Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 559




Vốn dĩ Bách Hội Môn có thù oán rất sâu đậm với Cô Lang. Mười năm trước, chính người của Cô Lang đã bứng nguyên cứ điểm của Bách Hội Môn. Tới tận bây giờ, trong lòng mỗi người của Bách Hội Môn đều nhớ rõ mối thù này! Nếu bọn họ biết cô nhóc này là con gái của Lục Ngạn Diễm, chẳng biết họ sẽ quậy tới mức nào nữa!

Nhưng giờ cô nhóc này bị bắt cóc, e rằng nhà họ Lục đã nháo tới trời rồi. Chắc chắn chưa tới hai ngày, người của Cô Lang sẽ tìm tới tận cửa cho xem. Tới lúc đó, nếu chụp được Bách Hội Môn, vậy chẳng phải đánh rắn động cỏ hay sao? Y ẩn mình nhiều năm như thế chỉ vì muốn câu được con cá lớn Lâm Lục kia thôi. Nếu bây giờ bị phá hỏng sẽ toi công mất!

Cho nên y phải giải quyết chuyện này thật cẩn thận.

- Nè!!

Thấy Hoắc Thận cứ im lặng suốt như thể đang ngẫm nghĩ chuyện gì, Lục Phù Tang sốt ruột quơ tay trước mặt y, nhằm lôi kéo sự chú ý của y.

- Rốt cuộc anh có nghe tôi nói gì không đó? Tôi nói tôi thật sự là con của Lục Ngạn...

- Im miệng!

Hoắc Thận nhíu mày, bất thình lình nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Phù Tang.

Lục Phù Tang giật cả mình.

Chẳng biết vì bị Hoắc Thận la một tiếng hay vì bị y bất thình lình nắm lấy tay cô.

Tay Hoắc Thận vừa lạnh lại rất mạnh, y nắm chặt lấy tay cô như gọng kiềm vậy.

Dường như cảm giác lạnh lẽo ấy truyền từ ngón tay y chạy dọc theo làn da cô mà thấm sâu vào lòng cô, cảm giác ấy bỗng biến thành một luồng hơi ấm khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Cô cố gắng rút tay ra nhưng người đàn ông trước mặt lại buông tay ra trước.

- Lục Phù Tang, nếu cô chê mình sống dai quá thì cứ việc nhắc tới tên Lục Ngạn Diễm đi!

Hoắc Thận lạnh giọng cảnh cáo cô.

Sau đó y tháo cà-vạt ném lên ghế salon.

- Anh có ý gì đây?

Lục Phù Tang đuổi theo hỏi y.

- Mười năm trước, chính ba cô đã dẫn người tới đánh vào Bách Hội Môn...

- Anh nói chỗ này là Bách Hội Môn ư??

Phù Tang hoảng sợ bụm miệng lại, tay chỉ xuống đất.

Mà Hoắc Thận lại chẳng ừ hử gì cả.

- Thôi tiêu rồi, tiêu rồi...

Lục Phù Tang muốn khóc luôn, bây giờ ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.

Bách Hội Môn là chỗ nào? Chính là nơi dơ bẩn nhất thành phố A, thậm chí là cả nước!

Lúc này e rằng cô chỉ có đi mà không có về, lành ít dữ nhiều rồi!

Lục Phù Tang gặm móng tay mình, trong bụng nghĩ cách làm sao để thoát khỏi nơi này.

Nhưng mà ngẫm lại, chắc hẳn chưa tới hai ngày thì ba cô sẽ biết cô ở đây, nhất định ông sẽ tới cứu cô!

Cho nên cô chỉ cần cố gắng chịu đựng trong hai ngày này, bảo vệ mạng sống và không để tên cầm thú trước mặt cưỡng bức mình nữa là được!

- Cô đi tắm đi, dơ muốn chết!

Hoắc Thận tỏ vẻ ghét bỏ cô.

Lục Phù Tang vô thức giơ tay che trước ngực, lùi ra sau liên tục hai bước rồi vặc lại:

- Chẳng phải do anh làm à!

- ...

Hoắc Thận nhướng mày, nhìn cô chằm chằm.

Lục Phù Tang bị nhìn chằm chằm như thế, tim run rẩy, hai tay nắm chặt cổ áo rồi nói:

- ...Túm lại tôi sẽ không tắm đâu!!

Y chê bẩn mới tốt!

