Thời khắc mà hai chân chạm đất, nếu không có Hoắc Thận ôm lấy, có lẽ cô đã sớm bất lực nằm trên dưới đất rồi.
Giờ phút này, toàn thân cô không có chút sức lực nào, giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ ngã vào lồng ngực của Hoắc Thận, hai tay run rẩy níu lấy áo sơ mi trên người y, không chịu buông tay.
Khuôn mặt trắng bệch không còn lấy một chút huyết sắc, ngay cả đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch.
- Ô ô ô ô...
Cô vùi vào lồng ngực Hoắc Thận khóc nức nở, buồn bã, cơ thể mềm mại của cô run lên cầm cập. Đương nhiên rồi, bởi vừa nãy rơi xuống một cái, bảy phần hồn phách của cô e rằng cũng bay theo luôn rồi.
Lúc này, Lận Thần đã chủ động mang áo khoác của Hoắc Thận tới, Hoắc Thận cầm áo bọc kín lại cơ thể đang bị nhiễm lạnh của cô rồi khóa cô thật chặt trong lồng ngực mình.
- Đừng sợ, có tôi ở đây!
Y đưa tay ra, nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé mà lạnh như băng của cô.
Tay của cô lạnh như băng, lạnh đến mức làm cho người ta phải sợ hãi.
Phù Tang vừa mới chạm đến lòng bàn tay ấm áp của y, tiếng khóc bỗng chốc trở nên thảm thiết hơn. Lâm Tinh Dao bực mình giậm chân:
- Anh ba, sớm muộn rồi cũng có một ngày, anh bị con nhóc xui xẻo này hại chết cho mà xem!!
Hoắc Thận lạnh lùng liếc cô một cái:
- Coi như nếu bị cô ấy hại chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Lâm Tinh Dao, cô có quản cũng không được, thậm chí đến tư cách cũng không có mà quản chuyện này!!
- Anh...
Lâm Tinh Dao suýt thì khóc vì oan ức.
Phù Tang nằm trong ngực Hoắc Thận, sau khi nghe y nói xong, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Nếu không phải tại mình tự cho rằng bản thân thông minh rồi chạy trốn, thì Hoắc Thận anh cũng không bị các anh em trong hội làm khó.
Tuy nhiên, Phù Tang không thể hiểu nổi người đàn ông này, tại sao anh vẫn luôn nhiều lần che chở cho cô như vậy? Thậm chí còn không nể nang mặt mũi bạn bè, chẳng lẽ thật sự là bởi vì câu nói vừa rồi của anh...
Y đối với Lục Phù Tang là thật lòng?!
- Anh ba, cậu muốn bảo vệ cô gái này, kỳ thật tất cả mọi người không ai có ý kiến gì, người phụ nữ của cậu, cậu phải bảo vệ, đó cũng là chuyện đương nhiên! Nhưng, chuyện ngày hôm nay...chúng tôi không thể cứ thế mà bỏ qua được!! Nói thật, hôm nay nếu như không phải vì nể mặt mũi cậu, cậu cảm thấy người phụ nữ này của cậu có thể làm cho người của tôi bị thương sao? Bọn hắn là vì nể mặt mũi cậu mới để cho cô ta làm bị thương, nhưng cô ta cũng làm cho anh em của tôi chảy không ít máu, chuyện này, cậu cũng phải cho bọn họ một câu trả lời chứ, đúng không?
Lâm Lục ngậm lấy điếu xì gà trên tay, buông tay xuống, dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn Hoắc Thận.
Nghe xong lời của Lâm Lục, Phù Tang đang hoảng sợ lại càng vùi sâu vào trong ngực của Hoắc Thận hơn, níu chặt lấy áo sơ mi của y.
Hoắc Thận ôm cô, bên môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt:
- Anh Lục, chuyện này, đương nhiên tôi sẽ trả lời với anh em một cách hợp lí rồi!
Hoắc Thận nói xong, không chút do dự móc từ trong túi ra một khẩu súng ngắn có gắn ống giảm thanh, trong chớp mắt, không chờ mọi người kịp phản ứng, y đã bóp còi súng. Một tiếng "Bịch ——" trầm nhẹ phát ra, một viên đạn ghim sâu vào cánh tay trái của y.
Máu lập tức bắn ra tung tóe, vẩy lên cả hai gò má trắng bệch của Phù Tang...
Những giọt máu tươi lại càng làm cho sắc mặt của cô trở nên trắng bệch hơn!
Những giọt máu ẩm ướt, nóng hổi như đang muốn thiêu đốt từng thớ thịt trên người cô.
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Mà cơ thể Phù Tang trong ngực Hoắc Thận lại càng trở nên cứng nhắc hơn, tựa như đã hóa đá.
