Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 598




- Con nhóc này đúng là hồ đồ rồi!

Lục Dung Nhan tức giận xỉa trán con gái:

- Đàn ông và đàn bà có thể đơn giản ngủ chung giường thế à? Sao con đến một chút ý thức tự bảo vệ mình cũng không có vậy hả?

- Mẹ ơi, lúc đó cũng bất đắc dĩ mà, anh ta chỉ là muốn diễn kịch cho đám người kia xem thôi! Nếu bọn con mà chia phòng đi ngủ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đấy, anh ta làm thế đều vì bảo vệ con á!

- Con còn nói đỡ cho cậu ta à!

Lục Phù Tang bĩu môi:

- Con chỉ nói thật thôi mà...

- Tang Nhi, mẹ hỏi con chuyện này!

Sắc mặt Lục Dung Nhan cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

- Mẹ hỏi đi ạ.

- Con...

Lục Dung Nhan nhíu mày nhìn chồng mình rồi lại nhìn con gái:

- Có phải con thích Hoắc Thận rồi không? Con nói thật với mẹ đi!

- Gì ạ?

Vì câu hỏi của mẹ mình mà Lục Phù Tang phải cười phá lên:

- Mẹ đang nói gì thế? Con thích Hoắc Thận á? Mẹ có biết anh ta bao tuổi không? Đã hai mươi sáu đó, lớn hơn con tới chín tuổi lận đó mẹ! Mẹ cho là ai cũng thích các ông chú à? Con không thích loại hình đó đâu!

Nghe con gái nói thế Lục Dung Nhan mới thở phào một hơi:

- Không thích thì tốt, không phải mẹ sợ con còn nhỏ sẽ dễ bị lừa sao! Giờ con chưa đến tuổi yêu đương đâu, nên ngoan ngoãn học hành cho mẹ, biết chưa?

- Vâng vâng! Con biết mà.

Lục Phù Tang khẽ xoa tai:

- Mẹ mà còn càm ràm nữa là tai con đóng kén đấy! Con thấy mẹ nghĩ chuyện này thì không bằng xem có cách nào bù lại những bài học bị thiếu cho con còn hơn.

- Chuyện đó không phải rất đơn giản à? Mai mẹ sẽ mời một gia sư về cho con!

- ...Mẹ tha cho con đi!

Lục Phù Tang trợn mắt kêu rên:

- Không phải mẹ không biết con ghét học thế nào, đã thế còn mời gia sư cho con nữa, mẹ định ép con bỏ nhà đi thật đấy à?

- Đừng đừng! Con không thích thì mẹ không mời nữa, còn đừng làm bừa. Con mà đi mà mẹ... mẹ chết cho con xem!

- Mẹ này! Con đùa thôi mà! Con không đi nhưng cũng không muốn học gia sư, thế được không ạ?

- Rồi rồi, chiều ý con hết đấy!

Giờ Lục Dung Nhan đúng là coi con gái là nhất, chỉ cần cô bé vui vẻ khỏe mạnh bên cạnh mình thì con gái muốn gì cũng được!

- Ba ơi, ba bảo nhà mình nên cảm ơn người ta sao đây?

Lục Phù Tang quay sang hỏi Lục Ngạn Diễm:

- Lúc trước anh ta vì bảo vệ con mà còn bị bắn nữa...

- Bị bắn sao?

Lục Dung Nhan lại ré lên:

- Cậu ta có sao không? Còn con? Con có bị thương ở đâu không?

- Đương nhiên là con không sao rồi, anh ta thì có đấy, nói chung chuyện này nói ra thì dài lắm.

- Nếu thế đúng là nhà mình nên cảm ơn người ta đàng hoàng rồi!

Lục Dung Nhan bảo chồng:

- Hay thế này đi Ngạn Diễm, đợi mấy hôm nữa mình mời cậu ta đến nhà dùng cơm nhé? Nếu dùng tiền cảm ơn người ta thì khó coi quá, mà không biết cậu ta thích thứ gì nữa. Con thấy sao Tang Nhi?

- Mẹ đừng đưa tiền, người ta không cần đâu! Mời ăn cơm là được rồi, con thấy cách này ổn đấy!

Thế này thì cô sẽ có cơ hội gặp lại người đàn ông đó rồi!

Không biết sao chỉ cần nghĩ tới chuyện được nhìn thấy Hoắc Thận là trái tim nhỏ bé của cô đã đập thình thịch trong ngực.

