Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 601




Sáu rưỡi sáng hôm sau.

Hiếm khi Lục Phù Tang dậy sớm như thế.

Nhưng cô không chỉ dậy thật sớm mà còn chuẩn bị rất nghiêm chỉnh, vừa mở cửa ra đã khiến vợ chồng Lục Ngạn Diễm hết cả hồn.

- Ôi kìa! Hiếm thấy nha, từ bao giờ mà con lại hăng hái đến trường thế này? Lục Dung Nhan dí dỏm trêu đùa con gái:

- Lần nào con cũng gần tới giờ mới đi mà, chưa thấy hôm nào con đi sớm đâu! Hôm nay sao thế? Lại được đi học nên vui lắm à?

- Vâng ạ! Lục Phù Tang gật đầu, cười nói:

- Đúng là rất vui! Cô bé hưng phấn xoay một vòng trước mặt cha mẹ mình:

- Ba mẹ thấy hôm nay con có đẹp không?

- Đẹp! Con gái mẹ có hôm nào không đẹp đâu? nhưng con chỉ là đi học thôi chứ có đi thi hoa hậu đâu, cần đẹp thế làm gì? Cô bé nhăn mũi rồi xuống nhà:

- Mẹ chẳng hiểu gì cả! Lâu lắm con không tới trường rồi, phải xuất hiện hoành tráng một chút mới được chứ? Dù thế nào cũng phải để bạn học có ấn tượng tốt chứ lại!

- Haizz! Lục Dung Nhan lắc đầu.

Lục Ngạn Diễm cũng giống vợ:

- Đúng là không hiểu nổi mấy cô bé như con đang nghĩ cái gì nữa.

Lục Phù Tang vui vẻ vào phòng ăn sáng.

Không khó để nhận ra hôm nay tâm trạng cô bé đang rất tốt! Một khi cô bé vui vẻ là cả nhà như cũng có sức sống hơn, tâm trạng mọi người cũng sáng rực theo.

Lục Phù Tang cầm miếng bánh mì mới nướng xong, cho chút sốt cà xong đưa lên miệng, rồi nói với vẻ thờ ơ:

- Đúng rồi ba ơi! Hôm nay không cần cho lái xe đưa con đi học đâu.

- Ba không định để lái xe đưa con đi, hôm nay ba mẹ sẽ tự đưa con tới trường.

- Đừng nha! Lục Phù Tang vội đặt bánh mì xuống đĩa:

- Hôm nay có người đưa con đi rồi!

- Ai thế? Vợ chồng họ Lục cùng đồng thanh hỏi, cả hai ăn ý nhìn thẳng con gái.

Bị cha mẹ nhìn chằm chằm thế Lục Phù Tang có cảm giác như bị cả hai biết hết mọi chuyện rồi vậy! Cô bé chột dạ đáp:

- Ba mẹ nhìn con thế làm gì? Cứ như nhìn tội phạm ấy.

- Ai đưa con đi học? Lục Dung Nhan lại hỏi lần nữa.

Lục Phù Tang nhìn chỗ nọ chỗ kia nhưng không dám đối diện ánh mắt cha mẹ mình:

- ...

Hoắc Thận ạ.

Cô bé đáp lí nhí.

- Ai cơ? Lục Ngạn Diễm vẫn chưa nghe rõ.

- Nó bảo là Hoắc Thận đưa nó đi học.

Mặt Lục Ngạn Diễm tối sầm xuống, cũng nghiêm túc hẳn:

- Con gái ba vì sao cần người ngoài đưa đón? Ba không đồng ý, tự ba đưa con đi được rồi!

- Con không cần! Lục Phù Tang bực bội bĩu môi:

- Tóm lại là hôm nay con muốn anh ta đưa đi! Ba mà đưa là con không đi học đâu!

- Con...

Lục Ngạn Diễm tức nghẹn lời.

- Con định chọc tức ba mẹ phải không Lục Phù Tang? Lục Dung Nhan cũng đã tức giận rồi, muốn dạy dỗ con gái một trận nhưng lại không nỡ.

- Mẹ ơi, con và anh ta hẹn trước rồi mà! Bọn con đã hẹn khi trở về lần đầu tới trường anh ta sẽ đưa đón con! Nói chung là mai ba mẹ đưa con đi cũng được nhưng hôm nay thì không! Hôm nay con muốn anh ta đưa đi!

- Con nhóc này, con...

mẹ thật sự...

