Hứ! Mới cái gì chứ? Lục Phù Tang cô xưa giờ đều không phải bạn gái của y mà!!
Trong lòng Phù Tang thầm nghĩ có khi đêm qua y ở cùng với cô gái này nên mới không về!
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng vốn đã bực bội nay lại càng nặng nề đến mức khó thở.
Nhất định là tại căn phòng này ngộp quá, người lại đông nên cô mới thấy khó thở như thế.
Đúng! Nhất định là thế!
Phù Tang đang suy nghĩ thì trên đầu lại vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Thận:
- Tìm tôi có gì à?
Bị y hỏi thế Phù Tang mới giật mình tỉnh lại, chỉ thấy y đang sai một đàn em châm thuốc cho mình.
Đôi mắt đen thẳm như mặt nước kia lại khá đục, chắc là hôm qua ngủ không đủ giấc nên như bị bịt kín bởi một tầng sương, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc của y.
- Không, không có gì...
Phù Tang cảm thấy lúng túng, sự việc hoàn toàn khác xa những gì cô từng nghĩ.
Hoắc Thận nhìn xoáy vào cô, sau đó lại nhìn hộp bánh trong tay cô.
Phù Tang vội nói:
- Đây... Đúng rồi, tôi đến vì đưa cái này đấy! Đây là bánh ngọt mà A Thấm làm cho anh!
Phù Tang không dám nói đây là do mình làm.
Chuyện thế này rồi sao cô dám nói là mình làm được? Có khi nói ra lại bị anh ta chế giễu ấy chứ!
- Hửm?
Hình như Hoắc Thận cũng không hứng thú lắm:
- Thứ gì thế?
- Bánh tart trứng!
Phù Tang giơ hộp bánh đến trước mặt y:
- Bánh trứng sữa đấy, thơm lắm!
- Bánh trứng à?
Hoắc Thận nhíu mày, nhìn Phù Tang:
- Cô nói A Thấm làm cho tôi ư?
- Đúng thế! A Thấm nói có thể anh bận quá quên ăn sáng nên làm cái này, nhờ tôi đưa đến cho anh...
Phù Tang trơ mắt nói dối.
- Đem về đi! Hay chia cho người khác ăn cũng được, không thì cứ ném đi.
- ...
Phù Tang ngơ ngác nhìn y.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị y ghét bỏ như thế.
Dường như nhận ra vẻ đau lòng của cô nên Hoắc Thận lại giải thích:
- Tôi ăn sáng rồi! Với lại tôi cũng không quen ăn mấy thứ béo ngọt như thế vào buổi sáng.
- ... À!
Lúc này Phù Tang mới giật mình tỉnh lại, lạnh lùng đáp một câu, hạ bàn tay đang giơ hộp bánh xuống.
- Anh ba!
Lúc này giọng của cô gái kia lại vọng ra:
- Anh mau vào dạy em đánh đi! Không thì sẽ thua hết tiền thật đấy!
Cô ta đứng trước bàn bi, nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt bất lực yếu đuối, không chỉ đàn ông, ngay cả con gái như Phù Tang mà còn chịu không nổi.
Phù Tang cảm thấy có một từ rất hợp để hình dung cô ta!
Ấy chính là... bạch liên hoa!
Đúng! Cô không hề thích cô gái này, thậm chí có thể nói là ghét!
Nhưng cô sẽ không nói gì cả!
Cho dù ghét thì cô cũng sẽ không để lộ ra mặt.
Lúc này Hoắc Thận lại dập tắt tàn thuốc trên tay:
- Bảo Lận Thần đưa cô về đi, sau này không có việc gì thì đừng chạy qua đây nữa!
- Không cần đâu!
Phù Tang từ chối sự "quan tâm" của y:
- Tôi về chung với tài xế là được, không cần cậu ba lo đâu!
Phù Tang lạnh lùng đáp lại, cầm hộp bánh ngọt xoay lưng bỏ đi.
Y không thèm ăn chứ gì? Lát nữa cô sẽ tự ăn! Có gì đâu! Y thích chơi bi với cô gái kia thì cứ mặc sức chơi! Lục Phù Tang cô cũng chẳng thèm!
Phù Tang nhanh chóng đi ra ngoài, nào hay giây tiếp theo đã đâm ầm vào một bức tường thịt đang đi tới ở trước mặt.