- Chuyện này ba mẹ lo nha! Con lên gác học bài đây! Ôi... lâu lắm không cầm sách đúng là cũng hơi nhớ đấy!

Lục Phù Tang vươn vai rồi chậm rãi lên gác.

Hiếm khi thấy cô bé tích cực học hành thế này, nhưng không biết sao vừa cầm sách lên nhìn vài dòng thì lại choáng váng hết cả đầu óc, thế rồi ghé thẳng vào bàn học ngủ luôn.

Lúc Lục Dung Nhan mang một đĩa đầy hoa quả lên thì đã thấy con gái ngủ say như chết.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, vừa buồn cười vừa bực:

- Đúng là gian sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, mẹ cứ tưởng con ra ngoài một chuyến trở về đổi tính thật nữa chứ!

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài rồi gọi Lục Ngạn Diễm lên:

- Anh ôm con bé lên giường đi, đừng đánh thức nó.

Con gái lớn thế này chắc chắn Lục Dung Nhan không ôm nổi nữa rồi, thế nên gặp cảnh này đều là chồng cô xắn tay áo ra trận thay.

Lục Ngạn Diễm nhẹ nhàng bế con gái lên rồi đặt xuống chiếc giường công chúa của cô bé, Lục Dung Nhan thì nhanh chóng đắp chăn cẩn thận cho cô bé. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái cô không kìm được mà đỏ hoe mắt, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt ấy rồi cô đứng lên, nói:

- Đi thôi! Để con bé ngủ đi, chắc lâu lắm nó không ngủ ngon rồi.

- Ừ, đi thôi!

Lục Ngạn Diễm ôm vợ rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

...

Lục Phù Tang ở nhà nghỉ ngơi một tuần.

Không phải cô không muốn đi học mà ba mẹ cô cứ lo con gái chưa ổn định được tâm lý thế nên kiên quyết bắt cô ở nhà cho tĩnh tâm.

Một tuần vừa qua Lục Phù Tang cũng không có bất cứ liên hệ nào với Hoắc Thận hết.

Không phải cô không muốn mà là cô không hề có cách nào để liên lạc với y, đã nhiều lần cô thậm chí còn muốn tới tìm Tần Diên Vĩ để xin số, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn được.

Sáng sớm hôm đó.

Hiếm khi Lục Phù Tang lại dậy sớm, xuống nhà đã thấy cha mình ngồi trong phòng ăn vừa dùng bữa sáng vừa đọc báo rồi.

Cô vui vẻ chạy tới rồi ngồi xuống đối diện cha:

- Ba ơi!

Lục Phù Tang ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Lục Ngạn Diễm nghe thấy tiếng con gái thì kinh ngạc bỏ tờ báo xuống:

- Ôi trời, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Sao con tôi lại dậy sớm thế này!

Cô bé cười ha hả:

- Chắc tại hôm qua con ngủ sớm á! Mà mẹ con đâu rồi? Sao không thấy mẹ ạ?

- Đêm qua mẹ con có ca phẫu thuật khuya, giờ vẫn chưa về!

Lục Ngạn Diễm nói xong lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường:

- Lát nữa ba đi đón mẹ con. Con thì sao? Hôm nay định làm gì?

- Con ạ? Không có gì hết! À đúng rồi, con có hẹn với Thần Hi! Hôm nay cuối tuần Thần Hi được nghỉ nên con định sang bên đấy chơi!

Nhắc đến Lâu Thần Hi mới nhớ đúng là lâu lắm cô chưa gặp cô nhóc đó rồi!

- Lát nữa ba đưa con sang đó.

- Dạ? Sớm vậy ạ? Con không định đi sớm thế đâu.

- Thế thì không được đi đâu hết.

- Ba này!

Lục Phù Tang biết cha mình đây là chim sợ cành cong, căn bản là đang lo cô ra ngoài gặp nguy hiểm:

- Được rồi! Thế ba đưa con đi nhé! Chắc ba mẹ sắp biến con thành công chúa trong tháp ngà mất rồi!

Nhưng đâu còn cách nào khác? Dù sao vẫn hơn là khiến họ phải lo lắng cho mình!

- Đúng rồi ba ơi! Không phải ba bảo muốn mời Hoắc Thận tới ăn cơm sao? Vẫn chưa bảo người ta ạ?