- Không được!! Con tiện nữ này không thể nào giữ lại được!! Bách Hội Môn chúng ta từ trước tới nay không giữ lại những người không trung thành, đối với loại người này, từ trước tới nay chỉ có con đường chết!! Anh ba, bây giờ anh bảo vệ cô ta, nhưng nếu còn có lần sau thì sao? Còn có, bỏ trốn là chuyện nhỏ nhưng cô ta đả thương đàn em anh tôi là chuyện lớn! Giữ lại loại người như thế này, có tác dụng gì? Không chừng lần tiếp theo tất cả chúng ta sẽ bị cô ta hại chết! Đến lúc đó anh còn gánh nổi trách nhiệm này không?!
Lâm Tinh Dao cố ý nói cho mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô ta muốn Phù Tang chết, không muốn để lại cho cô con đường sống nào!
Cô ta kích động nói xong, giơ tay ra, muốn bắt lấy điều khiển từ xa đang để trên cái bàn nhỏ.
Cái điều khiển đó cũng chính là để không chế cái trục nhỏ mà bị Phù Tang đang bị trói.
- Chỉ cần tôi ấn một nút, con tiện nữ kia sẽ thịt nát xương tan!!
Lâm Tinh Dao lạnh lùng cười nhìn Phù Tang đang bị trói trên cột buồm, ánh mắt tràn đầy vẻ lãnh khốc vô tình.
Mà giờ phút này trên cổ Phù Tang sớm đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thân thể bé nhỏ đang bị trói ấy, khẽ run rẩy trong bóng đêm, cũng không biết là bởi vì sợ, hay bởi vì do quá lạnh, trái tim bởi vì quá căng thẳng mà gần như muốn vọt ra khỏi họng.
- Đưa điều khiển cho tôi.
Hoắc Thận ra lệnh cho Lâm Tinh Dao, thanh âm trầm thấp lạnh lùng, thậm chí có chút khiến người ta kinh sợ.
- Tôi không đưa!
Trong ánh mắt của Lâm Tinh Dao, tràn đầy sự đố kị đối với Phù Tang.
- Con tiện nữ này rốt cuộc có cái gì tốt, mà anh lại thích cô ta tới như vậy? Anh càng thích cô ta, tôi lại càng muốn cô ta phải chết!!
Đối với sự tùy hứng của Lâm Tinh Dao, Lâm Lục dựa vào ghế làm bộ như không nhìn thấy, anh ta đã nhắm chặt mắt, lười quản cho em gái anh ta ở đó mà phân tranh.
- Bỏ xuống!!
Thanh âm của Hoắc Thận, lạnh lẽo như băng hàn, không có một chút độ ấm.
Một câu nói, vừa là ra lệnh, cũng chính là một lời cảnh cáo!
Cảnh cáo Lâm Tinh Dao, đã chạm vào giới hạn cuối cùng của Hoắc Thận anh.
- Tôi sẽ không giữ cô ta lại!!
Lâm Tinh Dao nói xong, quyết định ấn nút điều khiển.
Gió lạnh, trong nháy mắt lướt qua gò má nhợt nhạt của Phù Tang, tựa như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt cô___
- A_____
Cô nhất thời bị mất trọng lực, toàn bộ thân người điên cuồng rơi nhanh xuống, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
- Cứu tôi!! Hoắc Thận, cứu tôi____
Phù Tang khàn giọng cầu xin, âm thanh như vỡ ra từng mảnh trong gió mạnh, Phù Tang cảm thấy mình thật sự sắp chết, cái cảm giác rơi xuống một cách nhanh chóng làm cô vô cùng buồn nôn, làm cô vô cùng sợ hãi, nước mắt lại giống như chuỗi hạt châu bị đứt, không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn nhanh xuống gò má.
Phù Tang cảm thấy cô thật sự sắp chết rồi!!
Mà còn chết một cách rất khó coi!
Nhưng thoáng chốc, chỉ nghe "pằng" một tiếng súng vang lên, sau đó mọi âm thanh đều biến mất.
Một viên đạn, không có dấu hiệu nào từ bên cạnh tay của Lâm Tinh Dao bắn ra, chuẩn xác không lệch một li bắn cái điều khiển trên tay cô ta thành từng mảnh vụn nhỏ.
- A______
Lực của viên đạn cộng thêm nhiệt độ của chiếc điều khiển cháy làm bị thương tay của Lâm Tinh Dao, cô ta sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết, hốt hoảng cầm cái điều khiển từ xa ném ra ngoài.
Mà lúc này, trục bánh xe trên cột buồm đã ngừng chuyển động.
Cái dây thừng nhỏ trói Phù Tang trên cao bỗng chốc bật ra, cả người Phù Tang cũng lắc lư theo sợi dây thừng kia, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng sợi dây "bựt bựt" nứt ra vang lên trong gió.