- Ui da!
Cô bị đau nên kêu lên một tiếng.
Ban nãy thật sự là do cô nghĩ vẩn vơ nên thất thần.
Phù Tang bị đau nên giơ tay xoa trán, người đàn ông đối diện đúng là to con thật đấy, cô đâm trúng anh ta chẳng khác nào tông trúng tường.
Phù Tang ngước mắt nhìn người nọ, sau đó lập tức giật mình.
Ngay sau đó cô lập tức muốn bỏ chạy.
Bởi vì đó không phải ai khác mà chính là Cảnh Vân vừa mới gặp hôm qua!
Đúng là âm hồn không tan mà!
Oan gia ngõ hẹp cũng chẳng được đến mức này chứ? Nếu biết hôm nay anh ta cũng đến thì có đánh chết cô cũng chẳng bước vào đây!
Đúng thật là! Nơi dơ bẩn thì cũng xúi quẩy!
Ngay khi nhìn thấy Phù Tang thì Cảnh Vân cũng lấy làm ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh ta lại với tay qua túm được cô trước khi cô bỏ chạy:
- Vừa thấy tôi mà đã chạy là sao? Hôm qua mới hôn nhau xong mà hôm nay đã muốn trở mặt rồi à?
Hoắc thiếu gia đứng ở cửa còn chưa kịp đi vào thấy cảnh này thì đôi mắt thâm trầm lại càng lạnh lẽo hơn, đôi môi cũng mím chặt.
Nhưng y lại không hề nói gì, tựa như không hề nhìn thấy cảnh này, xoay người muốn đi vào trong.
- Cảnh Vân, anh bị điên à? Buông tôi ra!
Phù Tang chán ghét hất tay anh ta ra:
- Mẹ nó ai hôn anh hả? Anh không biết xấu hổ à? Tôi bị cưỡng hôn thì có!
Cái tên này đúng là vừa biến thái lại thần kinh! Vừa gặp cô lại ra vẻ như thân quen dữ lắm, nhưng anh ta có biết là cô ghét anh ta đến mức nào hay không!
Cảnh Vân rất khỏe, dù Phù Tang có dốc hết sức cũng không hất tay anh ta ra được!
Khi quay lại nhìn chỗ cửa vào thì làm gì còn bóng dáng Hoắc Thận nữa?
Phù Tang cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng nặng trịch.
Khi nãy rõ ràng Hoắc Thận nhìn thấy Cảnh Vân bám lấy cô, nhưng y lại coi như không thấy!!
Hoắc Thận, anh giỏi lắm!!
Phù Tang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
- Đứng đây chờ tôi đấy à?
Cảnh Vân hỏi Phù Tang, trên gương mặt điển trai kia còn nở một nụ cười vô cùng ưu nhã.
- Anh bị thần kinh à?
Phù Tang nhìn anh ta như nhìn quái vật:
- Cảnh Vân, chẳng lẽ anh không thấy là tôi rất ghét anh sao?
Phù Tang đã thể hiện rõ ràng sự ghét bỏ của mình đối với Cảnh Vân ở trên mặt.
Trên bàn tay và trán cũng mướt mồ hôi vì giãy giụa.
Nhưng tên đàn ông kia lại hoàn toàn không có ý thả cô ra.
Thấy bộ dạng chật vật mướt mồ hôi của Phù Tang, Cảnh Vân hài lòng mỉm cười. Anh ta hãy còn nhớ rõ cái tát hôm qua đấy! Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được cô nhóc này, sao có thể để cô chạy được chứ?
- Đến đây, vào trong ngồi với tôi đi!
Cảnh Vân cũng mặc kệ Phù Tang có chịu hay không, nắm tay kéo cô đi vào bên trong.
Lúc này lại phát hiện hộp bánh trong tay cô:
- Gì đây?
Vừa hỏi xong thì đã giật lấy hộp bánh ngọt trong tay Phù Tang, mà Phù Tang cũng bị anh ta kéo vào trong phòng.
Người ở bên trong lại nhìn về phía hai người bọn họ. Nhưng lúc này Phù Tang chỉ một lòng nghĩ cách đối phó với Cảnh Vân, cho nên cô không hề phát hiện những người khác đang nhìn mình, cô chỉ với tay muốn giật lại hộp bánh trên tay Cảnh Vân:
- Trả lại cho tôi!! Đây không phải cho anh!
