Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 58




Tuy đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của người đàn ông trước mắt, thậm chí trước đây họ đã từng có hành động thân mật hơn rồi, thế nhưng...

Đây chắc chắn là lần đầu tiên cô nhìn thân thể của hắn rõ ràng đến thế!

Hắn mạnh mẽ đến mức khiến cho cô hơi hơi hoảng hốt, hơi hơi sợ hãi, còn có cảm giác...

Tim đập rất nhanh, đỏ mặt tía tai, hơi thở hỗn loạn...

- Có vừa lòng với những gì mình đang thấy không?

Câu hỏi đầy vẻ trêu tức của Lâu Tư Trầm truyền xuống từ trên đầu cô.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính toát lên vẻ mờ ám khiến cho lòng người xuyến xao, cũng làm cho trái tim nhạy cảm của Tần Mộ Sở rung lên thổn thức.

Vệt ửng hồng chết người trên má Tần Mộ Sở lan xuống cổ cô hệt như ngọn lửa bùng lên hừng hực, thậm chí làn da trắng nõn dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm cũng nhuộm sắc hồng...

Cô mê hoặc, cô gợi cảm, cô khiến cho người ta đắm say.

Lâu Tư Trầm nhìn cô bằng ánh mắt như đầm sâu không đáy, sắc đen thẫm trong con ngươi càng thăm thẳm hơn.

Hơi thở của dã thú bao phủ cả thân mình của Tần Mộ Sở, khiến cho cô hoảng hốt đến không thở nổi.

- Tôi... tôi phải đi đây!

Cô muốn mau chóng thoát khỏi cái chốn thị phi này.

Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, cứ thế này thì cả hai người họ đều không dám cam đoan chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra!

Tần Mộ Sở nói xong bèn quay người bước nhanh ra ngoài, nào ngờ vừa mới đi được máy bước vì vòng eo thon mềm mại đã bị kéo mạnh về.

- Ai cho cô đi?

Giọng nói khàn khàn của Lâu Tư Trầm vang lên trên đầu cô.

Sau đó, thân mình yêu kiều của Tần Mộ Sở bị hắn đè lên bức tường ẩm ướt sau người.

Tần Mộ Sở hét lên một tiếng, và trái tim giật thót.

- Lâu Tư Trầm!

Đôi ngươi phủ mờ hơi nước lườm Lâu Tư Trầm như phản đối hành vi thô bạo của hắn.

Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở thẹn thùng xinh đẹp trong lòng mình, ánh mắt như lửa bừng bừng cháy. Ánh mắt ấy bao phủ gương mặt cô, bao phủ thân thể cô, hệt như một tấm lưới mắt dày, khiến cho cô không dám thở mạnh.

Thế rồi, hắn hừ một tiếng biếng nhác:

- Hửm...?

Âm cuối mê người làm cho trái tim của Tần Mộ Sở run bắn lên.

Lồng ngực rộng cố tình áp sát, hầu kết khêu gợi trượt lên trượt xuống. Hắn kề tai cô, khàn giọng nói:

  • Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
  • Cái gì... hỏi gì cơ?
Lâu Tư Trầm ở gần cô quá, làm cho cô hít thở không thông.

Cô rụt đầu lại theo bản năng, muốn kéo ra một khoảng cách an toàn với hắn.

Thế nhưng cô càng lùi thì Lâu Tư Trầm càng tiếng, vòm ngực rộng cơ hồ dán chặt vào thân thể cô....

Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm bầu ngực cô, cực kì lộ liễu:

- Có vừa lòng với những gì mình thấy không?

Hắn hỏi lại, giọng nói khàn khàn, tà ác, song lại đượm đà vẻ ma mị động lòng người.

Ánh nhìn trần trụi chẳng hề che giấu khiến cho Tần Mộ Sở đỏ mặt tía tai, trái tim run rẩy không sao kìm nén nổi. Cô thở hào hển, vươn hai tay ra chống lên lồng ngực cường tráng kia, muốn duy trì một khoảng cách đủ xa để thở.

Cô ngẩng cao đầu, thẹn quá hóa giận, lườm hắn cháy mắt:

- Lâu Tư Trầm, bây giờ tôi đã là gái có chồng.... ưm ưm ưm...

