- Bình thường em toàn thích nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng chỉ cần động tới rượu là thật thà ngay! Tối qua anh đã hỏi em có muốn gả cho anh không, chính miệng em đồng ý rồi đấy! Còn nữa, tối qua em quấn lấy anh trên ghế salon mãi đó. Như thế là sao? Đuôi Nhỏ này, có phải một năm vừa rồi khiến em đói bụng lắm không thế. Anh hứa, sau này chồng em là anh đây sẽ cho em mỗi ngày đều được ăn thật no! Còn là... bắt đầu từ sáng sớm luôn! Giống hôm nay ấy!
Cố Cẩn Ngôn vừa nói dứt lời thì cũng đã lột sạch trơn Tần Diên Vĩ rồi.
- Ưm ưm —
Cái tên lưu manh này!
Rõ ràng tự anh thấy chưa đủ! Rõ ràng chính anh mới là kẻ đói bụng thế nhưng cuối cùng còn đổ lỗi cho cô! Đúng là xấu xa hết thuốc chữa mà!
Dù Tần Diên Vĩ cô có đói đến mức nào thì sau nhiều ngày thế cũng bị tên này cho ăn no rồi! Hơn nữa đã no sắp nứt bụng rồi đây!
- Cố Cẩn Ngôn — Cố —— Ưm ưm — anh nhẹ một chút! Dịu dàng chút cho em —
Cái gọi là một năm tốt nhất là mùa xuân, một ngày tuyệt nhất lúc sáng sớm chính là như vậy, điểm này Cố Cẩn Ngôn xác định đã quán triệt tinh thần một cách hoàn mỹ rồi!
...
Hôn lễ của Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn đã bắt đầu chuẩn bị.
Quá trình dù rất mệt nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.
Đoạn nhân duyên này với Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn đều là không dễ mà có!
Mấy ngày này trong nhà cũng được họ hàng thân hữu nhiệt tình tìm đến chúc mừng không dứt, quà cưới còn sắp nhấn chìm căn nhà mới của cả hai.
Mà điều họ quan tâm rất nhiều, nhưng hầu như đều có một điểm chung:
- Hai vợ chồng định bao giờ có con? Cái này phải nhanh lên đấy! Ba mẹ hai đứa đã đợi lâu lắm rồi đó!
Chủ đề này mỗi khi được nhắc tới là cả phòng sẽ rơi vào im lặng khó xử.
Lúc này Tần Mộ Sở và mẹ chồng Tần Diên Vĩ sẽ đứng ra nói đỡ cho họ:
- Chúng vừa cưới thôi mà! Không cần sinh con sớm, cứ thuận theo tự nhiên thôi! Với lại cả hai còn đang muốn sống trong thế giới hai người một thời gian nữa! Vậy nên chúng tôi cũng không giục hai đứa, mấy người cũng đừng vội làm gì! Đừng tạo áp lực cho chúng chứ.
Nhìn xem này, đúng là chỉ có người nhà mới là hiểu nhau nhất!
- Không giục đâu có được! Nếu mẹ chồng mà cũng không vội thì người trẻ tuổi chắc còn mong cả đời không cần sinh ấy chứ! Đám trẻ chỉ mong nhàn hạ thôi mà!
- ...
- Các dì đừng lo, bọn con có dự tính cả rồi! Nhóc này, không phải em nói đang mệt à? Nhanh lên gác nghỉ đi, không chút nữa lại tới giờ cơm chiều rồi.
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì vỗ vai Tần Diên Vĩ, nháy mắt ra hiệu cho cô mau trốn đi.
Mới đầu cô còn chưa hiểu chính mình có nói mệt bao giờ! Nhưng thấy anh ra hiệu thì cũng nhận ra nên gật gù liên tục:
- Đúng rồi, con mệt quá, các chú các dì ngồi chơi nhé, con đi nghỉ một lát.
- Trông Diên Vĩ uể oải thế này không phải là trong bụng đã có tin mừng đấy chứ?
- ...Ôi! Nếu có thì đúng là song hỷ lâm môn rồi!
- ...
Đúng là khâm phục trí tưởng tượng của cái đám bà tám này!
Không muốn nghe họ nói nhảm nữa nên cô nhanh chân chạy thẳng lên gác cho xong.
Quả nhiên trong nhà đáng sợ nhất là đám bà tám rảnh rỗi!
Thật ra nhà ai lại không thích trẻ con chứ? Nhất là Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn, hai người còn muốn có con hơn bất cứ ai nữa cơ! Nhưng chuyện “con cái” với họ thật sự có chút khó khăn.
Không phải không muốn mà là không thể!
Cố Cẩn Ngôn vừa khỏe lên, mà anh vẫn còn nhớ mãi chuyện Tần Diên Vĩ có thai ngoài tử cung rồi suýt nữa thì mất mạng, thế nên đâu có dễ dàng để cô mang thai nữa chứ?
Đó là lý do đến giờ cả hai vẫn tránh thai rất cẩn thận, phải dùng bao cao su thật ra Cố Cẩn Ngôn cũng không thích nhưng lại không nỡ để vợ mình uống thuốc tránh thai thế nên sau khi bàn bạc thì cả hai quyết định vào viện tiêm thuốc phòng ngừa.