- Đồ ngọt à?
Cảnh Vân đưa lên mũi ngửi thử, hai mắt sáng rỡ lên:
- Bánh trứng! Tôi thích lắm!
- Cảnh Vân, tôi nói lại lần nữa, đây khôn phải cho anh!!
Phù Tang tức giận đến mức mặt mày đỏ gay lên.
- Không cho tôi thì cho ai hả? Cho Hoắc thiếu gia à? Nhưng khi nãy hình như anh ta cũng chẳng thèm mà!
- Cũng không phải cho anh ta! Tôi cho ai mặc tôi! Dù có phải ném vào sọt rác thì cũng sẽ không cho anh ăn đâu!
Phù Tang vừa nói vừa nhảy lên muốn giật lấy hộp bánh trong tay Cảnh Vân.
Cô phải tốn cả buổi trời mới làm xong, cho dù Hoắc Thận không ăn thì cũng không thể để tên khốn kiếp này hưởng được!
Vóc dáng nho nhỏ của Phù Tang nhảy lên, sau đó bị Cảnh Vân ôm choàng lấy, anh ta nhếch môi cười:
- Nhóc con, cho dù có muốn thì cũng đừng có chủ động ôm ấp giữa nơi đông người như thế này chứ?
- Anh...
Phù Tang đang định mắng anh ta, nhưng chợt thấy eo bị kéo một cái, thân thể bị một cánh tay mạnh mẽ khác kéo ra, đợi đến khi Phù Tang kịp phản ứng lại thì đã rơi vào vòng tay lạnh lẽo của Hoắc Thận.
Y lại với tay qua, lạnh lùng giật hộp bánh ngọt trong tay Cảnh Vân lại.
Cảnh Vân cũng ngẩn ra.
Phù Tang trong ngực y cũng ngẩn ra.
Cô không ngờ y lại bất ngờ ra tay như thế.
Phù Tang xấu hố nhúc nhích trong ngực y, lại nghe Cảnh Vân cười nói:
- Hoắc thiếu gia, tôi đang đùa với cô bé này thôi ấy mà, sao hả? Cậu cũng muốn tham gia à?
Hoắc Thận lại lạnh lùng liếc Phù Tang một cái, lúc này mới nhìn Cảnh Vân:
- Đồ của tôi, dù tôi không ăn thì cũng không thích đưa cho kẻ khác!
Hoắc Thận nói xong lại ném hộp bánh trứng kia vào trong thùng rác.
- Đó là bánh của tôi!!
Phù Tang tức giận đến mức mặt mày đỏ gay lên.
- Tôi bảo Lận Thần đưa cô về!
Ngữ khí của Hoắc Thận rất đanh thép, không cho phép cô cãi lại.
Cảnh Vân nhìn Phù Tang, lại nhìn thùng rác kia, sau đó lại bước lên nhặt hộp bánh trứng đó đưa lại cho cô:
- Thay vì bị chà đạp như thế thì chi bằng ban đầu đừng đưa tới! Cô cầm về đi!
Lời nói của Cảnh Vân như một cây kim đâm thẳng vào tim Phù Tang, khiến tim cô đau thắt lại.
Đúng như lời Cảnh Vân đã nói, nếu biết trước sẽ bị chà đạp như thế thì ban đầu chi bằng đừng làm!
Lúc này cô như một trò hề ở chốn này...
Mà kẻ xem trò hề này...
Phù Tang liếc nhìn xung quanh, có rất nhiều người!
Thật ra cô không quan tâm chuyện có nhiều hay ít người, cô để ý đến cô gái tên Tiểu Sảng kia hơn!
Còn tại sao mình lại để ý đến cô ta thì chính Phù Tang cũng không hiểu nổi.
Cô đanh mặt giật lấy hộp bánh ngọt trong tay Cảnh Vân ném vào thùng rác lần nữa:
- Rác rưởi chính là rác rưởi, có nhặt về lại thì cũng là rác mà thôi! Anh không thèm, tôi cũng chẳng thèm!
Mấy lời sau này là Phù Tang nói với Hoắc Thận.
- Còn nữa, tôi không cần Lận Thần đưa! Tôi tự về được.
Phù Tang nói xong thì đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.