- Đây là chị ba nhỏ trong truyền thuyết sao, nhìn người thật khác với lời truyền ra nha!
Người phụ nữa đó vừa nói, ánh mắt vừa nhìn một lược từ trên xuống dưới người cô.
- Truyền thuyết?
Phù Tang cảm thấy nực cười.
Cô cũng chỉ mới đến Bách Hội Môn được vài ngày! Làm sao mà có truyền thuyết như cô ta vừa nói rồi?
- Còn không sao! Có thể một chân đá Lâm Tinh Dao ngã lăn ra đất, đừng nói là phụ nữ, cho dù là đàn ông đi nữa, cả cái Bách Hội Môn chúng ta cũng không có mấy người dám đâu! Nhưng chị ba nhỏ vừa mới đến, thì đã làm được chuyện lớn như vậy rồi, thay tất cả phụ nữ chúng ta mà làm vuệc như vậy, hành động kinh thiên như vậy, không đến nửa ngày, đã truyền đi khắp cả Bách Hội Môn rồi! Có thể không tính là truyền thuyết sao?
Thì ra là chuyện này.
Phù Tang có chút, cô đá cô ta lần đó, thật sự cũng là vì tự vệ mà thôi, lúc đó nếu như mà biết thân phận của Lâm Tinh Dao, thì có lẽ, cú đá đó của cô cũng không đá nỗi rồi!
Cô làm sao mà dám nha!
- Cô là?
Phù Tang lúc này học được rồi, trước khi làm gì hay nói gì, thì biết đối phương là ai trước đã.
- Chị là người phụ nữ của Lâm Lục, Mễ Mã. Gọi chị Mễ là được rồi.
Cho nên, bọn họ không phải là vợ của ai mà giới thiệu, mà là, người phụ nữ của ai?
Phù Tang cũng không có lời nào để nói, chỉ cười cừoi:
- Chào chị Mễ!
- Tiểu nha đầu em nhìn cũng rất ngoan ngoãn nha, nhất thời cũng không thể đem em và chuyện cô làm kết hợp lại được nha!
Mễ Mã nói xong, lại cười hỏi:
- Tiểu nha đầu, người em mặc quần áo gì vậy? Không phải là sơ mi của tam thiếu gia chứ?
- Thật đúng là vậy.
- Sao vậy? Đến vài ngày rồi, tam thiếu gia không cho người chuẩn bị quần áo mới cho em sao?
- Có chứ.
Phù Tang thật thà nói:
- Vốn là đã mặc váy kìa, kết quả, anh ta nhất định bắt tôi phải mặc thành như vậy.
Phù Tang có chút bất lực mà kéo kéo tay mình.
Mễ Mã lại ‘ phụt’ một tiếng cười lên.
- Mặc thành bộ dạng như vậy, rất mắc cười sao?
Phù Tang còn tưởng là cô ta đang cười bộ dáng của mình.
Mễ Mã lắc đầu:
- Chị cười là tam thiếu gia của chúng ta kìa! Đối với em thật sự còn dụng tâm khổ cực nữa! Nhưng cũng phải bất lực, khí chất quá tốt, cho dù em có mặc thành bộ dáng của một tên ăn mày đi nữa, thì cũng không che được nhan sắc xuất chúng này của em!
- ?
Phù Tang phát hiện, cô hiển nhiên lại nghe không hiểu lời của Mễ Mã.
- Tam thiếu gia như vậy là sủng em đó! Lo lắng tiểu nha đầu embị người khác cướp mất, cho nên mới cố ý bắt emăn mặc thành xấu như vậy đó!
- ...
Lời này của Mễ Mã, thực sự khiếng cho Phù Tang có chút mắc cười.
Sợ cô bị người khác cướp đi mất? Có khả năng này sao?! Người ta rõ ràng là bởi vì thích phong cách của g-ay mà thôi!