Mũi tiêm này với cơ thể anh không có tác dụng phụ gì, mỗi tháng chỉ cần tiêm lại một lần, lúc nào muốn có con thì ngừng tiêm ba tháng là được.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy cách này rất tiện, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác lúc gần gũi vợ chồng, thật sự rất tốt.
...
Hôn lễ đúng hạn cử hành.
Bữa tiệc kết hôn này có thể nói là một ngày đáng nhớ chưa từng có.
Hoa diên vĩ nở rộ khắp giáo đường, thảm trải sàn thì đỏ rực màu hoa hồng, tượng trưng cho con đường tình yêu lãng mạn của cả hai.
Cô dâu chú rể cùng chân thành nói “Đồng ý” khiến tất cả mọi người đều rất xúc động...
Tình cảm năm năm cuối cùng cũng có kết thúc hoàn mỹ!
Tiếng chuông chúc phúc vang lên...
Chú rể lập tức mở khăn che mặt của cô dâu, sau đó nâng cằm cô rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
- Vợ ơi, anh yêu em!
Cố Cẩn Ngôn chân thành tỏ tình:
- Từ nay về sau không cần biết kết cục của chúng ta có hoàn mỹ hay không thì... cũng không cho phép em biến mất trong thế giới của anh!
Anh ôm chặt cô vào lòng, trước mặt bạn bè và gia đình tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, thật dài...
Giống như con đường hôn nhân của hai người họ!
Bên dưới, hai người mẹ thấy cảnh này đều không cầm được nước mắt.
Con đường mà cả hai đã đi thật sự rất gian khổ, cuối cùng khổ tận cam lai, họ đã có thể nắm tay nhau đến hết cuộc đời...
...
Đêm khuya.
Khách khứa lần lượt ra về.
Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn đã mệt đến mức ngã ngửa ra giường.
Trên giường có đủ loại vật may mắn.
Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn rồi hạt sen...
Tượng trưng cho lời chúc sớm sinh quý tử!
Hai người nắm chặt tay nhau, không ai muốn nhúc nhích gì luôn.
- Nếu biết cưới mệt thế này thì còn lâu em mới làm cưới! Dù sao đăng ký xong là được mà, đúng không anh?
Cô mệt mỏi thốt lên, hôm nay quả thực là mệt không tả được.
Cố Cẩn Ngôn xoay người nằm đè lên Tần Diên Vĩ.
Thế nhưng anh vẫn nhớ chống tay không để sức nặng của mình áp cả lên cô:
- Mệt lắm rồi à?
- Muốn chết rồi! Đến xương của em cũng sắp rơi đây nè, không còn tí sức nào nữa.
Cô giơ tay ôm cổ anh rồi làm nũng:
- Chẳng lẽ anh không mệt à?
- Anh vẫn ổn.
- Anh đứng lâu thế chắc chân cũng khó chịu rồi phải không? Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh đã, tắm xong em mát xa cho nhé?
- Cùng tắm đi!
Dứt lời không để cô đáp đã ôm cô đứng dậy rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cả hai mệt mỏi dựa vào nhau trong bồn tắm lớn, hưởng thụ cảm giác yên bình giữa làn nước ấm rải đầy hoa hồng. Mỏi mệt đều bị nước ấm làm tan dần.
- Dễ chịu quá!
Tần Diên Vĩ thốt lên, cả cơ thể mềm nhũn ngả vào lòng Cố Cẩn Ngôn. Cô ngửa đầu hỏi anh:
- Chú Cố này, anh bảo nếu sau này họ hàng lại hỏi chuyện con cái của mình thì em nên nói thế nào đây? Không thể chạy trốn suốt được chứ?
Dù thật sự cô vô cùng muốn trốn đi!
Cố Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gạt mớ tóc ướt rơi trên vai cô rồi nhỏ giọng hỏi:
- Muốn có con lắm à?
- Không ạ.
- Em chưa nghĩ đến chuyện đó, sức khỏe của anh cũng không thích hợp để thụ thai lúc này, nếu cứ cố thì sẽ ảnh hưởng tới cả hai đứa mình và con, em không muốn vô trách nhiệm như thế.
- Ngoan!
Rồi lại nghe Tần Diên Vĩ nói tiếp:
- Thật ra em cũng không lo chuyện này.
Cô thở dài, trông có vẻ buồn bã:
- Em chỉ lo vấn đề là ở mình thôi.
- Lại nghĩ linh tinh rồi!
- Anh quên chuyện em có thai ngoài tử cung rồi à? Em rất lo có phải mình không thích hợp để mang thai không...
- Đừng nghĩ linh tinh nữa! Sinh con còn tùy vào duyên phận! Nếu không có duyên thì chẳng ai ép được! Nếu thật sự không có duyên đường con cái thì chúng mình cũng không cần lo, không có thì thôi, có phải nhất định phải có con đâu. Chỉ cần mình sống vui vẻ là được, phải không nào?
- Không có con anh sẽ không buồn sao? Sẽ không giận em sao?
- Em muốn sinh con cho anh mà!
- Dù không có con anh cũng không thấy sao cả! Anh cưới em về không phải để em giúp anh nối dõi tông đường. Anh vì thích em, yêu em nên mới cưới! Hơn nữa dù em không thể sinh con cũng đâu có phải lỗi của em? Chuyện đó có phải em muốn đâu! Vả lại nếu sức khỏe của anh vẫn không thích hợp để sinh con thì em cũng sẽ vì thế mà giận anh ghét anh à?