- Lại đây!
Cuối cùng thì người đàn ông ngồi trên sô pha cũng lên tiếng.
Sau khi đấu tranh vài giây, Phù Tang vẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh y.
- Từ bao giờ mà cô và Cảnh Vân lại thân thiết với nhau như thế?
Hoắc Thận hỏi Phù Tang với ngữ khí chẳng vui vẻ gì.
- Tôi không hề thân thiết với anh ta.
Lời Phù Tang nói là sự thật.
Hoắc Thận nhìn Phù Tang một cái như để chắc rằng cô không dám nói dối, lúc này vẻ mặt y mới dịu đi một chút, rồi bỗng nhiên y chìa tay ra trước mặt Phù Tang.
Phù Tang sững sờ nhìn y:
- Cái gì?
- Quà.
Hoắc Thận bày ra vẻ mặt đương nhiên.
- Quà sinh nhật của tôi!
“...”
Chuyện này quả thật Phù Tang vẫn chưa chuẩn bị.
- Tôi chưa chuẩn bị.
Phù Tang có gì nói đấy:
- Tôi đâu biết hôm nay là sinh nhật anh! Hơn nữa, không phải anh có người chuẩn bị quà cho rồi à? Sao còn đòi quà của tôi làm gì?
- Nếu như tôi cứ đòi thì sao?
- ... Anh có đòi thì tôi cũng hết cách thôi!
Phù Tang xòe hai tay ra:
- Anh cũng biết tôi không thể ra ngoài, thế thì làm sao mua quà cho anh được chứ?”
- Quà nhất định phải mua à?
- ...Không thì sao?
- Chẳng phải cô biết làm bánh ngọt sao? Đi thôi! Đi làm bánh sinh nhật cho tôi!
- Bánh sinh nhật?
Phù Tang cào cào tóc:
- Biết thì biết, nhưng mà tôi làm không ngon! Nếu tôi mà làm cho anh thì anh không được chê đâu nhé!
- ...Ừm.
Hoắc Thận gật đầu đồng ý.
Phù Tang đứng dậy, chuẩn bị xuống bếp làm bánh sinh nhật cho y, nhưng bàn tay của cô bỗng nhiên bị bàn tay to lớn của Hoắc Thận bắt lấy:
- Bụng còn đau không? Nếu còn đau thì thôi, không ăn cũng được!
Bây giờ Hoắc Thận mới nhớ ra chuyện Phù Tang đến ngày.
- Hết đau lâu rồi.
Phù Tang bỏ túi chườm trong tay xuống, đưa găng tay cho Hoắc Thận:
- Đợi chút nhé!
- Có cần tôi giúp gì không?
- ...Không cần đâu!! Tránh gây rắc rối cho tôi.
Nhìn bóng lưng cô, Hoắc Thận mỉm cười vui vẻ.
Gây rắc rối? Y? Còn chưa biết đến cuối cùng là ai gây rắc rối cho ai đâu!
Phù Tang đã bắt đầu làm bánh trong bếp.
Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu chính, trứng gà, sữa, đường trắng, muối, dầu ngô, hoa quả, sô cô la,...
Đợi khi cô chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu thì đã mất nửa tiếng, trong phòng khách, Hoắc Thận rảnh rỗi xem bản tin quân sự trên TV, chỉ nghe tiếng xoong nồi bát đĩa va chạm vào nhau “binh binh boong boong” từ trong bếp dội lại.
Y quả thực không thể nhịn được nữa, ngó vào bếp hỏi người đang bận tới bận lui là Phù Tang:
- Có cần giúp một tay không?
- Không cần đâu!
Phù Tang từ chối:
- Anh đừng vào làm vướng chân vướng tay là được!
Hoắc Thận nhếch nhướng mày, không nói gì thêm.
Sau đó, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, y lại quay đầu nói với cô:
- Buổi trưa cô không ăn gì, nếu đói thì có thể gặm tạm bánh mì nướng, tôi không để ý đâu.
- Không đói!
Nhớ đến bữa cơm buổi trưa, Phù Tang đến bây giờ vẫn còn thấy no!
Nói chính xác hơn thì là trong ngực vẫn còn thấy tưng tức, nói không ra được là cảm giác gì.
Phù Tang cố gắng khiến bản thân bỏ qua cảm giác này, nếu không thì chiếc bánh sinh nhật vốn phải có vị ngọt sẽ vừa khét vừa đắng mất.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Phù Tang bắt đầu đánh kem.
Từ xa Hoắc Thận đã thấy động tác của cô không đúng, y hơi cau mày, thực sự không nhịn được nữa, nhắc nhở một câu:
- Kem trứng phải đảo như thế này, không thể đánh vòng tròn, đúng rồi!