Mễ Mã cầm lấy một ly rượu đỏ ở bên cạnh, đưa cho Phù Tang, phong tình vạn chủng mà cười:
- Tiểu nha đầu, emvừa mới đến, vẫn không hiểu được quy tắc của chúng tôi, những người phụ nữ mà các lão đại chúng tôi nhìn trúng, nhìn thì có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực ra nói khó nghe một chút thì, cũng là ai cũng có thể lấy làm chồng!
Trong lời nói của Mễ Mã, mang theo một chút bị thương, khiếng cho Phù Tang có chút ngẩng người ra.
Lại nghe Mễ Mã tiếp tục nói:
- Bách Hội Môn của chúng ta, từ một đến mười, thì mười tên đại ca, chính người đã ngủ với tôi! Người duy nhất không ngủ với tôi, chính là tam thiếu gia nhà cô!
- ...
Phù Tang ngẩng người mở to mắt lên.
- Ở trong mắt những người đàn ông bọn họ, phụ nữ chúng ta, toàn bộ đều là tài nguyên của chung! Chỉ cần thích, hai người, ba người, cùng nhau ngủ cũng không thành vấn đề gì.
- ...
Phù Tang căng thẳng đến nuốt một ngụm nước miếng.
Cô nhất thời cảm thấy thế giới quan của cô, tam quan, tất cả đều bị lật đổ toàn bộ.
- Cho nên, tam thiếu gia để em ăn mặc thành bộ dạng như vậy, là bởi vì để em an toàn trước mắt của người khác, muốn bảo vệ em đó!!
Thật sự là như vậy sao?
Phù Tang nhịn không được mà len lén nhìn về phía Hoắc Thận ở phòng khách đang bàn bạc gì đó với Lâm Lục.
Cũng không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, đột nhiên, ánh mắt của Hoắc Thận cũng nhìn về phía cô ở bên này.
Bốn mắt hai người nhìn nhau, hành động lén nhìn của Phù Tang toàn bộ rơi thẳng vào đôi mắt đen láy của y.
Trong lòng của cô bất giác mà run lên, liền nhanhg chóng quay đầu về lại.
Trái tim nhỏ bé ‘bùm bụp bùm bụp’ mà nhảy lên vài nhịp.
- Tiểu nha đầu, chị đây thật sự ngưỡng mộ em đó! Phụ nữ ở trong Bách Hội Môn này, ai mà không muốn trở thành phụ nữ của tam thiếu gia chứ! Nhưng mà, bất luận là dùng phương pháp gì, anh ta cũng lười mà nhìn một cái! Còn làm bản thân mình biến thành một con hề vậy đó! Cô năm chính là một ví dụ điển hình! Nhưng mà, kết quả thì sao? Đại khái ai cũng không nghĩ đến, tam thiếu gia từ trước đến nay không gần phụ nữ, cư nhiên lại bại dưới một tiểu nha đầu còn non nớt như em! Thế nào? Nói xem, em dùng thủ đoạn nào mà bắt được tam thiếu gia của chúng ta vậy?
- ...
Thủ đoạn?
Cô làm gì có thủ đoạn nào! Cô còn không biết là thế nào nữa kìa!
Phù Tang lắc đầu, biểu thị không rõ ràng.
Hơn nữa, cô cũng không muốn bắt được người đàn ông đó nha! Điều duy nhât cô muốn, chính là làm sao có thể thoát khỏi người đàn ông đó, làm sao để thoát khỏi nơi này!
- Cũng đúng, có lúc không có thủ đoạn gì cũng là một loại thủ đoạn.
Mễ Mã phong tình vạn chủng cười, giơ ly rượu lên, nhấp môi một cái, ánh mắt lướt qua Phù Tang, nhìn về phía sau cô một cái:
- Tiểu nha đầu, em nên cầu nguyện là em không bị Lâm Lục nhìn trúng đi! Nhưng mà, tôi thấy cũng khá mơ hồ đấy! Ánh mắt anh ta nhìn cô, cứ như một tên thợ săn đang nhắm vào con mồi vậy đó.