Nước mắt cô lập tức như mưa, tuôn ra khỏi vành mắt:
- Hoắc Thận —— ——
- Anh ba!!
Lận Thần cũng kinh sợ, sắc mặt lo lắng gọi y.
- Anh ba...
Lâm Tinh Dao lại càng không dám tin:
- Anh... Tại sao anh lại muốn như vậy chứ?!
Cô nghẹn ngào hỏi y.
Mà lúc này Phù Tang rốt cuộc mới tỉnh táo lại, nước mắt liên tục tuôn rơi khỏi hốc mắt đỏ bừng. Cô kêu lên một tiếng rồi xé một mảnh vài từ váy mình xuống, muốn băng bó cho Hoắc Thận:
- Rất đau đúng không?!
Giọng nói của cô không ngừng run rẩy, đôi môi trắng bệch như không còn một giọt máu:
- Sao anh lại ngốc như vậy!! Ngốc như vậy...
Hoắc Thận không nói lời nào, để mặc cô băng bó vết thương cho mình, ánh mắt thản nhiên nhìn quét qua tất cả các anh em:
- Hôm nay là người phụ nữ của Hoắc Thận tôi khiến mọi người phải chảy máu, cho nên, chút máu này, là Hoắc Thận tôi trả cho mọi người!! Lỗi của cô ấy, tôi thay mặt chịu phạt, nếu có lần sau nữa, tôi cam đoan, mạng sống của cô mặc cho mọi người xử lí!!
Nói xong, tay y kéo Phù Tang đi:
- Đi thôi!
Chuyện y bảo vệ mình suýt chút nữa đã làm cho Phù Tang cảm động đến nghẹn ngào khóc to lên:
- Hoắc Thận, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
Cô luôn miệng nói lời xin lỗi, nước mắt như mưa trút xuống:
- Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ biến anh thành như thế này, thật sự tôi không cố ý...
- Chúng ta đi về phòng!
Giọng nói của Hoắc Thận có chút lạnh lẽo, y ôm cô, nặng nề bước về phía phòng của hai người.
Y chảy rất nhiều máu, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ cánh tay trái của y, mảnh vải quấn quanh trong nháy mắt đã bị nhuốm đỏ. Phù Tang đỡ lấy y, từng bước chật vật tiến về phía trước, thân thể nhỏ bé của cô lại run lẩy bẩy.
Hoắc Thận lặng lẽ liếc nhìn cô, trào phúng cười một tiếng:
- Thế này mà cũng sợ?
- ... Sợ!
Nước mắt Phù Tang không nhịn được mà rơi ra. Loại sợ này, so với việc bị cột lại trên buồm còn đáng sợ hơn nhiều!
- Tôi còn tưởng cô rất to gan mà, còn dám chạy trốn một mình!
- ... Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, Hoắc Thận...
- Cái tôi muốn không phải là " xin lỗi"!!
Giọng của Hoắc Thận có chút lạnh lẽo hơn, có lẽ bởi vì nói quá lớn nên máu trên cánh tay lập tức chảy ra nhiều hơn một chút.
- Trước tiên anh đừng nóng giận, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi!! Anh đừng nóng giận, sắp không cầm được máu rồi...
Phù Tang sốt ruột đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, giờ khắc này, cô rất hối hận bản thân lúc trước không theo ba mẹ học y:
- Chờ máu ngưng chảy, muốn đánh muốn mắng thì tùy anh, được không?
Nhưng mà Hoắc Thận lại giống như không nghe thấy cô nói gì, cánh tay dài nắm chặt lấy người cô kéo đến trước mặt, sau đó, "Bịch ——" một tiếng, cơ thể to lớn chặt chẽ đẩy mạnh cô vào bức tường phía sau.
Hoắc Thận từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô chằm chặp, dáng vẻ giống hệt như một con sư tử đang nổi giận, tựa như một giây sau sẽ có thể ăn tươi nuốt sống cô:
- Còn dám có lần sau sao?
Ánh mắt của Phù Tang từ đầu đến cuối vẫn luôn dán vào cánh tay đang bị thương của y, nghe y hỏi mình như vậy, cô cũng không nghĩ gì, lắc đầu liên tục:
- Không có lần sau nữa!! Tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau!!
Nếu như người bị thương hôm nay không phải là mình, nếu như hôm nay không có y che chở cho mình, Phù Tang cảm thấy, lần sau tất nhiên cô sẽ tiếp tục suy nghĩ cách để trốn thoát, nhưng hết lần này đến lần khác, người bị thương hôm nay không phải là cô, mà là Hoắc Thận anh - người đã xả thân che chở cho cô!!
Y đã xả thân với mình như vậy, cô nào có dám trốn đi nữa?! Còn lòng nào mà dám trốn đi?