Lục Dung Nhan tức đến mức không nói nổi nữa.

- Mẹ đừng giận mà, con biết mẹ chỉ lo cho con thôi, nhưng mẹ cũng biết Hoắc Thận không phải người xấu mà.

Anh ta là người tốt, dù anh ta đưa con đi học cũng đâu có gì phải lo chứ!

- Phải! Cậu ta không phải là người xấu, nhưng cậu ta là đàn ông! Lục Dung Nhan ổn định tâm trạng rồi nói:

- Tang Nhi, con nói thật với mẹ đi, con rốt cuộc đối với Hoắc Thận...

- Lại nữa rồi! Lục Dung Nhan chưa kịp nói xong đã bị Lục Phù Tang nghiêm túc chặn lại:

- Mẹ ơi, con nói một lần nữa với ba mẹ nhé, con không thích Hoắc Thận! Lần này mẹ nghe rõ chưa? Lục Phù Tang vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng chị Lâm truyền tới:

- Cô chủ, có một cậu họ Hoắc tới tìm cô.

- Hả? Lục Phù Tang giật nảy mình, theo bản năng nhìn ra cửa, chỉ thấy Hoắc Thận mặc vest nghiêm chỉnh đứng trước cửa nhà mình.

Không biết có phải do ảo giác của cô không nhưng hôm nay có vẻ Hoắc Thận cực kỳ đẹp trai.

Có lẽ vì lúc trước hiếm khi thấy y mặc vest thế này đi? Không biết những lời mình vừa nói Hoắc Thận có nghe được không nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý chuyện đó.

Lục Phù Tang vội vàng đứng dậy rồi chạy ra cửa chào Hoắc Thận:

- Sao anh tới sớm thế? Lúc này vợ chồng nhà họ Lục cũng đã ra đón khách.

- Tiểu Thận đấy à? Đây là lần đầu tiên Lục Dung Nhan gặp Hoắc Thận, vừa thấy đúng là yêu nghiệt! Không, không phải yêu nghiệt mà phải nói là anh tuấn khó tả chứ! Thảo nào con gái mình nhắc tới y là mắt cứ sáng rực như sao.

- Chào chú dì ạ! Hoắc Thận lễ phép chào hỏi hai người.

- Ừ ừ! Ấn tượng của Lục Dung Nhan với Hoắc Thận rất tốt:

- Tiểu Thận đến sớm thế chắc chưa ăn sáng phải không?! Nào, cùng ăn nhé! Chúng tôi cũng mới bắt đầu thôi.

- Con ăn sáng rồi dì ơi.

Hoắc Thận cười từ chối.

- Thật không? Con đừng khách sáo nhé.

- Thật đấy ạ!

- Tiểu Thận, chuyện của Tang Nhi nhà chúng tôi còn chưa cảm ơn con được.

Lục Ngạn Diễm bước lên trước bắt tay Hoắc Thận:

- Chú biết con không muốn nhận lời cảm ơn này nhưng có ơn phải báo nữa là ơn cứu mạng thế này! Sau này nếu con cần gì thì đừng khách sáo với chú! Chỉ cần có thể là nhất định chú sẽ hết lòng giúp con!

- Chú Lục đừng khách sáo ạ! Hoắc Thận bắt tay Lục Ngạn Diễm rồi nói.

- Ôi chao! Anh đến rồi thì mình đi luôn đi! Lục Phù Tang nói rồi kéo tay y định đi thẳng.

Hoắc Thận vẫn đứng nguyên chỗ cũ, còn kéo cô quay lại:

- Cô chưa ăn sáng xong đâu!

- Tôi no rồi! Giờ Lục Phù Tang còn tâm trạng nào mà ăn nữa chứ! Không biết vì sao khi thấy cha mẹ và Hoắc Thận nói chuyện là cô lại hồi hộp chết được, còn có cảm giác như dẫn bạn trai về ra mắt gia đình ấy! Cô nghĩ mình điên thật rồi! Diễn quá sâu rồi!

- No gì mà no! Con mới cắn hai miếng bánh mì thôi! Chờ chút mẹ đi gói đồ cho con ăn trên đường! Lục Dung Nhan nói xong lập tức quay về phòng ăn đóng gói bữa sáng cho con gái.

Vừa rồi rõ ràng bảo không chịu cho Hoắc Thận đưa con gái mình đi học nhưng thấy người thật một cái là thay đổi một trăm tám mươi độ luôn, đúng là không thể tin nổi!