Phù Tang nghe thấy, cũng bất giác mà nhìn theo ánh nhìn của cô ta, nhìn về hướng của Lâm Lục.
Mà giống như Mễ Mã nói vậy, ánh mắt giấu phía sau gọng kính của người đàn ông đó, cứ như một con hồ ly mà nhìn vào cô, cánh môi mỏng còn cười nhẹ một cái.
Sau gáy Phù Tang nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, cả người bất giác run lên.
Cô quay đầu lại, uống một ngụm lớn rượu trong ly rượu trên tay, thử làm cho bản thân mình bớt hoảng loạn lại, lúc này, cô chỉ cầu nguyện bản thân mình ngà vạn lần đừng bị tên đàn ông đó ngắm trúng.
Một tên Hoắc tam thiếu cũng đã đủ để cô đối phó rồi! Cô không muốn mất thân bởi người đàn ông nào khác nữa đâu! Nếu như vậy, thì bản thân mình với như người phụ nữ mà người đàn ông nào cũng có thể ngủ cùng ở Bách Hội Môn có khác nhau sao?
Nhưng nếu như bản thân mình như Mễ Mã nói vậy, bất hạnh một cái bị Lâm Lục nhìn trúng thì sao? Vậy phải làm sao? Hoắc tam thiếu y sẽ bảo vệ cô sao? Hay là nói, y sẽ trực tiếp đưa cô đến tay của Lâm Lục?
Cô có phải là nên nghĩ một cách nào đó để trốn thoát khỏi đây không?
- Tang Nhi!
Phù Tang đang suy nghũ lung tung ở bên này, đột nhiên, nghe thấy bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp gọi mình.
Là Hoắc Thận!
Da đầu của Phù Tang cũng tên rần lên.
Y tại sao giờ này lại gọi cô chứ? Cô một chút cũng không muốn sang đó nha!!
Phù Tang muốn giả điếc.
Nhưng Mễ Mã trước mặt lại căn bản không cho cô cơ hội đó, nhắc nhở cô:
- Nhanh chóng đi sang đó đi! Tam thiếu gia gọi em kìa!
- ...
Phù Tang u uất rồi!!
Hai chân vẫn đứng ngay ở đó, một bước cũng không dám đi.
Lâm Lục hứng thú mà nhìn Phù Tang ở phía trước, nhướng nhướng mày:
- Tam thiếu, tôi thấy tiểu nha đầu này hình như không dễ dạy bảo, hay là, tạm thời để cô ở lại chỗ của tôi, tôi bảo Mễ Mã dạy dỗ cô, dạy cho ngoan rồi, lại đưa cô về chỗ của cậu, thế nào?
Đối với đề nghị này của Lâm Lục, Hoắc Thận chỉ thâm ý mà cười một cái, không trả lời.
Không trả lời, nhưng cũng không nói không đồng ý.
Phù Tang cách Hoắc Thận và Lâm Lục vẫn còn một nkhoangr, cho nên, đối thoại của hai người đàn ông, cô căn bản không nghe rõ, nhưng dù không nghe rõ nộ dung mà họ nói, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được là bọn họ đang nói về cô, cho nên, Phù Tang cũng không dám chần chừ tốn thời gian nữa, cô bưng ly rượu trong tay, nhanh bước đi về phía Hoắc Thận.
- Tam thiếu.
Cô đứng bên cạnh Hoắc Thận.
Vẻ ngoài vờ như mình rất ngoan ngoãn.
Hoắc Thận nhìn cô một cái, chỉ về phía Lâm Lục bên cạnh mình:
- Kính đại ca một ly rượu.
- ?
Phù Tang nghi hoắc nhìn y.
- Nói tiểu nha đầu cô không nghe lời tôi nói đấy!
