Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 577




Trước đây Phù Tang chưa từng trải qua chuyện này, đừng nói là giúp một người đàn ông lau người, ngay cả giúp họ rửa tay, rửa mặt cô còn chưa từng làm qua! Đến cả bố cô cũng chưa bắt cô rửa mặt giúp bố đâu!

Bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi xẹt qua tấm lưng cường tráng của Hoắc Thận, tay vừa mới tiếp xúc với da làn da của y, da mặt Phù Tang đã đỏ bừng ngay tức khắc.

Có lẽ nếu chỉ là ngắm nhìn hoặc thưởng thức một chút, cô còn có thể chống đỡ được, song, khi ngón tay chạm lên cơ bụng rắn chắc kia, Phù Tang đã không thể chống cự được nữa rồi.

Không thể không nói, cơ thể của người đàn ông này thật sự rất tuyệt, thậm chí còn có thể nói là hoàn mỹ nhất!

Dù cách tận một lớp khăn lau dày dặn, Phù Tang vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được xúc cảm tuyệt vời xẹt qua đầu ngón tay cô khi chạm lên làn da gợi cảm ấy, thật rắn chắc, thật cường tráng...

Điều này khiến trái tim nhạy cảm của Phù Tang không kìm được mà nảy lên, động tác chà xát trên tay vì thế cũng trở nên loạn hơn rất nhiều.

- Cô làm sao vậy? Mặt sao lại hồng thế kia?

Bỗng nhiên đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của Hoắc thiếu gia đột ngột mở ra, y lên tiếng hỏi cô.

- A?

Phù Tang giật bắn cả người, bàn tay đang giúp y lau máu trên người cũng thu về, vẻ mặt cô mất tự nhiên, gò má lại càng thêm hồng:

- Anh...không phải là anh đã ngủ rồi sao?

Lông mày Hoắc Thận giãn ra, y liếc cô một cái:

- Bị cô làm cho tỉnh...

- ...

- Cô đang làm gì vậy? Làm người tôi ngứa ngáy cả lên.

- ...Tôi..Tôi chẳng làm gì cả.

Phù Tang vội đem chiếc khăn dính đầy máu ném vào chậy nước bên cạnh chân mình.

Hoắc Thận nhíu mày nhìn cô, rồi bỗng nhiên, bàn tay to lớn hướng về phía cô, giữ lấy hai gò má nóng hầm hập của cô.

Y không chạm vào thì đỡ, mà y vừa chạm vào, Phù Tang lập tức có cảm giác như mình đang bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt, cô vội vàng gạt tay y ra, vẻ mặt đầy sự hoảng loạn và thất thố:

- Anh làm gì vậy! Đừng...đừng có trêu chọc tôi...

Phù Tang gạt tay y ra, khom người xuống bê chậu nước lên, lập tức chạy vào trong phòng tắm.

Hoắc Thận nhìn bóng lưng cô bỏ chạy mà cảm thấy có chút buồn cười

- Lục Phù Tang, cô lo lắng linh tinh cái gì vậy? Tôi là lo lắng xem cô có bị sốt hay không thôi, gì mà mặt mũi đỏ gay đỏ gắt như mông khỉ ấy! Này, đừng bảo cô vừa làm chuyện trái đạo đức gì với tôi nhé?

Hoắc Thận cố ý trêu chọc cô, đầu lại cúi xuống nhìn cơ thể đã được cô lau rửa sạch sẽ, phía trên dường như còn lưu lại chút hơi ấm chưa kịp tan đi, môi mỏng không tự chủ mà nhếch lên thành một đường cong khó mà phát hiện.

Chợt âm thanh vọng ra từ phòng tắm của Phù Tang vang lên:

- Ai thèm làm chuyện gì thiếu đạo đức với anh chứ? Tôi chỉ tốt bụng giúp anh lau sạch phần máu còn dính trên người mà thôi! Anh đừng có mà không biết tốt xấu...

- Nếu là như vậy, cô đỏ mặt vì điều gì?

Hoặc Thận thoáng ngồi dật, nửa người dựa vào đầu giường, cánh tay phải nhàn nhã để ra sau đầu, hỏi người trong kia một câu.

- Ai đỏ mặt chứ? Tôi là bị anh chọc tức thì có!

Phù Tang lúc này đã giặt sạch xong chiếc khan lau, bước ra từ phòng tắm, vừa thấy người đang nhàn nhã tựa lên giường, cô buồn bực tiến lên trước mặt nói:

- Anh điên rồi sao? Ngồi dạy làm gì? Mau nằm xuống cho tôi!! Còn nữa, bỏ tay xuống, đừng chạm vào miệng vết thương!!

Thấy vẻ mặt lo lắng của Phù Tang, Hoắc Thận dường như cảm thấy vết thương kia cũng không còn đau như vậy nữa, anh rút cánh tay đang đặt ở sau đầu ra, rồi lại đột ngột đưa tay ra, túm lấy cổ tay Phù Tang:

- Để tôi xem cổ tay cô nào, sao lại thế này?

- A?