Câu nói tiếp theo còn chưa kịp thoát khỏi đường môi thì đôi môi căng mọng đã bủn rủn. Hết thảy lời muốn nói và từng hơi thở của cô đều bị người đàn ông trước mặt nuốt vào trong bụng, chiếm thành của mình với tư thái bá đạo vô cùng.

Đôi môi mỏng gợi tình mơn trớn cặp môi mềm mại ngọt thơm, tiếng nói khàn khàn tràn ra khỏi kẽ hở giữa bốn phiến môi quấn quýt, vừa quả quyết lại vừa độc đoán:

- Chỉ cần ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi là được.

Tần Mộ Sở sợ tái mặt.

Cô muốn trốn theo bản năng, thế nhưng làm gì có đường mà trốn!

Giờ này khắc này, cô chẳng còn đường lui, hệt như một con thỏ vị hắn ta vây khốn. Cô chỉ có thể thở hổn hển không ngừng trong lồng ngực hắn và xin tha:

- Đừng mà! Lâu Tư Trầm, tôi xin anh...

Thế nhưng cô càng như vậy thì Lâu Tư Trầm càng cảm thấy ngọn lửa dục trong lòng mình bùng lên dữ dội, vô số tế bào trong cơ thể đều đang thét gào, thậm chí cả dòng máu trong huyết quản cũng sôi lên sùng sục!

Mồ hôi nóng bỏng toát đẫm toàn thân hắn.

Ngón tay thon dài ướt đầm mồ hôi nắm chặt lấy khuôn cằm xinh xắn của Tần Mộ Sở, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết áp sát gương mặt xinh đẹp của cô. Hơi thở nóng bỏng của hai người đan xen cùng một chỗ. Trong đôi mắt đen thẫm của hắn, sóng ngầm mãnh liệt tuôn trào, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống, cổ họng nghiến ra tiếng nói như thú dữ:

- Tôi muốn.... chịch cô!

Câu nói thẳng thừng và thô tục của Lâu Tư Trầm khiến cho những đầu ngón chân của Tần Mộ Sở đều cong lại và gò má thì đỏ như rỏ máu, thậm chí cả đôi mắt sóng sánh ánh nước cũng hồng lên đầy xấu hổ.

Cô thẹn quá thành giận, bèn mắng:

  • Đồ lưu manh!
  • ... Ừ.
Thế mà hắn còn thừa nhận!

Lâu Tư Trầm mỉm cười tà tứ, rồi giật một chiếc khăn tắm xuống khỏi giá khăn, ném vào lòng Tần Mộ Sở và ra lệnh:

  • Tắm cho lưu manh đi...
  • ...
Tần Mộ Sở vừa sợ vừa điên tiết.

Cô suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm!

Đời này cô gặp nhiều người vô liêm sỉ lắm rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy có kẻ mặt dày như cậu lớn nhà họ Lâu đấy!

- Nhanh lên!

Thấy cô đứng ngây ra đó, Lâu Tư Trầm thúc giục một câu, ngón tay nóng ẩm mơn trớn cái cằm mềm mịn, đôi mắt híp lại, lên giọng cảnh cáo, trong giọng nói chất chứa nguy hiểm:

- Cô mà không nghe lời thì tôi không dám chắc mình sẽ không làm gì quá đáng đâu...

Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy nơi bị hắn chạm vào ẩm ướt và tê dại như bị dòng điện chạy qua. Cảm giác ấy khiến làn da nhạy cảm run rẩy, và đến cõi lòng cũng tê rần.

Hai mắt phủ hơi nước lườm hắn đầy xấu hổ:

- Anh coi tôi là người hầu thật đấy à?

Tắm mà còn bắt cô hầu! Quá đáng quá rồi đấy nhé!

- Sao lắm lời thế? Nhanh lên!

Trong đôi ngươi sâu thẳm, lửa tình hừng hực như có thể rọi sáng cả Tần Mộ Sở:

- Hôm qua tôi tăng ca thay cô cả đêm, hôm nay bắt cô hầu thì có gì sai?