Dây thừng vốn dĩ đã bị bọn họ cắt đứt một nửa, bây giờ lại bị chấn động bởi lực lớn như vậy, hiện giờ thật sự bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Phù Tang cơ hồ không dám tin cô vẫn còn sống!!
Nước mắt trong nháy mắt tuôn rơi như mưa, ồ ạt trào ra.
Sau đó lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của Hoắc Thận hướng về phía cô hét lên:
- Lục Phù Tang, cô nhất định phải làm như vậy sao?
Y đứng dậy, bước chân tiến lại gần phía cô.
Nhưng lại ngừng lại ở cách cô không xa phía trước, ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng nhìn cô, một bộ dạng hoàn toàn không có ý giúp đỡ cô, mặc cho cô tiếp tục bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, mặc cho sợi dây thừng kia từng chứt từng chút một nứt ra.
Gió đang thôi, còn trái tim Phù Tang, đang run rẩy...
Đôi mắt tràn đầy hoảng sợ của cô, nhìn Hoắc Thận đang đứng bên dưới, đáy mắt càng ầng ậng nước.
Giây phút này, sắc đêm u ám càng khiến cho sắc mặt thanh lạnh của Hoắc Thận càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.
- Lục Phù Tang, tôi hỏi cô, cô còn dám tiếp tục làm vậy nữa không?
Ngữ khí lạnh lùng trong câu nói ấy, là giận, là uất, giống như chỉ cần cô trả lời sai, người đối diện cô sẽ khiến cô thịt nát xương tan.
- Cứu.. cứu tôi.
Cổ họng của Phù Tang, trong gió đêm dường như đã đau đến độ không thể phát ra tiếng.
Mà sắc mặt của cô, lại càng nhợt nhạt như không có sắc máu.
Vừa nãy, cô đã đi tới trước cửa Quỷ môn quan một lần, loại cảm giác đó, thật sự quá đáng sợ, cô cũng không muốn lại thử một lần nữa.
Phù tang nhắm chặt mắt:
- Hoắc Thận, cứu tôi. Cầu xin anh..cứu tôi..
Đối với loại người như Lâm Lục. cô không thể thốt ra câu cầu xin thấp hèn, nhưng đối với Hoắc Thận, cô hết lần này tới lần khác, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, lớn tiếng khóc xả hết những ấm ức trước mặt anh.
Tuy nhiên, đối mặt với nước mắt, với sự cầu xin của cô Hoắc Thận vẫn vô cùng dửng dưng, cánh tay lười biếng dựa vào lan can phía sau, ngẩng đầu nhìn cô đang bị trói trên cao, lạnh lùng hỏi:
- Về sau còn dám chạy trốn nữa không?
Phù Tang lắc đầu không ngừng.
- Trả lời tôi, dám hay không dám?!
Phù Tang liên tục lắc đầu, Hoắc Thận dương như vẫn không hài lòng, lại lạnh lùng hỏi một câu, thanh âm lạnh lẽo trong gió lạnh càng tăng thêm sự lạnh lùng.
- Không dám, không dám....
Phù Tang nhắm mắt thật chặt, không dám nhìn y, chỉ hướng mắt vào trong bóng đêm vô tận mà ấm ức khóc, trả lời câu hỏi của y.
Hoắc Thận dường như khá hài lòng với câu trả lời của cô, hơi thu lại thần sắc, phân phó cho Lận Thần đang đứng sau lưng:
- Từ từ thả cô ấy xuống!
- Vâng!
Lận Thần nghe lệnh, dẫn theo mấy tên đàn em tiến lên thả người xuống.
- Không được!
Người nói chuyện là Lâm Tinh Dao
- Anh!! Anh nói gì đó đi!!
Lâm Tinh Dao tức đến mức dậm chân, lại đẩy vai của anh trai mình nói:
- Anh, lẽ nào chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho con tiện nữ này? Chuyện đàn em của anh coi như là xong rồi sao? Lẽ nào những người anh em vào sinh ra tử với chúng ta lại không hề quan trọng ư?
Lâm Lục cau mày, tựa như thái độ có chút không hài lòng với em gái của mình, cuối cùng, nhìn về phía Hoắc Thận đang dựa vào lan can thấp giọng trách mắng:
- Nếu như anh ba đã ra mặt bảo vệ người rồi, vậy cậu ta đương nhiên sẽ cho anh em một lời giải thích, em lo lắng cái gì?!
Kì thực, Lâm Lục đang nghĩ, Hoắc Tam này rốt cuộc sẽ cho anh em một lời giải thích như thế nào!
Y sẽ vì người phụ nữ này mà làm đến mức nào?
Phù Tang cuối cùng cũng được Lận Thần và một đám đàn em kéo xuống dưới.
Khoảnh khắc hai chân chạm đất kia, nếu không phải được Hoắc Thận ôm lấy, có lẽ, cô đã sớm vô lực ngã trên đất.