Dù chính cô cũng ghét bản thân dơ dáy!

Cơ thể bị y chạm vào không dơ ư? Bây giờ ở dưới còn dính máu kìa!

Hoắc Thận nhìn gương mặt đang lộ vẻ chống cự của Lục Phù Tang, rồi lại nhìn cô từ đầu xuống chân...

Phù Tang có cảm giác ánh mắt của Hoắc Thận giống như máy quét nhìn thấu cô vậy!!

Cứ như cô đang khỏa thân trước mặt y, hoàn toàn không có chỗ để trốn.

Lục Phù Tang trở nên luống cuống.

Mười đầu ngón chân trong dép cuộn chặt lại.

Sau cô lại nghe thấy người đàn ông trước mặt gật đầu, nói:

- Được thôi! Nếu cô chịu được thì tôi chẳng có ý kiến gì hết, vậy cô cứ ngủ dưới đất đi nhé!

Hả? Phù Tang giật nảy mình.

Cô ngủ dưới đất á??

Lục Phù Tang cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám dưới chân mình, hai mắt lập tức sáng rực lên như hai viên đá quý màu đen, cô nhếch môi cười rồi gật đầu liên tục.

- Được được! Trước giờ tôi không kén chỗ ngủ! Vậy tôi ngủ dưới đất nhé!

Hoắc Thận chẳng buồn để ý tới cô nữa, anh vừa cởi nút áo vừa bước vào phòng tắm.

Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, Lục Phù Tang lập tức lao ra cửa, kéo mấy lần lại phát hiện không mở cửa được.

Chuyện gì thế này? Khi nãy chính cô đóng cửa nhưng cô đâu có cầm chìa khóa đâu? Cô vẫn còn nhớ rất rõ đấy!

Giờ cửa đã khóa rồi nên cô không thể ra ngoài được, còn cửa sổ thì sao?

Lục Phù Tang ló đầu nhìn ra ngoài, rõ ràng đây chỉ là tầng hai thôi mà, nhưng xem độ cao này đi. Cho dù không tới mười mét thì cũng tám mét!

Chẳng phải độ cao tầng lầu bình thường chỉ có ba mét mấy thôi à? Tầng biệt thự cùng lắm năm sáu mét là quá lắm nhở? Sao biệt thự nhà y lại cao thế này kia chứ? Nếu nhảy xuống, cô sợ mình không chết cũng tàn tật mấy thôi, lỗ lắm.

Phù Tang tạm thời bỏ qua ý định trốn bằng cửa sổ, bởi vì cho dù cô nhảy xuống được thì cũng chẳng có cơ hội sống sót. Dọc đường cô đã tận mắt nhìn thấy hai bên đường đều có người áo đen cầm súng tự động đứng gác!

Cô nghĩ tạm thời mình nên ngoan ngoãn một chút đã! Sống ở đâu thì yên ở đấy, chờ ba cô tới cứu mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nghĩ như hế, cô cảm thấy an tâm hẳn.

Lục Phù Tang bị hành hạ cả ngày, bây giờ cô thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời.

Cô nhìn khắp phòng ngủ một hồi, đoạn lấy một chiếc gối nhỏ màu xám trên ghế salon, rồi tìm chỗ cách xa giường y nhất mà nằm xuống.

Phù Tang dựa tường mà ngủ, nghe Hoắc Thận nói không cho cô ngủ trên giường, cô còn mừng muốn chết! Thậm chí cô chẳng thèm nằm trên ghế salon của y, chỉ cần y đừng chạm vào cô là được rồi!

Chờ tới khi Hoắc Thận tắm xong, bước ra thì lại trông thấy Lục Phù Tang nằm ngủ dưới đất.

Y sững người ra, động tác lau tóc cũng ngừng lại.

Dưới chân tường, cô bé nhỏ nhắn kia đang quấn chiếc áo khoác rộng thùng thình kia thành một cục, quay mặt vào tường ngủ.

Có lẽ cô đã ngủ rồi nên lúc y ra khỏi phòng tắm, cô cũng không thức đây.

Hoắc Thận nhướng mày lên.

Cô nhóc này còn gan hơn y tưởng nhiều!

Trong tình huống này mà cô ấy cũng ngủ được! Nhất là nằm ngủ dưới đất nữa! Năng lực thích ứng cũng mạnh dữ!