- ...
Cô nào dám chứ!!
Phù Tang liền nhanh chóng kính kính cẩn cản hướng ly rượu về phía Lâm Lục:
- Đại ca, em kính anh.
Phù Tang lại cực hào sáng, nói xong, cũng không đợi Lâm Lục nói gì cả, đã chủ động, uống cạn ly rượu trong tay.
Lâm Lục nhướng mắt lên nhìn, đầy ý cười mà nhìn cô, nụ cười đó, khiếng cho Phù Tang cảm thấy dựng hết da gà lên.
- Em Tang tửu lượng thật tốt.
Cũng không biết từ lúc nào, Mễ Mã cũng từ bên ngoài bước vào trong, trong tay cô ta còn cằm thêm một bình rượu vừa mới mở.
Nói xong, lại đổ thêm rượu vào ly rượu của Phù Tang, hướng về Hoắc Thận nói:
- Tam thiếu gia, tôi và em Tang mới đến cũng khá có duyên đó, hay là, tối hôm nay anh để em Tang ở lại chỗ tôi một đêm đi! Tôi vẫn còn có nhiều chuyện, rất muốn thỉnh giáo thỉnh giáo đó!
Phù Tang nghe xong lời này, thật sự vẫn có chút lơ sợ.
Tuy cô vừa mới nói chuyện với Mễ Mã cũng rất có duyên, nhưng mà cô nửa điểm cũng không muốn ở lại nơi này!
Trong hồ lô của họ bán thuốc gì, cô cũng không biết, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, trong hồ lô đó nhất định không phải là loại thuốc tốt lành gì!
Ngay lúc mà Phù Tang đang bối rối lo âu, đột nhiên, cô cảm thấy bên eo mình có một cảm giác ấm nóng, một bàn tay lớn của Hoắc Thận, đang quấn lấy cái eo thon của cô, còn chưa đợi cô định thần trở lại, cánh tay rắn chắc của y đã dùng sức một cái, khiếng cả người cô rơi vào trong vòng tay của y, vững chắc mà ngồi lên chân của y.
Phù Tang giật cả mình.
Bàn tay nhỏ đang cầm ly rượu cũng run lên, có vài giọt rượu đổ ra ngoài, rơi lên cằm của cô, hơn nữa, còn rơi lên trước ngực của y, thật cũng đủ xui xẻo.
Trên cái sơ mi trắng, nhuốm lấy một mảng đỏ rượu gợi cảm.
Phù Tang cảm thấy rất có lỗi, ánh mắt vô tội của cô chớp chớp:
- Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố..
Chữ phía sau còn chưa nói ra, vẫn còn đọng lại ở cổ họng, thì liền bị động tác đột ngột của Hoắc Thận, chặn lại rồi!
Sau đó, cô căng thẳng đến, cũng không nói ra được chữ đó nữa!!
Cô làm sao cũng không thể ngờ được, Hoắc Thận lại đột nhiên đưa mặt đến gần cô như vậy.
Đưa lưỡi ra, một hơi hút lấy giọt rượu dính trên cằm của cô.
Trên cằm của cô, cảm giác ẩm nóng đó, khiếng cho cô không nhịn được mà run lên.
Cô từ trước đến nay chưa từng cùng bất kì người đàn ông nào thân mật như vậy qua, bây giờ đột nhiên một nụ hôn ướt át rơi xuống, khiếng cho Phù Tang hoàn toàn không chống cự được.
Tuy là nụ hôn của y không phải hôn lên môi của cô, nhưng Phù Tang có một loại ảo giác, dường như đã bị y hôn chạm đến tận đáy tim của cô!!
Nếu không, tại sao trái tim của cô bây giờ lại run đến lợi hại như vậy?
Hơn nữa, cảm giác đó giống như có thể tan chảy bất cứ lúc nào, khiếng cho cô, ngay cả hít thở cũng muốn ngưng lại!