- Tại sao?
Mặc dù Phù Tang không tin nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo lời y chuyển từ đánh vòng tròn sang đánh đều.
- Nhưng như thế này rắc rối hơn mà?
- Nếu cô đánh vòng tròn thì kem trứng không bông được, hiểu chưa?
- ...A, vậy à! Thảo nào!
Phù Tang bỗng nhiên hiểu ra, liếc nhìn Hoắc Thận:
- Không ngờ là biết làm thật.
- Nhanh lên nào! Còn chưa bắt đầu nướng bánh mà đã hết một tiếng đồng hồ rồi.
Hoắc Thận chỉ chỉ chiếc đồng hồ thạch anh trên tường.
Phù Tang liếc đồng hồ, một tiếng thì chưa đến tuy nhiên đã qua bốn mươi phút rồi, nhưng xem tình hình này, chỉ sợ không qua hai tiếng cô chắc chắn không lấy được bánh ra.
Cô vốn là một tay mơ mà.
- Hoắc Thận, nếu anh có việc bận thì cứ đi đi! Không cần ở đây đợi đâu, cái bánh này chắc phải đến bữa tối mới ăn được!
Hoắc Thận chỉ đáp:
- Buổi chiều rảnh.
- Không phải dạo này anh rất bận à?
Hoắc Thận chỉ “ừm” một tiếng:
- Cô nhanh tay lên!
- ... Ừ.
Cứ bị thúc giục như này thực sự là rất phiền!
Kết quả đúng như Phù Tang đã nói, từ khi trời còn sáng đến khi trời tối cô mới làm xong chiếc bánh kem này.
Đến tận trước bữa tối, Phù Tang vẫn còn đang dùng bơ để vẽ hoa trên bánh kem.
Hơn nữa kĩ thuật vẽ hoa của cô thực sự rất kém.
- Đây là hoa cô vẽ hả?
Hoắc Thận vốn cho rằng mất thời gian cả buổi chiều thì chiếc bánh dù không tới mức mê người thì ít nhất cũng sẽ không quá tệ, nhưng kết quả thì...
Hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của y!
- Lục Phù Tang, thực không biết nên nói tay nghề của cô quá kém hay là nói mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề đây!
Đây đâu phải là hoa? Trông giống như trẻ con vẽ lung tung vậy! Không, trẻ con vẽ nguệch ngoạc trông còn sáng tạo hơn.
Phù Tang ảo não dừng tay lại, tức giận trừng y:
- Anh đã nói là sẽ không chê rồi mà?
- Nhưng mà cô cũng phải làm làm sao khiến người khác không chê mới được chứ?
Hoắc Thận nhíu mày, chỉ vào mấy bông hoa trên chiếc bánh:
- Cái đống này là gì vậy?
- ...Cái gì gọi là cái đống này!! Đây là hoa!!
Phù Tang kháng nghị.
- Hoa?
Hoắc Thận lên tiếng chế giễu cô:
- Hoa cũng bị cô làm cho tức tới mức phải tàn rồi!
- Đây là hoa diên vĩ!!
Đúng là đồ không biết nhìn hàng!! Cô làm theo sở thích của y, cuối cùng lại còn bị y cười nhạo nữa chứ! Cái quái gì chứ! Nếu sớm biết như này thì cô đã không thèm vẽ hoa, vứt cho y một chiếc bánh không có bơ là được!
- Hoa diên vĩ?
Hoắc Thận cười thành tiếng:
- Cô tạo hình hoa diên vĩ lên mặt bánh làm gì?
- Không phải anh thích hoa diên vĩ nhất à?
- Thế á?
Hoắc Thận không thừa nhận:
- Ai nói với cô là tôi thích hoa diên vĩ?
- Anh đừng có mà không thừa nhận!
Phù Tang chỉ vườn hoa bên ngoài:
- Cả vườn đều trồng hoa diên vĩ kìa! Cả nhà kính trên sân thượng cũng toàn là diên vĩ, còn dầu gội đầu, sữa tắm… của anh có cái nào không phải hương hoa diên vĩ không? Đúng rồi! Hoắc đại thiếu gia này, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại thích hoa diên vĩ như vậy? Chắc không phải cô gái mà anh yêu thầm tên là Diên Vĩ đấy chứ?!
Câu cuối cùng là Phù Tang đoán bừa.
Cô chỉ nghĩ tới chị Diên Vĩ nhà họ Lâu nên nói bừa một câu như vậy.
Trên gương mặt của Hoắc Thận lại xẹt qua cảm xúc khác lạ, tuy nhiên chúng nhanh chóng biến mất, khiến Phù Tang suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm:
- Chắc không phải tôi đoán trúng rồi đấy chứ!