Tần Mộ Sở đỏ mặt tía tai, ngượng chín cả mặt. Cô đập ngay cái khăn vào ngực hắn rồi buồn bực nói:

- Có cái kiểu hầu thế này à?

Lâu Tư Trầm thấy thế, bèn nắm chặt bàn tay đang cầm khăn của Tần Mộ Sở rồi áp nó vào lồng ngực cường tráng của mình. Hắn cúi đầu, áp sát cô, rồi hạ thấp giọng nói với vẻ uy hiếp:

  • Chẳng lẽ cô muốn ép tôi xách súng ra trận thật?
  • Thôi đừng...
Lâu Tư Trầm hơi nhếch khóe môi gợi cảm thành một độ cong tà tứ:

- Không muốn thì ngoan ngoãn chút đi, hầu tắm mà làm tôi vừa lòng thì tôi sẽ không làm khó cô nữa.

Nói đoạn, thân thể cường tráng ép sát cô vào bức tường, để cô làm nhanh hơn một chút.

Hai người cơ hồ dính sát vào nhau... Tần Mộ Sở thậm chí còn cảm nhận được độ ấm từ làn da màu đồng của người đàn ông kia truyền tới.

Lúc này đây, cô chẳng còn đường trốn nữa!

Cô do dự mấy giây, rối rắm mấy giây, cuối cùng, bàn tay cầm khăn vẫn ngoan ngoãn phủ lên lồng ngực rộng.

Cô căn bản không dám nhìn thẳng vào cơ thể hắn, chỉ đành quay đầu đi rồi lau qua loa lên người hắn cho có lệ. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như phát sốt.

Tuy không nhìn thấy, thế nhưng tay cô và thân thể người đàn ông kia chỉ cách nhau có một lớp khăn tắm mỏng manh, cô vẫn có thể cảm nhận được dáng người hoàn mỹ ấy.

Vân da mịn màng, cơ bắp vừa phải, cảm xúc rắn chắc, bất cứ một nét nào cũng đủ để phụ nữ động lòng, thậm chí là cuồng si.

Tiếng tim đập của Tần Mộ Sở vang như tiếng trống, đánh sâu vào lòng cô, nao nao.

Tay, bắt đầu run rẩy.

Tiếng nhắc nhở của Lâu Tư Trầm vang lên ngay trên đầu cô:

  • Này, cô sắp cọ rách da trên ngực tôi rồi.
  • Hả?
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần rồi nhìn hắn với vẻ quẫn bách.

  • Cọ xuống dưới!
  • ...
Đồ lưu manh này!

- Anh được voi đòi tiên!

Tần Mộ Sở ngượng đỏ mặt, xấu hổ quá, bực mình quá, cô ném luôn cái khăn lên người hắn:

- Không hầu nữa!

Muốn ra sao thì ra!

Ai ngờ Lâu Tư Trầm bỗng vươn tay nắm chặt cánh tay mềm mại của cô.

- Lâu Tư Trầm...

Cô sốt sắng muốn rút tay về, nhưng người đàn ông trước mặt nào có cho cô cơ hội ấy.

Tay cô bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, chẳng thể nào tránh thoát. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Mộ Sở nghe thấy tiếng thở dốc nặng nhọc trên đầu mình.

Âm thanh của hắn ám ách như bị cát đá mài qua, lại tựa như tiếng gào rít vọng ra từ hang đá.

Tần Mộ Sở sợ run cả tay, dường như mọi cảm quan trên thân thể đều đua nhau xôn xao.

Tần Mộ Sở không phải là thiếu niên không biết sự đời, cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện tình nam nữ, thế nhưng tình huống trước mắt vẫn khiến cho cô phải bất ngờ.

Cô có thể từ chối được không?

Có cơ hội để cho cô từ chối sao?!

Tần Mộ Sở thở hổn hển, hốt hoảng van xin:

  • Lâu Tư Trầm...
  • Ngoan nào...
Lâu Tư Trầm dịu dàng dỗ dành, đầu lưỡi ấm nóng cắn lên vành tai nhạy cảm, và rồi hắn thấy cô run bắn lên trong lòng mình:

- Giúp tôi...