Phù Tang giật mình, mặt đỏ ửng lên, khiến trách y:

- Đừng đụng vào! Vết thương vừa mới băng bó xong, bác sĩ đã dặn là đừng chạm mạnh vào, anh còn như thế, miệng vết thương lại bị hở ra thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!!

Hoắc Thận nhíu mày:

- Sao cô cằn nhằn nhiều vậy?

Phù Tang lúc này đã bị y kéo đến cạnh đầu giường, Hoắc Thận bắt lấy tay cô, nghiêm túc kiểm tra phần cổ tay.

Nếu không có Hoắc Thận phát hiện, Phù Tang có lẽ cũng không phát hiện ra cổ tay mình đã bị thương lúc bị trói lại rồi kéo đi, mà bây giờ, hai bên cổ tay đã đầy những vết thương, da bị rách khiến máu chảy ra,làm cho ống tay áo trắng tinh nhiễm một mảng đỏ.

Tuy nhiên, so với vết thương do trúng đạn trên cánh tay Hoắc Thận mà nói, đúng là khác biệt một trời một vực!

Phù Tang thấy hai bên Hoắc Thận nhíu chặt lại, có ý định muốn thoát khỏi tay y:

- Vết thương nhỏ thôi mà, không nghiêm trọng, anh mà không nói, tôi cũng không phát hiện ra!

- Đi bôi thuốc đi!

Hoắc Thận buông tay cô ra, dùng mệnh lệnh yêu cầu.

- Không sao, vết thương nhỏ này có tính là gì đâu?

Phù Tang lười biếng đáp lại.

- Đi bôi thuốc!

Hoắc Thận lại đưa ra mệnh lệnh, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc xụ xuống.

Phù Tang cũng không muốn chọc y giận, liền ngoan ngoãn chạy đi lấy hòm thuốc.

Hoắc Thận thấy bộ dạng cô vừa bôi thuốc vừa tự thổi thổi lên vết thương, cơn khó chịu trong y mới dịu đi một chút.

Không hiểu sao, hai gò má tròn trịa kia lọt vào mắt y lại trở nên đáng yêu đến khó tả.

Chẳng phải lúc này y nên tức giận với cô sao? Như thế nào lại cảm thấy cô đáng yêu chứ?

Hoắc Thận cảm thấy nếu như tính khí mình còn nóng nảy như hồi trước, khẳng định bây giờ y đã mắng chửi té tát cô té tát rồi, dù sao cô bé này cũng khiến mình bị liên lụy. Nhưng không hiểu vì sao, khi đối diện với cô, cơn bực mình trong y lại hạ xuống dần. Điều khiến y điên tiết hơn, đại khái là bởi...cô tự cho là mình thông minh, suýt nữa tự đẩy mình vào đường chết!

Ánh mắt Hoắc Thận nhìn cô lại trầm thêm vài phần, rồi bỗng nhiên Phù Tang vốn đang bôi thuốc lại quay đầu sang, hoài nghi chớp chớp mắt với y:

- Làm gì mà nhìn tôi chăm chú vậy?

Bị cô phát hiện, Hoắc Thận ngược lại không hề có lấy nửa điểm hoảng hốt, đuôi lông mày nhếch lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tôi đang nghĩ, lúc về nên xích hai chân cô lại, hay là nên dứt khoát đánh gãy hai chân cô đi, mọi chuyện xong xuôi.

Phù Tang hoảng sợ đến mức hai mắt trừng to ra, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở lớn, đủ để nhét được một quả trứng gà vào:

- Anh...anh đang đùa sao?

Hoắc Thận không lên tiếng, thu hồi lại tầm mắt đang dừng trên người cô.

Phù Tang nhất thời trở nên nóng nảy, vội vã bỏ bông y tế trong tay xuống, tiến đến phía đầu giường, dán sát vào tai y, dùng giọng nũng nịu xin khoan dung:

- Hoắc Thận, tôi sai rồi, tôi biết lần này tôi thực sự đã sai rồi...

Hoắc Thận híp mắt nhìn cô:

- Lần sau còn dám chạy không?

- Bảo đảm sẽ không chạy đi nữa!!

Cái đầu nhỏ liên tục gật như trống bỏi

- Không phải tôi đã hứa với anh rồi sao? Tuyệt đối không có lần sau!

Phù Tang nói xong liền giơ tay lên, thề thốt cam đoan:

- Nếu như tôi còn bỏ chạy, tôi...tôi sẽ bị sét đánh vào đầu? Không được chết tử tế! Tuy nhiên cái "chạy" này không bao gồm việc người khác tới cứu tôi...

Nhỡ như bố cô đến cứu cô thì sao? Cái đó không tính!

Hoắc Thận buồn cười, đưa tay ra nhéo lỗ tai cô.

- Ai u!! Đau!!

Phù Tang kêu đau, bắt lấy tay y:

- ...Đau thật đấy!!

- Không đau thì tôi nhéo tai cô làm gì?

Hoắc Thận cố ý xụ mặt xuống, hỏi cô:

- Nói với tôi xem nào, ai cho cô dũng khí trắng trợn chạy trốn đi như vậy?