chơi ngủ nghỉ, sướng thật đấy!
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận à?? Lục Phù Tang chọt lên cửa kính đầy bực dọc.
- Rốt cuộc anh đã tắm xong chưa vậy hả? Chẳng phải anh là con trai à? Sao tắm lâu quá vậy?
- ...
Hoắc Thận bỗng phát hiện ra một điều, cô bé này ồn ào quá! Nhưng y lại chẳng thấy chán ghét kiểu ồn ào này của cô chút nào.
Hoắc Thận bèn khóa vòi sen lại, lấy khăn lau sơ sơ rồi mặc đồ vào.
Sau đó y mới mở cửa ra.
Nào ngờ, lúc Hoắc Thận mở cửa ra, Lục Phù Tang đang dựa vào cửa lải nhải suốt không ngừng cũng ngã vào lòng y.
- Úi da!! Lục Phù Tang sợ tới mức la lên, chờ tới khi cô hoàn hổn lại thì đã nằm gọn trong lòng Hoắc Thận rồi.
Cánh tay cường tráng của Hoắc Thận vòng qua eo cô, y nhíu mày nhìn cô rồi nói:
- Cô dựa cửa làm gì hả? Suýt nữa té rồi đấy! Lục Phù Tang dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Thận, hai tay vô thức vịn vào ngực y.
Cách một lớp áo mỏng, cô vẫn có thể cảm giác được cơ ngực cường tráng lẫn hơi ấm trên người y.
Nháy mắt, Phù Tang có ảo giác tay cô sắp bị bỏng.
Phần eo thì nóng như lửa đốt.
Lục Phù Tang vội vàng lùi lại.
- ...
Tôi hơi chán ấy mà! Trong lòng bỗng nhiên trống không khiến cho lòng Hoắc Thận nặng trĩu, mất mác như thể có thứ gì đó rất quan trọng bị lấy đi mất vậy.
Nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, hạ tay xuống rồi hỏi:
- Làm bài tới đâu rồi? Đưa tôi xem xem! Phù Tang cắn môi.
- Không ổn lắm, tôi chẳng làm được bao nhiêu cả! Hoắc Thận nhíu mày.
- Rốt cuộc cô đến trường mỗi ngày làm gì thế hả?
- Thì tới trường thôi! Lục Phù Tang gãi đầu tỏ vẻ vô tội, đoạn cô đi theo sau Hoắc Thận về phía bàn học.
Lúc này Hoắc Thận vừa mới tắm xong nên trên người vẫn thoang thoảng hương sữa tắm tươi mát, trang nhã.
Nhưng Lục Phù Tang ngửi thấy hương vị này khác hẳn với hương hoa diên vỹ mà y vẫn hay dùng.
Lẽ nào y đổi tánh? Phù Tang cảm thấy khó mà tin được, cô bước lên trước, nắm lấy vạt áo của y rồi hít lấy hít để.
- Cô làm gì thế? Bộ cô là chó con hả? Hoắc Thận quay đầu lại, nhìn cô đầy nghi ngờ.
Lục Phù Tang vẫn chưa ngửi thấy hương hoa diên vỹ, cô không cam lòng ghé mũi gần cổ y ngửi thử.
Lúc cô làm thế, cả người Hoắc Thận không nhịn được cứng đờ ra.
Y cảm giác chóp mũi mềm mại của cô sượt qua làn da nóng bỏng của mình, y lập tức cảm thấy trong người nóng bừng lên, nhưng máu y như muốn đông cứng lại khiến cho y ngừng thở.
Cổ họng lên xuống một cái, cuối cùng y chịu không nổi, bèn đẩy cô ra.
- Rốt cuộc cô đang ngửi gì đó? Rõ ràng giọng nói cũng trầm hơn khi nãy, ánh mắt của y cũng trở nên nóng rực hơn nhiều.
Y cụp mắt, dấu đi vẻ ấm áp trong mắt mình.
Lục Phù Tang nhìn Hoắc Thận với ánh mắt là lạ.
- Quái thật!! Cô vòng quanh Hoắc Thận mấy vòng rồi nói:
- Không bình thường chút nào!! Hoắc Thận nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Hoắc Thận anh kỳ lạ quá chừng!!
- Tôi kỳ lạ ở chỗ nào hả?! Cuối cùng Hoắc Thận không chịu được bị Phù Tang chỉ tới chỉ lui như thế, y giơ tay kéo cô lại gần mình.
- Rốt cuộc cô đang làm gì thế?