Cô nhóc này là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục thật đấy à? Người có gốc gác vững chắc sao? Nếu không phải Hoắc Thận y từng nhìn thấy cô nhóc trong bữa tiệc của Diên Vỹ thì y khó mà tin được!

Tuy Lục Phù Tang nằm co ro ngủ dưới đất, nhưng Hoắc Thận lại ngồi trên ghế salon, chẳng có tâm trạng đi ngủ.

Rõ ràng cô nhóc này là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng hiện giờ chẳng thể thả cô bé ra ngoài liền được! Chẳng những không thể thả, y còn phải tìm cách tìm người của cô bé nữa, bình tĩnh chớ nóng vội!

Nhưng chuyện này đúng là khó giải quyết thật đấy!

Sáng hôm sau, lúc Phù Tang thức dậy thì trong phòng chẳng còn bóng dáng ai kia nữa rồi. Mà cô thì vẫn còn nằm dưới dất, không xê dịch, áo khoác cũng không nới lỏng ra. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra tối qua người đàn ông kia chẳng làm gì cô cả,

Lục Phù Tang lại cảm thấy khó hiểu.

Người nọ bắt cóc cô tới đây, chẳng phải vì muốn ngủ với cô à? Sao y bắt cô rồi lại không ngủ vậy nhỉ? Chuyện này cũng kì lạ quá chừng!

Chắc không phải vì chê cô dơ đâu nhở?

Cũng có thể lắm chứ! Hơn nữa hôm qua y đã xình xịch cô một lần rồi, cho nên buổi tối mới không còn sức xình xịch thêm lần nữa.

Có điều, khi Lục Phù Tang nhớ tới chuyện mình bị mất trinh thì trong lòng vẫn thấy buồn bã, phẫn nộ.

Cô tính dành lần đầu tiên cho chồng tương lai của mình, kết quả lại...

Phù Tang ủ rủ gục đầu xuống.

Nhắc tới chuyện này thì Lục Phù Tang cũng thấy rất kỳ lạ. Lúc trước cô từng nghe mấy bạn nữ trưởng thành sớm nói qua, lần đầu tiên của con gái rất đau nhưng trừ vết thương trên cổ ra, cô chẳng thấy đau ở đâu cả! Nhất là ở dưới...

Nghĩ tới đây, Phù Tang vội vàng cởi áo ra, nhìn thoáng qua phần dưới.

Lúc này nơi đấy vẫn còn dính máu!

Dơ thật!!

Cô nhíu mày tỏ vẻ ghê tởm.

Không phải Phù Tang chê mình dơ mà là chê người đàn ông kia dơ!!

Lục Phù Tang cảm thấy cô nên nhanh chóng tắm rửa, bằng không chính cô cũng ghê tởm bản thân!

Nhưng tắm xong thì lấy đâu ra quần áo để thay đây?

Cô đang đăm chiêu, bỗng ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa.

- Thưa cô, là chú Lý đây!

Là tiếng của ông quản gia.

Phù Tang vội vàng đứng dậy, mở cửa cho ông quản gia.

Lúc này, cô chỉ cần vặn một cái thì đã mở được.

- Chào chú Lý.

Lục Phù Tang vừa chào vừa ngó nghiêng bên ngoài.

Không thấy bóng dáng Hoắc Thận đâu mà chỉ thấy một hàng hầu gái đứng sau lưng chú Lý, mỗi người còn cầm một chồng đồ sạch trên tay.

- Cô đừng nhìn nữa, cậu ba đã ra ngoài từ sớm rồi.

Ông quản gia vừa nhìn đã biết ý nghĩ của Phù Tang.

- Ra ngoài rồi ư?

Lục Phù Tang nghe thấy thế, cô lập tức đứng thẳng người, mở rộng cửa.

- Đúng vậy! Bên trụ sở có chút việc!

Chú Lý nói xong thì phất tay ra hiệu cho nhóm hầu gái vào phòng, ông lại nói tiếp:

- Mấy bộ này được chuẩn bị cho cô theo yêu cầu của cậu ba đấy.

- Theo yêu cầu của anh ta hả?

- Cậu ba đã nói size của cô cho tôi biết.

Mịa nó!!

Lục Phù Tang cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó vội vàng quấn áo khoác thật chặt, hai má đỏ bừng lên. Cô tức giận mắng:

- Đồ lưu manh!!